c1-dca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"KHAOTUNG'POV"

Tôi Thanawat chủ tịch tập đoàn cao su DCA .Mọi ngày vẫn trôi qua như luật lệ 24 giờ bình thường , mỗi ngày của tôi chỉ làm bạn với công việc, đúng vậy tôi là con cả trách nhiệm của tôi là gánh vác công ty, nối dõi sự nghiệp. Mọi người thường gọi tôi với biệt danh " sinh ra để thừa kế" tôi là người chăm chỉ có mục tiêu rõ ràng nên công sức cống hiến các hạng mục danh giá cho gia nghiệp cũng không phải dạng vừa. Ấy thế mà tôi không thể buộc lấy thời gian... Tôi chưa từng yêu ai nói rõ ra hơn là không biết yêu là gì....nghe như tôi là trai nhà lành nhỉ?

-------------------------

Tôi thức dậy với đầu óc quay cuồng như búa bổ , dụi mắt vươn vai vài cái , mở điện thoại ra xem lịch trình ngày hôm nay. "Ối chết hôm nay mình có sự kiện tham gia giao lưu với đối tác nước ngoài"

Tôi không chần chừ đứng thẳng dậy bước vào vệ sinh cá nhân bắt đầu 1 ngày mới. Đường xá tấp nập của Bangkok với cái nóng gay gắt cực độ , tôi phóng xe lên thẳng công ty.

"Anh trai yêu dấu của tôi ơi, có bao giờ anh tự nhủ nhớ muốn gặp em chưa?"
Đó là TonKhao người em gái du học ở Đức đang gọi cho tôi.

"Nhớ chứ! nhớ không nhầm em được nghỉ hè khoá học nay về Thái đúng không?"

"Dạ em đang ở sân bay nè, chút anh qua rước em nha"

"Được thôi, nay anh có bữa tiệc ra mắt với đối tác, em đi cùng anh với ba mẹ nhé!"

" A em..." THƯA SẾP!!"

"Anh cúp máy nhé , có gì gặp em sau"
Đó là thư ký "Aydin" là cánh tay đồng hành với tôi làm ăn suốt bao năm mà tôi tín nhiệm. "Nói đi"

"Phải nói sao nhỉ , em vừa nhận được tin công ty cao su LTV ý định ngỏ lời thu mua cổ phần lại bên mình .Em e rằng bên mình không đủ cổ phần để giao bán lại , LTV sẽ mua lại và điều khiển dưới trướng của họ"

Tôi im lặng suy nghĩ câu trả lời một hồi, day day thái dương đắn đo, thở dài.

Trong tình huống như này chả ai muốn công sức bao năm nỗ lực xây dựng tài nguyên của gia sản bị đổ bể xuống sông bị kẻ khác chiếm lấy cả, tôi cũng vậy.

Điều bây giờ quan trọng hơn hết tôi nên gặp cha mẹ mình bàn luận đưa ra ý kiến để cứu lấy gia tài này.

"Thôi được rồi, khi nào tôi có cách giải quyết công bằng với bên LTV tôi sẽ cho họp gấp"
______________________

Sự kiện này quả thực quy mô rất lớn , trang trí, khách mời, truyền thông cực hoành tráng.Tôi khoác 1 bộ vest lịch lãm bước đến bữa tiệc dưới ánh đèn vàng chói cùng em gái, hào quang thuộc về tôi, ở bữa tiệc ai ai cũng biết đến tôi cả.

Cùng với tiếng bước chân lên bậc thang kèm theo đó là tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh.

Tôi vốn dĩ thích yên tĩnh,ngồi ở 1 góc xa với tiếng nhạc xập xình khó nghe ngoài kia , tôi rất thích uống rượu mỗi lúc căng thẳng tiền bạc đầu tư tôi đều tìm tới nó,tay tôi cầm ly rượu vang nhâm nhi vài ngụm, chờ cha mẹ tới,vừa nhâm nhi vừa tiếp đối tác nước ngoài xã giao để có cơ hội hợp tác làm ăn.Cùng lúc đó họ đã đến.

"Con tới lâu chưa?"

"Dạ con mới thôi, cha mẹ ạ xong bữa tiệc con có chuyện muốn nói.."

"Hả? chuyện gì hay là tia được cô nào rồi muốn đưa về ra mắt đúng không cậu chủ nhỏ" kèm theo là tiếng cười góp vui của em gái tôi.

"Đúng rồi nhỉ, đó giờ chưa thấy chủ tịch đây dây dưa với cô gái nào?? chừng nào mới lấy vợ đây??" Một đối tác bước tới vừa cười vừa chọc ghẹo tôi.

Tôi nhún vai cười trừ đáp "Mọi người tò mò gu tôi thế cơ á? Cậu chủ đây còn thả mình vào công việc lắm, chừng nào có sẽ thông báo hứa không dấu diếm"

Cha mẹ xoa đầu tôi, họ biết tôi đam mê với công việc muốn cống hiến cho gia tộc , nhưng tôi biết sâu trong lòng họ mong muốn tôi tìm được bến bờ hạnh phúc hơn bao giờ hết.

"Con cứ bướng mãi thôi, làm gì thì làm nhớ để ý sức khỏe bản thân, kẻo làm đến mức kiệt sức cha mẹ không yên tâm con ạ."

Đưa em gái về nhà , tôi tranh thủ ở lại đề cập đến chuyện cần bàn lúc nãy.

Tay tôi cứng đờ rót rượu uống, mồ hôi lạnh toát chảy ướt cả mảng lưng , đầu óc bức bối "rặn chữ" không biết phải nói sao cho phải.

Tôi bình tĩnh ập ẹ vài ba câu , nói những gì cần nói . Giọng tôi run rẩy , trầm xuống thể hiện cảm xúc lo sợ tương lai của DCA .

Sau một hồi bàn bạc , tính toán hết cách này cách nọ, còn 1 cách cuối cùng, cha mẹ tôi khuyên ngăn đến thưa chuyện với ông Siam bạn bè giao hữu với anh trai cha tôi.

Siam là người thành lập công ty cà phê lớn tại Bangkok đã có tiền sử hoạt động lâu dài chỉ có duy nhất ông ấy ,mới có thể cứu được tình trạng báo động của gia phả tôi bây giờ.

Và cứ thế , cuộc sống của tôi dần bước sang một trang khác, ngữ danh "chủ tịch" đã không còn trong từ điển mà mọi người thường gọi.

•END CHAP 1•
Chuyện xàm xàm vô tri nhưng mong mng thích và bình chọn tui nhá. Have a good day!🫶🏻




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net