Chap 45: END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tôi trở về Canada cùng 1 hộ lý vì anh sợ tôi sẽ tái bệnh giữa chừng nên nhờ người theo trông chừng.

Khi vừa trở về tôi lại phải trực tiếp đi thẳng vào bệnh viện, tôi đã bị mẹ là suốt dọc đường đi, họ nhìn bộ dạng cùng cuộc gọi của Baekhyun hôm qua nói về tình hình sức khoẻ của tôi nên có lẻ đã lo lắng không ít. Tôi biết ba tôi đã rất giận ông từ khi rước tôi từ sân bay đến bệnh viện chưa hề nói chuyện hay liết nhìn tôi 1 cái nào.

/ cô biết tình trạng sức khoẻ của mình đến mức nào rồi chứ / Dr. Hard người nắm rõ tình hình của tôi nhất vì ông là ngừoi chịu trách nhiệm bệnh lý của tôi khi tôi vừa trở lại Canada mấy năm trước

/ tôi biết chứ / tôi và ông nói chuyện ở văn phòng của ông khi vừa có kết quả kiểm tra sức khoẻ

/ nếu cô không về Hàn thì có thể sống hơn ít nhất là 1 năm nữa tại sao chứ ?/

/ nếu sống thêm 1 năm trong hối hận tôi thà có 1 Tuần thanh thản /

/bây giờ kỳ thực không thể làm gì khác nữa rồi,xin lỗi /

/ ông không cần xin lỗi đâu Dr.Hard lần này tôi về không với niềm tin là muốn sống. Tôi muốn phẩu thuật /

/ phẩu thuật ? Sức khoẻ của cô bây giờ thực sự không cho phép /

/ nếu phẩu thuật tỉ lệ thành công là bao nhiêu /

/ chưa đến 1% / ông ấy ngập ngừng 1 lúc sau đó trả lời tôi

/ tôi chính vì thế nên mới muốn phẩu thuật /tôi mỉm cười nhìn ông

/why?như thế là tìm đường chết cô không biết sao?/

/ tôi không muốn mọi người xung quanh tôi đau khổ thêm nữa /

/ tôi xin ông đó Dr.Hard

/ lương tâm của tôi thực sự không cho phép /

/đó không phải là 1 cách giúp bệnh nhân giảm đau đớn xuống mức nhẹ nhất sao /

/..../

________________

Đã là ngày thứ 52 tôi quay trở lại Canada. Anh và Seung wan hầu như ngày nào cũng gọi cho tôi. Cả hai kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe.

/bây giờ không phải bên ấy đã nữa đêm rồi sao? Không ngủ à?/

/nhớ em đến không ngủ được /

/ anh ngày nào cũng nói như thế chắc em phải bay về Hàn ngay chứ nhỉ /

/ em đúng là lúc nào cũng trêu chọc người khác được. /

/ Baekhyun à. Em cũng thực sự nhớ anh rất nhiều, em muốn chạy đến trước mặt anh ôm anh để thoả nổi nhớ /

/ nếu như thế thì em phải cố gắng nhanh hết bệnh .chúng ta cùng cố gắng chắc chắn sẽ được như thế /

/ nae, chổ em nay tuyết rơi rất nhiều Hàn quốc chắc cũng như thế nhỉ /

/ ừ tuyết đã rơi rồi cuối tuần này là giáng sinh mà /

/ xin lỗi /

/ uê? Sao tự dưng lại xin lỗi /

/ vì...giáng sinh này em không thể ở bên anh /

/ ngốc năm nay không thì để năm sau chúng ta còn khoảng thời gian rất dài phía trước mà /

/.../ tôi nghe anh nói đột nhiên không kiềm được nước mắt. " Baekhyun à em thật sự xin lỗi, đến cuối cùng em vẫn không thể nói sự thật với anh "

/ sao thế? Em có còn nghe không /

/ khuya rồi anh nên đi ngủ đi để mai không có sức đâu mà diễn /

/ được rồi, em cũng nghĩ chút đi. /

/ nae jal ja /

/ anh nhớ em /

Lúc nào cũng thế anh luôn kết thúc câu chuyện bằng câu nói đó.
____________________

Hôm nay có thể gọi sẽ ngày định mệnh trong cuộc đời tôi, Dr.Hard đã sắp xếp cho tôi phẫu thuật. Tôi không nói với Wendy và cả anh nữa,tôi không đủ can đảm để nói cũng như không đủ can đảm để nói lời tạm biệt với họ. Ba mẹ tôi cùng ba mẹ Wendy thì chỉ nghỉ đây là 1 cuộc phẫu thuật bình thường và có khả năng tôi sẽ khoẻ lại không 1 ai biết được sự thật cả.

__Hàn quốc 21h__

Hôm nay anh biểu diễn tại lễ trao giải cuối năm, có cả RV nữa. Thời tiết hôm nay thực sự lạnh,rất lạnh có lẻ ở chổ của cô bây giờ cũng rất lạnh, tuy nhiên sau khi biểu diễn cũng đỗ rất nhiều mồ hôi.

/ trời hôm nay lạnh lắm / anh vừa vào thay đồ thì thấy Wendy đang đứng ở máy bán hàng tự động với trang phục biểu diễn vẫn chưa thay ra trang phục rất phong phanh, anh cỡ cái áo khoát của mình ra khoát lên người cô

/ cảm ơn anh /

/ anh vẫn còn nợ em 1 lời xin lỗi. Thành thật xin lỗi em /

/ là do em không hiểu quan hệ của 2 người cũng không chịu hỏi rõ người chị ấy dùng cả sinh mạng để đánh đổi là ai nên mới có những chuyện đáng buồn như lúc trước /

/ là do anh thôi, anh từ trước đến giờ không hiểu rõ cô ấy là anh đã trách lầm nên mới như thế /

/ hihi /

/ em cười gì vậy /

/ đột nhiên chúng ta cứ đứng đây nhận đua nhau nhận lỗi em thấy thực sự mắc cười. 3 chúng ta cứ như định mệnh quyết định phải liên kết với nhau /

/ Unnie à / cả 2 đang đứng nói chuyện thì đột nhiên Joy hớt hãi chạy lại với khuôn mặt lo sợ.

/ có chuyện gì thế /

/ chị....nghe điện thoại đi / joy đưa điện thọai của cô ra anh cũng ngớ người không hiểu chuyện gì.
Wendy nhận lấy điện thọai và nghe là cuộc gọi từ mẹ cô vừa đưa lên tay nghe cô không nghe gì khác ngoài tiếng thúc thích của mẹ cô

/ có chuyện gì sao ạ ?/ cô đột nhiên có 1 dự cảm không lành

/ Seung Wan à....Yoohyun...con bé... đã rời xa chúng ta rồi /

*bốp* cô vừa nghe đến đây đã buông luôn điện thoại, rồi ngã quỵ xuống nền đất cô không tin vào tay mình nữa, cô ngồi đó chết lặng nước mắt không ngừng đua nhau chảy, mới hôm qua cô vừa gọi điện cho chị ấy vẫn cười nói tại sao hôm nay lại như thế. Joy nhìn cô cũng không kiềm được nước mắt cô đi đến ôm lấy Wendy vào lòng an ủi

/ có chuyện gì vậy /anh nhìn cô đột nhiên cũng có 1 dự cảm không lành.

/.../ Wendy cũng không nói gì chỉ ngồi đó khóc cô

/ CÓ CHUYỆN GÌ VẬY HẢ ?/ anh đột nhiên hét lớn. Anh rất sợ thật sự trong lòng anh rất sợ sợ phải nghe điều đó.

/ Yoohyun unnie....unnie ấy đã bỏ lại chúng ta rồi / Joy nói.

Anh sau khi nghe câu nói đó tai như bị ù đi không còn nghe được gì nữa, lặng người 1 lúc anh lại bỏ chạy đi.

Baekhyun như phát điên ở sân bay, anh tìm chuyến bay gần nhất để bay qua Canada mặt kệ sự ngăn cản của quản lý. Ngay trong đêm đã có vô số bài báo về vụ việc đó, công ty cũng gọi cho anh vô số cuộc gọi để trách mắng.

__________________
Anh vừa đáp sân bay là chạy ngay đến nhà cô, căn nhà đó đã bị ba trùm bởi 1 màu u tối,
Anh vừa bước vào cửa nhà dường như anh không còn đứng vững nữa, di ảnh cô đã được đặt trên bàn, vẫn nụ cười đó. Mẹ cô thì không ngừng khóc, ba cô thì như chết lặng ông chỉ đứng lặng lẽ ở 1 góc. Anh thật sự không tin vào mắt mình, anh đã thực sự gục ngã anh khóc như 1 đứa trẻ anh hận cô tại sao lại bỏ anh lại 1 mình cô đã hứa sẽ cùng anh đi hết chặn đường còn lại tại sao lại bỏ lại anh 1 mình như thế.

Ba của cô nhìn thấy anh thì đi đến đưa cho anh 1 phong thư.
/ là của cậu /

"Baekhyun à, anh đang khóc đúng không. Đừng như thế, em không muốn thấy anh khóc đâu. Xin lỗi vì em đã chạy trốn, em đã bỏ anh và tất cả mọi người. Nhưng em nghĩ đây có lẻ là giải pháp tốt nhất cho tất cả.
Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, điều có lẻ em mãi không hối hận là đã yêu anh, yêu anh đến giây phút cuối cùng của cuộc đời mình.
Đừng tự trách mình cái gì hết, tất cả là số phận thôi. Hãy sống cho thật tốt, sống luôn phần của em nữa. Nhớ ăn uống đầy đủ đừng cứ giằn vặt rồi xa xúc anh còn có gia đình còn có cách thành viên đừng khiến họ phiền lòng. Em đã rất hạnh phúc khi ra đi, chính vì thế anh cũng phải hạnh phúc có biết không "

Anh khóc nất đến độ gần như la ngất đi. Anh nhớ cô thực sự nhớ cô bây giờ anh và cô đã gần đến như thế tại sao anh lại không thể ôm cô vào vòng tay, anh thực sự muốn sửoi ấm cơ thể đang lạnh giá kia.

Hôm nay là giáng sinh, tuyết rơi rất dày đêm giáng sinh bao điều ước được thực hiện tại sao chỉ có điều ước của anh là sẽ mãi mãi chẳng bao giờ thực hiện được. Cô đã rời xa anh mãi mãi rời xa anh.

_hết_
Cảm ơn tất cả mọi người đã thực sự thực sự kiên nhẫn để đi cùng mình hết toàn bộ fic. Xin lỗi và cảm ơn tất cả nhiều nhiều. Thời gian đang viết fic này là thời gian mình bận nhất với rất nhiều thứ diễn ra vì thế thời gian viết fic kéo dài.
Mong là sau này các bạn vẫn ủng hộ các fic khác của mình. 😘😘😘😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net