fjkli"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Sep

Dòng xoáy thời gian - chương 67

Posted by Izark Published in Uncategorized

Hàng Châu quả không hổ danh là một trong ba vùng đất giàu có nhất Đại Tống. Đâu đâu cũng thấy phố chợ nhộn nhịp, sầm uất với những mặt hàng đa dạng và đẹp mắt, giá cả lại phải chăng. Tuyết Cầm thích thú dán mắt vào những con búp bê gỗ xinh xinh được chạm khắc tinh xảo, trong ánh mắt hiện lên sự say mê đến mức người bán hàng phải vồn vã:

- Tiểu thư, hàng hóa của chúng tôi đảm bảo chất lượng! Tiểu thư hãy mua đi!

Tuyết Cầm đưa mắt nhìn Nhật Đằng, chờ đợi. Thấy vậy, chàng bèn cầm lấy con búp bê xinh nhất:

- Cái này giá bao nhiêu?

- Ba quan tiền.

- Đắt thế, năm hào thôi!

- Trời, công tử à, công tử trả giá như thế tiểu nhân làm sao bán được!

- Không bán thì thôi! - Nhật Đằng bĩu môi rồi kéo Tuyết Cầm bỏ đi.

- Ấy đừng đừng! Thôi thì một quan vậy!

- Năm hào!

- Công tử...

- Năm hào! Bán hay không bán?

- Bán...

Người bán hàng tiu nghỉu trao con búp bê trong ánh mắt hân hoan của Tuyết Cầm và nụ cười kín đáo của Nhật Đằng. Chứng kiến sự việc diễn ra từ nãy đến giờ, Tiêu Giang chép miệng:

- Đến giờ mới biết Nhật Đằng trả giá kinh hồn thật!

- Nghề của hắn mà! Cần mua hàng đúng giá cứ giao cho hắn, đảm bảo không bị lỗ vốn!

- Tên này chắc chọn nhầm nghề. Hắn đi buôn hợp hơn làm thị vệ.

Tiêu Giang tặc lưỡi trong khi Thiên Phong cười tủm tỉm. Đến cả chàng lần đầu tiên thấy Nhật Đằng trả giá, cũng phát biểu một câu hệt như Tiêu Giang. Lúc ấy, Nhật Đằng chỉ biết gãi gãi đầu, thấp giọng:

- Đâu có! Tại trước kia thuộc hạ làm sơn tặc, tiền cướp thì mang đi phân phát, còn của cải thì đem bán nên cũng biết được đôi chút về giá cả.

Thấy con búp bê xinh xắn trên tay Tuyết Cầm, Tiêu Giang không kiềm được tiếng xuýt xoa:

- Dễ thương quá!!!

- Nàng muốn mua không? - Thiên Phong ra ý hỏi.

- Thôi khỏi!

Tiêu Giang mỉm cười lắc đầu. Nàng cảm thấy con búp bê dễ thương, nhưng việc nàng tự chọn lựa rồi tự trả tiền hay để Nhật Đằng trả thay hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Điều nàng muốn là được cùng Thiên Phong tham quan phố phường, cùng chàng mua sắm, trả giá, muốn chính tay chàng lựa chọn chứ không phải bất lực để người khác muốn làm gì thì làm. Điều đó, sẽ thực hiện được sau khi Thiên Phong sáng mắt.

Tiếp tục dìu chồng đi qua những con đường đông đúc, Tiêu Giang chợt nảy ra thắc mắc:

- Anh bảo Thượng Quan gia nhờ buôn bán mà trở nên giàu có và thế lực phải không? Nhưng theo những gì em được biết, người giàu thời đại này chỉ cần bỏ tiền vào đất đai là đủ để được kính trọng và xếp vào tầng lớp trung hay thượng lưu rồi. Vì sao họ vẫn mua bán giao thương?

- Cũng bởi vì tư tưởng đó của đa số người nên Đại Tống đến giờ này vẫn dậm chân tại chỗ. - Thiên Phong trầm ngâm. - Cũng chính vì vậy, những ai hiểu thương nghiệp mang lại lợi ích như thế nào mới chính là người nắm cục diện. Thượng Quan gia là một trong số đó. Buôn bán, ngoài việc mang lại kiến thức mới cho thương buôn, cho vùng đất mà họ đến, còn mang lại lợi nhuận cho chính bản thân họ. Tiền sinh ra tiền, giàu có càng thêm giàu có. Đến lúc ấy thì đất đai, quyền lực, thứ gì mà muốn chẳng được.

Cảm thấy bước chân của Tiêu Giang dừng lại, Thiên Phong ngạc nhiên:

- Sao vậy?

- Anh đúng là quái vật!

Thiên Phong không thấy gì nên không nhận ra đôi mắt Tiêu Giang đang trợn tròn nhìn mình như nhìn sinh vật lạ. Những kiến thức ấy, đối với thế kỷ hai mươi mốt hoàn toàn không mới lạ gì, nhưng đối với quá khứ một nghìn năm trước, tư tưởng này giống như một cuộc Cách mạng. Trong lúc đa số giới quý tộc được đánh giá qua đất đai và tỳ thiếp, không hứng thú đối với việc đầu tư khiến kinh tế trì trệ, Thiên Phong lại đầu tư phát triển thương nghiệp và nhận định rõ thương nghiệp sẽ mang lại những thành tựu gì. Ở vào thời đại này mà đã như thế, nếu chàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, chẳng biết sẽ thành người như thế nào.

- Nàng không bảo ta là thiên tài, lại bảo ta là quái vật, thật quá đáng! - Thiên Phong hừ nhẹ.

"Bệnh cũ lại tái phát rồi!" - Cả ba người đều cùng lẩm bẩm.

- Í, phu nhân, phía trước có chuyện gì mà người ta xúm lại đông quá! - Tuyết Cầm ngạc nhiên chỉ tay về hướng đám đông đang tụ tập bên ngoài một kỳ quán.

- Chắc có cao nhân đánh cờ! - Tiêu Giang nhún vai.

- Vào xem xem! - Thiên Phong đột nhiên lên tiếng.

Tiêu Giang nhìn chàng, sực nhớ chồng mình trước đây cũng thích đánh cờ, chắc nghe đến có cao nhân lại "ngứa nghề" muốn tham khảo. Nếu chàng đã hứng thú vậy, thôi thì đến tham quan một lúc rồi ghé Thượng Quan gia sau.

Vạch đám đông len lỏi vào bên trong, Tiêu Giang thì thầm khi thấy bàn cờ đang dang dở:

- Là cờ tướng!

- Mô tả giúp ta thế trận xem! - Thiên Phong thì thầm đáp lại, trí tò mò hiện lên trong ánh mắt.

Từng lời mô tả chầm chậm của Tiêu Giang được chàng ghi vào trong đầu và bày ra thế trận trong trí tưởng tượng. Đường đi nước bước của hai kỳ thủ cũng được mô tả cụ thể. Hai kỳ thủ, một người đàn ông trung niên vận y phục xám cầm quân xanh, một học giả vận y phục trắng cầm quân đỏ. Thế trận có vẻ giằng co rất dữ dội khiến cả hai đều chăm chú nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt căng thẳng tột độ.

- Quân đỏ sắp thua! - Thiên Phong bỗng thì thầm.

- Sao anh biết? - Tiêu Giang há hốc mồm.

- Cứ chờ xem ta nói đúng không.

Quả nhiên, một lát sau, học giả bực tức cúi đầu:

- Ta thua!

- Không dám. Cảm ơn huynh đã nhường nhịn! - Người trung niên vận áo xám mỉm cười đáp lễ.

Ván cờ kết thúc, đám đông hiếu kỳ lần lượt tản đi. Tiêu Giang liền nắm lấy tay áo của Thiên Phong:

- Bây giờ nói được chưa? Sao anh biết quân đỏ sẽ thua?

- Ông ta mắc sai lầm. Từ sai lầm đó, theo cách nàng mô tả bước đi của quân xanh, ta biết kỳ thủ ấy đã nhận ra sai lầm của đối phương và khai thác triệt để khiến quân đỏ liên tục bị dồn ép.

- Vậy là nước đi sai lầm ấy không cứu vãn được sao?

- Được, nếu ông ta bình tĩnh đi tiếp các bước thế này... thế này... nhưng ông ta lại để mình vướng vào cái bẫy tâm lý của quân xanh nên không còn đủ sáng suốt để nhận ra. Nếu ông ta có thể thực hiện được, không chừng tình thế lại lật ngược.

- À... - Tiêu Giang gật gù. - Nhức đầu thật!

- Nhức đầu thì suy nghĩ làm gì! - Thiên Phong bật cười. - Hết náo nhiệt rồi, chúng ta đi thôi!

- Tiểu huynh đệ, xin dừng bước!

Người đàn ông vận y phục xám mỉm cười tiến đến chỗ bốn người mỉm cười thủ lễ:

- Tiêu huynh đệ tuổi còn trẻ, mắt lại không thấy nhưng có kỳ nghệ cao thâm như vậy, lão phu thực sự khâm phục.

- Tiền bối! - Chàng mỉm cười. - Vãn bối chỉ là đi ngang, thấy đám đông nên hiếu kỳ vào xem, tiện nói vài lời bậy bạ, xin đừng lưu tâm làm gì.

- Vài lời mà tiểu huynh đệ nói đã bao quát hết thế trận. Lão phu quả thật rất muốn được thọ giáo tài năng của tiểu huynh đệ.

- Đa tạ tiền bối đã xem trọng. - Thiên Phong lắc đầu. - Tuy nhiên, vãn bối còn có việc phải làm nên không thể cùng tiền bối so kỳ nghệ, xin tiền bối thứ lỗi!

Nói rồi chàng quay đi, không quan tâm đến người đàn ông định mở miệng nói thêm điều gì đó. Đến một vùng đất xa lạ, gây ra sự chú ý không cần thiết chẳng phải điều hay. Lúc này chàng cần đến Thượng Quan gia ngay thì hơn.

Thấy Thiên Phong quay đi, người đàn ông thở dài. Đã lâu mới có dịp gặp đối thủ xứng tầm, tiếc thay...

- Thượng Quan lão gia, ngài đi sao?

Đáp lại câu hỏi dầy vẻ tiếc nuối của quán chủ, người đàn ông vận áo xám gật đầu:

- Ta không còn hứng thú. Đành chịu vậy.

Vừa bước ra cổng kỳ quán, nghe đến bốn chữ "Thượng Quan lão gia", cả bốn người đồng loạt dừng lại nhìn nhau. Tiêu Giang vội vã chạy đến trước mặt người đàn ông trung niên, giọng khẩn trương:

- Ông là Thượng Quan Phi Vũ, Thượng Quan lão gia ạ?

- Đúng là lão phu!

Người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy đoàn người vừa ban nãy vội vã dời gót bỗng dưng đứng lại nhìn ông chằm chằm. Chả lẽ "việc phải làm" mà tiểu huynh đệ kia nói là có liên quan đến ông? Nhác thấy hai người, một nam một nữ dìu chàng trai mù lòa đến trước mặt mình, ông càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.

Bước đến trước mặt Thượng Quan Phi Vũ, không nói thêm lời nào, Thiên Phong nhẹ nhàng quỳ xuống:

- Đồ nhi tham kiến sư thúc!

Hai từ "sư thúc" dội vào tai Thượng Quan Phi Vũ chẳng khác nào tiếng sét. Gần ba mươi năm nay, đại huynh của ông vô tung vô ảnh. Lần cuối cùng ông nghe nói đến huynh trưởng của mình là câu chuyện về một bộ tộc mang tội phản nghịch bị đại quân trừng phạt, và trong số những kẻ chống lại triều đình, có một kiếm sĩ rất mạnh với những chiêu thức tung ra giống như những chiêu thức trong "Huyết Vũ Công" mà đại huynh của ông sử dụng. Từ đó về sau, những tin tức về đại huynh đã bị đứt đoạn. Bao nhiêu năm bặt vô âm tín, bây giờ bỗng dưng mọc ra một "môn đồ", nhất thời ông khó lòng bình tĩnh được.

- Tiểu huynh đệ, ta và ngươi chưa từng gặp mặt, vì sao gọi ta là "sư thúc"?

Tiêu Giang cầm lấy thanh kiếm từ tay Nhật Đằng đưa đến trước mặt Thượng Quan Phi Vũ. Vừa thấy kiếm, nét mặt của ông biến sắc, hết nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn Thiên Phong đang quỳ dưới đất. Sau một lúc đắn đo, ông phất tay áo:

- Về gia trang nói chuyện.

Chính văn 044: Không bằng loài cầm thú (nhị)

Động tác của Tư Mã Tuấn Lỗi đầy phẫn nộ và cực kỳ thô bạo, dùng sức xé áo của nàng, y phục hỗn độn một mảnh không đủ che cơ thể của nàng.

" Ngươi, ngươi cút ngay." Hàn Ngữ Phong vừa thẹn lại vừa giận, cũng có đôi chút sợ hãi, cố gắng nhích lui thân thể về phía đầu giường, không cho y đụng vào người.

" Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, có phải đã muộn rồi không, lúc câu dẫn Tuấn Dật, sự thẹn thùng này ngươi bỏ đi đâu hả?" Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng cười, bàn tay to lớn đặt lên khuôn ngực tròn trịa của nàng.

" Không được đụng vào người ta." Hàn Ngữ Phong cắn môi, hất tay y ra, cố nén cảm giác nhục nhã trong lòng, phản kích lại y: " Đúng, ta câu dẫn y đấy, ta nguyện ý, cho dù ta không phải là trinh tiết liệt nữ, ta cũng không muốn để một tên nam nhân vô lại như ngươi chạm vào ta, bởi vì ngươi không xứng."

Tư Mã Tuấn Lỗi đã hoàn toàn bị nàng chọc giận, ngọn lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên, cảm giác như chỉ cần chạm vào là có thể nổ tanh bành cả nơi này, ánh mắt trợn ngược nhìn Hàn Ngữ Phong, con ngươi đen láy sắc như dao cạo.

Hàn Ngữ Phong nhìn y, thân thể một trận run rẩy, nàng có chút hối hận vì lời nói thiếu suy nghĩ như vậy.

Tư Mã Tuấn Lỗi xốc mạnh váy áo của nàng lên, thân thể cao lớn gắt gao đè nàng xuống, giam cầm nàng.

Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn y, cắn chặt môi, yếu ớt cự lại y, tưởng tượng đến việc bị y lăng nhục, tay không khỏi dồn sức đẩy y.

" Ngươi cho là mình có khả năng phản kháng lại sao?" Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay mò xuống hạ thể của nàng, tay kia không chút lưu tình mà sờ khắp thân thể nàng, sau đó cường hãn thâm nhập phân thân của y.

" Cút...... ngay......" Hàn Ngữ Phong phẫn hận thét lên, thân thể suy yếu, lại bất thình lình trở nên đau đớn, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Tay Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, ánh mắt lướt nhìn khuôn mặt nàng, vừa yếu ớt vừa trắng bệch, không có một tia huyết sắc, tuấn mâu của y vẫn thâm trầm lãnh khốc như trước.

Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở mắt, khuôn mặt lãnh khốc vô tình của y đập vào mắt, thân thể lại một trận thống khổ, tay y lại bắt đầu vuốt ve, mồ hôi chảy dài từ vầng trán nàng xuống, nàng ra sức giãy dụa, hai chân đá loạn xạ.

Tư Mã Tuấn Lỗi rút tay về, nhìn thấy nàng cuộn tròn mình, đề phòng y, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, y cư nhiên thật sự muốn có nữ nhân này, muốn nàng cam tâm tình nguyên phục vụ y.

" Nhìn bổn Vương." Y nâng cằm của nàng lên, ra lệnh.

Lông mi Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, gắt gao nhắm mắt lại, không chịu mở mắt nhìn y.

" Ngươi dám phản kháng bổn Vương, ngươi hẳn là biết hậu quả thế nào rồi đấy." Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay, nàng không hề nghe lời đối diện y.

Thân thể đột nhiên cứng đờ, sự tàn bạo lãnh khốc của y, khiến cho nỗi khiếp sợ của nàng vẫn còn tồn đọng, chậm rãi mở mắt, lạnh lùng phỉ nhổ: " Súc sinh."

Lại nhắm mắt lại, một lọn tóc rơi xuống trước khuôn ngực trắng tuyết kiên cường của nàng, lông mi khẽ run cố gắng nén những giọt nước mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên không còn tà niệm, không còn dục vọng.

Nàng hảo mĩ, thân thể của nàng cũng hảo mĩ, mĩ đến không tưởng tượng được, mĩ khiến cho kẻ khác không dám nảy sinh tà niệm, sợ làm bẩn sự hoàn mĩ trước mắt.

----

Chính văn 045: Không bằng loài cầm thú (tam)

Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lấy cái mền bên cạnh quấn quanh thân hình trần trụi của mình.

" Hàn Ngữ Phong, bổn Vương cảnh cáo ngươi lần nữa, không được vọng tưởng câu dẫn Tuấn Dật, ngươi mãi mãi trốn không thoát đâu." Thần sắc xuất hiện trên khuôn mặt cương nghị của y vẫn lạnh lùng băng đá như cũ, nhưng thật sự đương rất tức giận.

" Ta không phải là nên cảm tạ Vương gia sao, đã nhắc nhở ta thêm lần nữa, phải câu dẫn Tứ Vương gia, mới có thể bàn tay quỷ dữ của ngươi." Hàn Ngữ Phong lặng lẽ mở mắt, oán hận trừng mắt nhìn y, đừng tưởng y dừng tay lại, nàng sẽ biết ơn y.

" Ngươi quá ngây thơ rồi đấy." Y hừ lạnh một tiếng, miệng thì thốt ra những lời tàn nhẫn: " Đó là chưa kể đến, Tuấn Dật sẽ không vì một nữ nhân nhỏ bé mà đối đầu với ta, cho dù y có thích ngươi đi chăng nữa, ngươi cũng trốn không thoát đâu, bởi vì, ta không quan tâm ngươi sẽ bị hủy hoại dưới tay ai."

Lòng Hàn Ngữ Phong không tránh khỏi một trận run rẩy, y là tên ác ma, muốn được thấy nàng sống không được mà chết cũng không xong.

" Cho nên, ngươi tốt nhất là thành thật ngoãn ngoãn cho bổn Vương, chiều ý bổn Vương." Bạc môi của Tư Mã Tuấn Lỗi hơi nhếch lên, nhìn thấy bộ dạng chán nản không thể phản bác lại, khiến cho y cảm thấy thực khoái trá.

" Ha ha, cho dù ngươi có hủy hoại thân thể của ta, nhưng cũng không thể nào hủy được lòng ta đâu, ta nói cho ngươi biết, rằng ta thích Tứ Vương gia." Hàn Ngữ Phong đột nhiên cười lạnh, thốt ra những lời thiếu suy nghĩ.

Nháy mắt, căn phòng đột nhiên nặng nề trầm tĩnh đến kỳ lạ, không khí ngưng tụ khiến cho kẻ khác cảm thấy rùng mình.

Ngọn lửa trong lòng Tư Mã Tuấn Lỗi lại bùng lên, ánh mắt âm hiểm nhìn Hàn Ngữ Phong, ngọn lửa trong đáy mắt y bùng lên dữ dội, giống như muốn thiêu đốt nàng.

Hàn Ngữ Phong rúc rúc vào trong mền, vẻ mặt phòng bị nhìn y.

" Hàn Ngữ Phong, đây là do ngươi tự chuốc lấy đấy nhé." Tư Mã Tuấn Lỗi giật phắt tấm mền quấn quanh người nàng: " Hôm nay, nếu không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết hậu quả của việc chọc giận bổn Vương là như thế nào." Dứt lời, thân thể đã áp chế nàng.

" Buông." Hàn Ngữ Phong giãy dụa, cố gắng đẩy y ra, nhưng mà y lại giống như một hòn núi cứ đứng đó mà không hề nhúc nhích.

Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi híp lại, tầm mắt dời lên trên làn da trắng nõn phấn nộn của nàng, hạ thể càng dán chặt vào người nàng hơn.

" Ngươi tránh ra." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Ngữ Phong biến sắc, thân thể cảm nhận được sự kiên quyết mãnh liệt của y, càng bối rối đẩy y ra.

" Tránh ra? Vọng tưởng." Tư Mã Tuấn Lỗi mím môi cười lạnh, thân thể tỏa ra nhiệt khí đã muốn bức nàng lắm rồi.

Hàn Ngữ Phong biết có cầu xin cũng vô dụng, chỉ đơn giản là cắn môi, sự sợ hãi trong ánh mắt ngày càng tăng.

Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên kéo bàn chân ngọc ngà của nàng, động thân một cái, báo động sẽ xâm chiếm nàng.

" A." Một cỗ nhiệt khí nóng bỏng truyền khắp cơ thể, khiến cho nàng nhịn không được mà thét lên, nước mắt cũng không cầm được nữa mà trào ra.

Nước mắt nóng bỏng, mảnh tâm băng lãnh, nàng rơi vào tuyệt vọng, nàng sao lại có thể có cốt khí, quật cường, nhưng mà, chung quy vẫn phải đối diện với sự thật tàn nhẫn.

Tư Mã Tuấn Lỗi ở nằm ở trên người nàng, nhìn nàng rơi lệ, từng giọt từng giọt như chảy xuôi vào trong tâm của y, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến cho y cảm thấy thương tiếc.

----

Tiếp theo: Chính văn 046: Cảnh nhi bị thương

Spoils~:

" Mau đứng lên, chúng ta không dám để cho ngươi thỉnh an, dù sao hiện tại ngươi cũng là người được Vương gia sủng ái nhất." Tiểu Vân phu nhân thân thiết đỡ nàng dậy.

" Đúng đó, đúng đó, chẳng hay ngươi có thể chỉ dạy cho chúng ta, ngươi ở trên giường hầu hạ Vương gia thế nào, có dùng mưu mẹo gì không? Mà khiến Vương gia ngày đêm lưu luyến, để chúng tỷ muội ta ngày đêm mong nhớ đã lâu." Lời nói của Thính Vũ mang theo sự châm chọc, sắc mặt có chút ảm đạm, tựa như rất khổ sở, nhưng mà hai tròng mắt lại băng hàn, tóe lên hận ý, chớp lóe rồi biến mất, nhưng mà Hàn Ngữ Phong vẫn có thể thấy được.

" Tỷ tỷ." Lúc Hàn Ngữ Phong vừa muốn mở miệng đáp trả, Cảnh nhân từ ngoài cửa chạy vào, lúc chạy ngang qua Thính Vũ, thì nàng lặng lẽ vươn chân.

" Cảnh nhi cẩn thân." Lúc Hàn Ngữ Phong phát giác thì đã muộn mất rồi, nàng không đỡ Cảnh nhi kịp.

" A......" Cảnh nhi hét thảm một tiếng, té đập mặt xuống đất.

__________

@miss: chap sau - Hàn Ngữ Phong tỷ nổi giận ~ yo yo yo ~ cơ mà lại tiếp tục bị oan = = Mấy vị phu nhân này nhiều khi thấy mấy bả cũng thật rảnh rang mà đi hội "Chẳng có gì đáng cười cả!" Lissy nói. "Đó chẳng qua chỉ là vài người cùng ngành nghề có chung sở thích mà thôi, những người muốn thể hiện bản thể của mình thông qua khiêu vũ. Điều đó thì có gì sai trái nào?"

"Tớ xin lỗi." Tôi lặp lại, chùi nước mắt và cố điều khiển lại cảm xúc của mình. "Chuyện đó chẳng có gì sai hết. Tớ nghĩ việc đó thật hay đấy. Vậy... bồ có biểu diễn hay làm cái gì khác không?"

"Ba tuần nữa đấy.Và đó là lí do vì sao bọn tớ phải luyện tập thêm."

"Ba tuần nữa ư?" Tôi nhìn cô ấy chăm chú, tiếng cười dần bốc hơi đi mất. "Cậu đã định sẽ không nói với tớ ư?"

"Tớ ... Tớ chưa quyết định," cô ấy nói, cọ cọ chiếc giày múa xuống sàn. "Tớ đã thấy ngượng."

"Đừng có ngượng!" Tôi e ngại nói "Lissy, tớ xin lỗi vì đã cười. Tớ nghĩ việc ấy thật hay đấy. Tớ sẽ tới xem và ngồi ngay hàng ghế đầu... "

"Đừng ngồi hàng ghế đầu. Bồ sẽ làm tớ bị phân tâm mất."

"Vậy tớ sẽ ngồi ở hàng giữa. Hoặc ở đằng sau. Bất cứ chỗ nào bồ muốn." Tôi nhìn cô ấy hiếu kì. " Lissy, tớ chưa bao giờ biết là cậu có thể múa."

"Ôi, tớ không đâu." Cậu ấy trả lời ngay lập tức "Tớ dớ dẩn lắm. Chỉ để vui vẻ một chút thôi. Bồ có muốn một tách cà phê không?"

Khi tôi theo Lissy đi vào bếp, cô ấy nhìn tôi nhướng mày. "Vậy là, trong tâm trí bồ có chút buộc tội tớ có quan hệ tình dục. Tối qua cậu ở đâu thế?"

"Với Jack" tôi thừa nhận với một nụ cười mơ màng."Làm tình. Suốt đêm."

"Tớ biết thế mà!"

"Ôi Trời, Lissy. Tớ đang yêu anh ấy một cách trọn vẹn."

"Đang yêu?" Cô ấy gõ nhẹ vào cái ấm đun nước. "Emma, bồ có chắc không? Bồ chỉ vừa mới biết anh ta khoảng năm phút thôi đấy."

"Chẳng sao cả! Bọn tớ thực sự đã là tri kỷ của nhau. Không cần phải giả vờ với anh ấy... hay cố là cái gì đó mà tớ không phải.. và ái ân thì tuyệt không tưởng nổi... Anh ấy là tất cả mọi thứ mà tớ chưa bao giờ có được với Connor. Tất cả mọi thứ. Và anh ấy quan tâm đến tớ. Bồ biết đấy, lúc nào anh ấy cũng hỏi han tớ, và anh ấy có vẻ thực sự bị các câu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC