( つ'∀`)つ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Gia Nguyên là một người cá bơi siêu giỏi tại biển nhà, hiển nhiên trong trường cũng là thành viên kì cựu của câu lạc bộ bơi lội, lại còn nằm trong tốp thành viên có thành tích cao nhất. Trương Gia Nguyên có thể tự hào nói, dù là hai chân hay một đuôi thì nó đều có thể bơi cực kì nhanh. Lâm Mặc có mấy lần còn bảo nó rằng, Trương Gia Nguyên có phải tiên cá không đấy, đến cả dáng vẻ bơi cũng cực kì đẹp, như rằng nó thật sự dành cả cuộc đời để bơi vậy.

Nó thật sự muốn nói rằng, đúng vậy, tớ là người cá. Lời muốn nói chẳng thể nói, nó chỉ cười đùa với bạn, một tay xoa đầu bạn, đáp lời.

"Còn có tiên cá là nam sao? Cậu khéo nghĩ thật đấy."

"Sao lại không? Tiên cá là nam thì sao chứ."

"Vậy Mặc Mặc nghĩ xem, chàng tiên cá sẽ trông như thế nào?"

"Chắc là lúc bơi sẽ đẹp như Gia Nguyên vậy."

Đấy, thích Lâm Mặc chết mất thôi.

Lúc mấy lần đầu Lâm Mặc hình thành ý nghĩ này làm Trương Gia Nguyên thấp thỏm lo sợ. Nó sợ rằng thật sự mình đã để lại sơ hở, làm lộ bí mật mất rồi. Thật ra nếu người phát hiện là Lâm Mặc thì nó không sợ đâu, dù gì sau này cưới về thì chuyện gì biết cũng nên biết, nhưng mà giờ thì có hơi sớm, nó chưa sẵn sàng lắm. Mọi người cũng biết mà, cái kiểu cảm giác tự ti khi phơi bày trước người thương đấy, kiểu vậy.

Sau đó nó nhận ra, thật ra Lâm Mặc chẳng biết cái chi hết. Lâm Mặc chỉ đơn giản cảm thấy nó khi bơi rất đẹp, bơi thật giỏi, và bạn cực kì ngưỡng mộ điều đó. Với bạn, nó chính là tiên cá, một định nghĩa rất Trương Gia Nguyên trong cuốn từ điển cuộc đời Lâm Mặc.

Đến một hôm, Lâm Mặc ngỏ lời muốn Trương Gia Nguyên dạy mình bơi. Lâm Mặc cầm một bên tay nó huơ qua lại, lắc lắc như làm nũng, môi còn chu chu ra nữa cơ. Ôi, Mặc Mặc ơi, đừng làm vậy nữa, tớ thấy không ổn chút nào cả! Nghĩ vậy thôi chứ ai đó đang mở hội trong lòng đây này. Nè, người mình thích bảo mình dạy bơi cho, sao mà không bằng lòng được.

Được! Quá được đấy chứ! Tớ sẽ chỉ cậu bơi thật giỏi, sau này bơi về biển nhà tớ ra mắt mới được!

Trương Gia Nguyên bên ngoài chỉ cười mỉm, tay búng trán bạn một cái thật kêu.

"Được thôi."

"Tuyệt quá!" Nó được Lâm Mặc ôm một cái lắc qua lắc lại như một lời cám ơn.

Thế là sau này, nó và bạn mỗi ngày đều dành ra vài tiếng đồng hồ sau buổi tự học để tập bơi trong hồ bơi của trường. Nó cũng biết lựa đấy nhé, dù gì cũng là thành viên câu lạc bộ bơi nên nó nắm rõ giờ giấc hồ bơi hoạt động, lúc nào cũng lựa lúc chẳng có ai để tập bơi cho Lâm Mặc.

Nhưng mà thật sự Lâm Mặc cũng không khá lên bao nhiêu, hay nói đúng hơn là, dù Trương Gia Nguyên bảo là dạy Lâm Mặc chứ thật ra Lâm Mặc thấy là quản bạn thì đúng hơn. Hai tuần hơn rồi mà nó chẳng cho bạn bơi ra xa chút nào cả. Bạn mà lỡ sặc nước thì nó lại lo lắng quá chừng. Bạn cũng đâu có yếu đến vậy đâu chứ, nhưng mà Trương Gia Nguyên thấy bạn vì sặc nước mà mũi đỏ ửng, ho khù khụ đến nước mắt chảy ra thì lại thấy xót.

Nếu là những người khác thì đã kệ bạn như thế rồi, sặc nước rồi quen, câu này bạn nghe miết. Nhưng mỗi lần thấy ánh mắt Gia Nguyên nhìn mình lo lắng, Lâm Mặc cũng không dám để mình bị sặc nữa. Có điều là, bạn vẫn muốn thử bơi ra xa kia nữa cơ, ở quanh thành hồ hoài cũng chán mà. Lâm Mặc còn tự tin là, bạn được Gia Nguyên dạy đạp nước rồi, đứng nước cũng đã được chỉ rồi, không bơi được thì đứng, vậy là được chứ gì. Trương Gia Nguyên không chịu là không chịu, khổ tâm quá đi thôi.

Trương Gia Nguyên và Lâm Mặc đang ngồi trên thành hồ, chuẩn bị cho đợt tập trong ngày. Hai chân bạn đung đưa qua lại chơi với nước.

"Cậu ở đây đợi tí nhé, tớ đi lấy chút đồ rồi quay lại."

Trương Gia Nguyên dặn dò Lâm Mặc vài câu, xoa đầu làm rối tóc bạn một cái rồi đứng lên. Lúc đi rồi mà nó còn chẳng quên quay đầu lại bảo, "Xuống nước trước thì được nhưng mà đừng có bơi ra xa, nghe chưa."

Trương Gia Nguyên đã (vô tình) tiếp tay cho giặc, đem suy nghĩ này đến Lâm Mặc mà chẳng hay.

Lâm Mặc nhìn Trương Gia Nguyên rời đi đột nhiên trong lòng dấy lên một suy nghĩ, bạn muốn thử bơi ra xa một tẹo, một tẹo thôi.

Mặc Mặc thật sự muốn thử mà.

Gia Nguyên quên một điều, Lâm Mặc thật sự khá lì lợm. Chắc là vì từ khi thân với nhau, Mặc nghe lời Nguyên quá nhiều nên Nguyên thật sự quên mất rồi.

Lâm Mặc chẳng tốn thời gian bao lâu đã nhanh chóng xuống hồ, hít thở sâu mấy hơi, sau đó quyết định nhấc chân di chuyển ra xa hơn. Cảm nhận nước ngày một dâng lên cao, tim cũng bắt đầu nổi trống dồn dập, hơi thở cũng ngày một nặng nề. Lâm Mặc vẫn một mực di chuyển, cả chân và tay bắt đầu đạp để đứng nước như Gia Nguyên vẫn thường chỉ, sau đó thử đạp mấy cái ra xa.

Biết gì không, bạn thật sự làm được rồi. Bạn muốn nhanh chóng kể cho Gia Nguyên nghe, bảo rằng Nguyên ơi cậu giỏi quá, tớ bơi được rồi này, sau này có thể cùng cậu bơi lội rồi nhé.

Thấy Gia Nguyên đang từ xa đi lại, Lâm Mặc vui quá bắt chước người khác nhảy lên, kêu lớn tên Gia Nguyên. Bạn quên mất mình còn đang ở giữa hồ, thế là nhảy xuống liền uống một ngụm nước to. Mà cái gọi là họa vô đơn chí lại diễn ra ngay lúc này, vừa uống một ngụm nước Lâm Mặc lại trồi lên, nhưng bạn lại không tiếp tục đứng nước được, cơn đau buốt từ chân lại truyền lên.

Thế mà lại chuột rút cho được.

Ngay lúc này luôn?

Có trách thì là khi nãy bạn vừa nghe Gia Nguyên nói xong, liền nhanh chóng nhảy xuống nước, chẳng hề khởi động miếng nào.

Trương Gia Nguyên vừa nghe Lâm Mặc nhảy lên ở giữa hồ gọi tên mình đã hoảng sợ một tiếng, sau đó lại nghe tiếng bạn kêu nhỏ dần, còn có tiếng bạn không ngừng uống nước. Khỏi phải nói, Trương Gia Nguyên trực tiếp quăng đống đồ mình đang cầm xuống đất, chạy thật nhanh nhảy xuống hồ bơi.

Quả nhiên, Trương Gia Nguyên danh xưng với thực, chẳng tốn bao lâu nó đã nhanh chóng ôm được Lâm Mặc trong tay, mà kẻ đầu sỏ làm nó lo lắng mới được vớt lên còn vừa sặc vừa cười hì hì. Nó cũng không nỡ mắng bạn nữa, thấy bạn cười vậy thế cũng cười theo.

Hai tay Lâm Mặc ôm vai Gia Nguyên, chân thì theo đó đã vòng qua eo nó. Đầu vẫn còn đặt ở cổ nó để lấy lại nhịp thở. Gia Nguyên ôm Lâm Mặc, vỗ vỗ mấy cái ở lưng bạn như đang dỗ trẻ nhỏ vậy, trông bạn có khác gì con gấu Koa-Lâm ôm cây Trương đâu.

Lâm Mặc đang cười thì bỗng nhiên im lặng. Trương Gia Nguyên cũng nhanh chóng nhận thấy có gì đó không đúng.

"Vãi, c-cái đó là đuôi thật á?"

Trương Gia Nguyên sửng sốt, nó nhìn xuống cái đuôi đột-nhiên-xuất-hiện của nó. Nó sốc ngang ngửa Lâm Mặc luôn, thật đó. Ai mà đoán được chỉ vì lo Lâm Mặc ngạt nước mà nó thật sự mọc đuôi ra, trong khi bài kiểm tra năng lực phải đối mặt với con quái vật bạch tuộc có mấy cái tua gớm ghiếc đấy còn chẳng làm nó sợ đến vậy.

Trương Gia Nguyên còn đang nhìn cái đuôi không mượn mà xuất hiện của mình đang đung đưa qua lại dưới nước, đầu thì đang sắp xếp từ ngữ để giải thích cho Lâm Mặc. Nên hay không nên nói với bạn đây?

Trong khi đó Lâm Mặc như một đứa trẻ mới tìm được đồ chơi lạ, định móc cái chân xuống để cảm nhận xem cái thứ dưới nước đấy có thật không.

"Yên nào." Trương Gia Nguyên vịn lại đôi chân đang thừa lúc nó lơ đãng mà đưa xuống, sau đó móc lại treo trên eo mình.

Lâm Mặc chớp hai mắt nhìn nó. Nó biết, bạn đang chờ nó nói tiếp.

"Ừm, đúng rồi, c-cậu thấy đó."

"..."

"Tớ là người c-..."

"Trời má, đỉnh vãi!"

Chưa đợi Trương Gia Nguyên nói xong, Lâm Mặc đã mở to hai mắt, nét mặt bạn trông như là vui mừng ngạc nhiên hơn là hoảng hốt. Nó thấy vậy, và nó cũng mừng vì điều đó. Nó đã tưởng tượng vô số lần cách nó sẽ nói cho bạn biết, nhưng chẳng ai ngờ là ngay lúc này, ngay giữa hồ bơi ngập tràn nước và hai đứa thì ướt như chuột lội đang ôm nhau như thế này. Chẳng lãng mạn tí nào cả.

"Có ai biết được cậu là người cá không? Ý tớ là, ngoài gia đình cậu ra ấy."

"Không ai cả."

"Thế tớ là người đầu tiên á?"

"Ừm."

"Đỉnh vãi."

Có trời mới biết Lâm Mặc đang cảm thấy vui như thế nào. Cái kiểu, thì ra người bấy lâu nay bên cạnh mình là một người cá, mà bạn còn là người đầu tiên phát hiện điều đó? Bạn nghĩ là, cảm giác còn mừng hơn là bạn được trao giải Nobel nữa, mặc dù so sánh với giải Nobel thì có hơi xa vời với bạn một tẹo.

Bạn vẫn không ngừng cảm thán về cái đuôi cá sặc sỡ đung đưa dưới nước kia. Phải nói là, bạn rất muốn chạm vào nó.

Có điều mãi nhìn cái đuôi nên bây giờ bạn mới nhận ra cả hai đứa đang gần nhau như thế nào. Lâm Mặc đưa mắt nhìn Trương Gia Nguyên, cả tóc ướt được Trương Gia Nguyên vuốt ra sau để lộ trán, dù rằng Trương Gia Nguyên đã ướt cả người mà vẫn đẹp trai như vậy được? Sao ông trời ưu ái cho người đẹp quá vậy nè. Còn có, hơi thở nóng ẩm của Gia Nguyên, gần quá đi mất. Và còn ánh mắt Gia Nguyên vẫn đang luôn chăm chú nhìn bạn, dịu dàng mà nhẫn nại. Lâm Mặc nghe tim mình đột nhiên lệch nhịp, gần quá, bạn sợ Gia Nguyên sẽ nghe được mất.

Mà Gia Nguyên nào nghe được gì ngoài tiếng tim mình cũng đang đập liên hồi. Lâm Mặc phát hiện bí mật của mình rồi, bạn không sợ hãi mà còn rất vui vẻ, vẫn còn đang ôm mình đây này. Thật ra thì chắc nó cũng muốn điên mất thôi, đại não nó cũng đang không ngừng nóng lên khi mà cả hai đứa đã đứng yên và nhìn nhau như vậy trong mấy phút từ nãy đến giờ.

Thôi, điên thì điên vậy. Dù gì cũng thiên thời, thủy lợi, nhân và ngư cùng hòa rồi.

Lâm Mặc còn đang không biết nên nói gì tiếp theo đã thấy mặt Trương Gia Nguyên càng ngày càng gần, môi chạm phải cái gì đó thật mềm. Còn có thể là cái gì nữa, môi Gia Nguyên chứ đâu!

Nó thơm một cái thật nhẹ liền rời ra, nhìn Lâm Mặc vẫn đang không hiểu trời sao gì liền mổ mỏ thêm một cái. Lâm Mặc còn không hiểu thì thơm thêm một cái nữa, đến khi nào bảo dừng thì thôi.

"C-cậu khoan coi!" Lâm Mặc nhanh tay bụm mỏ Gia Nguyên lại trước khi nó thơm thêm cái thứ tư.

"Tớ đã cho đâu mà hôn tớ!"

"Nhưng cậu biết bí mật của tớ rồi, cậu phải chịu trách nhiệm thôi."

"N-này, cậu đừng có quá đáng nha, t-tự cậu hiện ra cho tớ xem chứ bộ."

"Ai bảo cậu không nghe lời tớ, tự bơi ra xa, tự chuột rút, tự sặc nước rồi tự kêu tớ lại vớt cậu lên kia chứ?"

"Tớ bơi được thiệt mà!"

"Thế giờ tớ thả cậu xuống nhé?"

Trương Gia Nguyên, cái đồ lưu manh! Lâm Mặc trề môi, cả người càng dính chặt lấy Trương Gia Nguyên hơn, sợ nó sẽ thả xuống thật.

"Này, thế thì cậu có đồng ý không?"

"Đ-đồng ý cái gì cơ?"

"Tớ vừa bảo cậu phải chịu trách nhiệm thế còn gì?"

"Ơ, t-thế ai mà phát hiệu cậu là người cá thì cậu đ-đều hôn mấy cái như vậy?"

Không! Rốt cuộc Lâm Mặc là ngốc thật hay giả ngốc thế? Mặc Mặc à, bạn hiểu sai trọng tâm mất rồi.

Lâm Mặc nghĩ đến điều này lại cảm thấy hơi khó chịu, thế nếu không phải bạn phát hiện ra đầu tiên thì thật sự Gia Nguyên sẽ hôn người khác á? Không chịu đâu.

Lần này đến lượt Trương Gia Nguyên trề môi ra.

"Ý tớ là, tớ thích cậu, bí mật lớn nhất cuộc đời này của tớ cậu cũng đã biết rồi nên tớ chẳng muốn giấu cậu thêm gì nữa."

"Ừm, vậy thì, c-cậu có đồng ý để tớ làm con cá duy nhất của cậu không?"

Vãi thật, mày đang nói cái gì vậy? Lần này thì Lâm Mặc có nghệch mặt ra thì Gia Nguyên cũng không thấy lạ.

"Ý là tớ đang tỏ tình với cậu đó cái đồ ngốc này!"

"Này, có ai tỏ tình như cậu không chứ, chẳng lãng mạn tí nào cả." Lâm Mặc bị bảo là đồ ngốc cũng chẳng vừa, nhanh chóng phản công lại. Bạn biết Gia Nguyên thích mình nhưng ai lại tỏ tình giữa hồ bơi như vậy kia chứ!

"Vậy cậu đồng ý không?"

"Nếu tớ không đồng ý thì sao?"

"Tớ thả cậu ở đây rồi một mình lên bờ."

Trương Gia Nguyên là một cái đồ siêu lưu manh!

"Cậu đe dọa tớ chứ tỏ tình cái gì! Cái con cá này!"

"Vậy thì cậu mau đồn-..."

Chưa để Trương Gia Nguyên nói hết thì Lâm Mặc đã chặn miệng bạn lại bằng một cái thơm. Lần này thì Trương Gia Nguyên mới là đứa ngơ ngác, xém chút nữa mất đà làm hai đứa rơi xuống uống thêm ngụm nước.

"Vậy cậ-..."

"Ý là t-tớ đồng ý đó, con cá ngốc này."

Lâm Mặc nói xong thì cúi đầu xuống, hai má và tai đều đỏ hồng cả lên, tất nhiên là nó thấy hết mà, đáng yêu chết đi được. Trương Gia Nguyên liền lấy tay bẹo má bạn.

"Mặc Mặc đáng yêu quá đi thôi! À không, phải là người yêu tớ đáng yêu quá đi!"

"Ừm được rồi, vậy thì, cái tay con mẹ nó của cậu bỏ ra khỏi mông tớ được chưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net