CHAP 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng cuối tuần của mùa hè, khi Duyên đang bận sửa sang lại mái nhà thì Gấu Nhỏ một mình ngồi xem tivi trong nhà.

Đến phần bảng tin thời tiết, Gấu Nhỏ chăm chú lắng nghe.

- "Theo dự báo thì sắp đến mùa mưa trên diện rộng,..."

Gấu Nhỏ mừng rỡ chạy ra ngoài tìm Duyên:

- Mẹ Duyên ơi!

Duyên từ trên mái nhà:

- Sao đấy Gấu Nhỏ?

- Chúng ta sắp được gặp mẹ Triệu rồi!

- Gặp mẹ Triệu sao?

- Vâng ạ!

Duyên phủi tay, trèo thang xuống:

- Con đã đói bụng chưa? Đợi mẹ Duyên một chút nhé! Mẹ vào nấu cơm ngay đây. À! Hôm qua mẹ Duyên vừa hỏi bà chủ cách kho thịt, nhất định sẽ ngon lắm, Gấu Nhỏ phải ăn thật nhiều cơm biết chưa?

Thấy Duyên như không tin lời mình, Gấu Nhỏ nhăn mặt:

- Mẹ Duyên không tin con sao?

- Được rồi! Ngoan, vào nhà đợi mẹ một lát!

Gấu Nhỏ phụng phịu đi theo Duyên.


Gấu Nhỏ vẫn chưa thể nguôi, đến giờ ăn cơm trưa, Gấu Nhỏ nhắc lần nữa:

- Mẹ Duyên à, mẹ không tin chúng ta sắp được gặp lại mẹ Triệu sao?

Duyên cười, lắc đầu. Gấu Nhỏ cố thuyết phục:

- Ngày trước mẹ từng kể cho con nghe một câu chuyện về chim cánh cụt nhỏ, mẹ bạn ấy mất sớm, sau khi lên thiên đường, ngày ngày mẹ bạn ấy đều nhìn xuống trần gian và khóc vì nhớ thương bạn ấy, những giọt nước mắt đó chính là những hạt mưa rơi, và cũng nhờ cơn mưa đó chim cánh cụt mẹ đã được quay về gặp lại con của mình. Mẹ Duyên đã tin con chưa?

Duyên gắp vào chén của Gấu Nhỏ một miếng thịt:

- Con mau ăn cơm đi!

- Khi trời mưa, mẹ Triệu sẽ trở về với chúng ta! Gấu Nhỏ tin là như vậy. – Gấu Nhỏ khẳng định chắc nịch.


Ngày thứ 7 cuối tuần Gấu Nhỏ không đến trường nhưng Duyên vẫn đến vườn hoa làm việc, không còn cách nào khác Duyên phải mang Gấu Nhỏ theo, bé con ngoan ngoãn nên được vợ ông chủ vô cùng thương yêu, trong lúc đợi Duyên làm việc, bà cho Gấu Nhỏ vào nhà chơi và thỏa thích ăn bánh kẹo trong tủ.

- Gấu Nhỏ đúng là một đứa trẻ ngoan! Mẹ Triệu ở thiên đường đang rất tự hào về cháu đấy!

- Cháu cảm ơn bà!

- Sao cháu cứ nhìn ra cửa sổ thế Gấu Nhỏ? – Bà hỏi khi thấy cô bé cứ chăm chăm nhìn bầu trời.

- Cháu đợi trời mưa bà ạ!

- Cháu thích mưa sao?

- Vâng! Vì mẹ cháu sẽ đến cùng cơn mưa.

Bà cười, xoa đầu bé con:

- Mẹ Duyên và Gấu Nhỏ hẳn là nhớ mẹ Triệu lắm có phải không?

- Vâng! Cháu rất nhớ...

Bỗng nhiên, trên mái hiên xuất hiện tiếng "tí tách", Gấu Nhỏ nhanh chóng nhảy khỏi ghế và chạy đi, mặc cho tiếng gọi thất thanh của bà:

- Gấu Nhỏ! Cháu đi đâu vậy?

Nghe tiếng bà chủ Duyên nhìn sang đã thấy Gấu Nhỏ chạy ra khỏi cửa cổng, không chần chừ thêm, Duyên liền đuổi theo con dưới cơn mưa đầu mùa.


Duyên chạy theo Gấu Nhỏ mãi một lúc, điểm dừng là nhà ga.

- Mẹ Duyên bế con lên đi!

Duyên không hiểu chuyện gì nhưng vẫn chiều theo ý con, Duyên nhấc bổng Gấu Nhỏ lên, bé con dò tìm khắp nơi, từng đoàn tàu, dòng người trôi qua nhưng vẫn không thấy điều mình muốn, Gấu Nhỏ xụ mặt xuống:

- Chúng ta về thôi mẹ Duyên.

- Con sao thế? Tự dưng lại chạy đến đây làm gì?

- Vậy là câu chuyện cổ tích mà mẹ Triệu kể không có thật rồi.

- Chuyện cổ tích? – Duyên nhớ ra – Có phải câu chuyện chú chim cánh cụt không?

- Vâng!

Duyên không nói thêm gì, thấy con nhớ thương mẹ đã mất như vậy lòng Duyên đau thắt, bất lực chẳng biết phải làm gì, cũng chẳng lời nói nào an ủi được tâm hồn đang nhớ thương đấng sinh thành.

Duyên nắm chặt tay Gấu Nhỏ và cả hai cùng ra về.


Đến đầu đường hầm, hai người bỗng khựng lại khi thấy bóng một người đang ở bên trong, khi Duyên đang sợ hãi vì nghĩ mình gặp ma thì Gấu Nhỏ đã phấn khởi chạy về phía trước:

- Là mẹ Triệu, là mẹ Triệu thật này mẹ Duyên ơi!

Duyên ngờ ngợ tiến lại gần, không cách nào có thể tin được, người mà Gấu Nhỏ đang mừng rỡ ôm thật chặt chính là Triệu, hai mắt Duyên tròn xoe, dùng hai tay vỗ mặt mình mong sẽ tỉnh táo hơn nhưng vẫn vậy, người trước mặt Duyên không ai khác là Triệu.

- Mẹ Duyên không nhận ra vợ mình sao? Con đã nói rồi mà, khi trời mưa mẹ Triệu sẽ trở về cùng chúng ta!

- Hai người... là ai? Và tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? – Triệu ngơ ngác nhìn Duyên và Gấu Nhỏ.

- Mẹ Triệu! Con là Gấu Nhỏ, con gái của mẹ Triệu đây! Còn đây là mẹ Duyên, là chồng của mẹ Triệu đấy!

- Mẹ Triệu? Mẹ Duyên? Gấu Nhỏ? Con gái? – Triệu nhíu mày, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

Gấu Nhỏ quay sang nhìn Duyên:

- Sao thế ạ? Mẹ Triệu không nhớ chúng ta sao?

- Cái này... ừ thì... - Duyên lắp bắp, chưa kịp hiểu tình huống là gì.

- Không sao cả! Chúng ta cứ về nhà trước đi đã!

Gấu Nhỏ nắm chặt tay Triệu kéo đi, Duyên không biết làm gì khác ngoài đi theo sau, dù sao thì người này chẳng khác vợ của mình một tí nào cả, làm sao Duyên có thể làm khác được chứ.

Về đến nhà, Triệu chầm chậm nhìn xung quanh, từng tấm ảnh trong nhà đều có sự xuất hiện của mình bên cạnh hai người kia hệt như một gia đình.


hết chap 4.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC