Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
người, luồn ngón tay vào giữa tóc cậu, ôm mặt cậu mà hôn xuống.

***

Trương Gia Nguyên không còn cởi áo khi làm việc vào buổi trưa nóng nực nữa. Anh vẫn luôn mặc áo phông nhưng khi đổ mồ hôi, áo ướt đẫm vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy những vết đỏ trầy xước - tác phẩm của Lâm Mặc.

Khi Lâm Mặc đi vệ sinh băng qua hành lang, Trương Gia Nguyên đang ngồi trên bệ cửa nghỉ ngơi, xung quanh là một vài tiểu hòa thượng, anh liếc mắt nhìn Lâm Mặc

Một tiểu hòa thượng đã hỏi Trương Gia Nguyên tại sao lại có những vết xước trên cánh tay, và lưng của anh ấy bị đỏ.

"Ta bị mèo hoang cào." Trương Gia Nguyên lớn tiếng nói.

Lâm Mặc nghe thấy, quay đầu liếc hắn.

Tiểu sư không tin Trương Gia Nguyên: "Làm sao lại có con mèo hoang trên núi chứ."

"Có đó nha. Nó rất là hung dữ. Nửa đêm nhào vào cắn ta, nhưng sau đó nó sẽ nhảy lên đùi tôi và làm nhiều hành động rất là hư hỏng."

Lâm Mặc tức giận, xoay người lập tức rời đi. Sau khi trở lại phật điện, cậu ngồi xuống lầm bầm mắng. Vị sư bên cạnh nhắc nhở "Suỵt, nhỏ tiếng đi."

"Con xin lỗi."

Lâm Mặc mở kinh và vô tình xé một trang vì dùng lực quá mạnh, trang này bị rơi ra nói về địa ngục của Phật giáo, người nào vi phạm giới luật sẽ bị đọa vào địa ngục vô biên, chịu đựng lửa và lạnh, đó là quá khêu gợi.Tình cờ khiến anh rùng mình trong cái nóng oi ả, ngồi trong Phật đường tay chân lạnh ngắt, không dám nhìn lên tượng Phật trong ngách.

Giữa những nụ hôn vào ban đêm, anh cắn mạnh vào vai Trương Gia Nguyên, móng tay cắm sâu vào da bả vai anh.

"Cái gì? Lâm Mặc buông tay ra, thật là một con mèo. Nó cào người ta như vậy."

Trương Gia Nguyên nắm lấy cổ tay Lâm Mặc và cưỡng ép kéo tay anh ấy ra, Lâm Mặc trừng mắt nhìn anh ta, nhưng Trương Gia Nguyên không có vẻ tức giận, nhiều nhất anh ta có chút khó chịu vì bị bắt. "Đã đến lúc phải hôn một con mèo hoang rồi đem về nuôi. Vẫn là tính tình của ta sau khi ở bên cạnh ngươi lâu như vậy."

"Ta không phải mèo hoang!"

Trương Gia Nguyên quay lại để chỉ cho Lâm Mặc vết thương hơi sưng tấy trên lưng, còn gớm ghiếc hơn vết cháy nắng đang mau lành. "Không phải là hoang dã mà cào ta ra như thế này à."

"Đó là những gì bạn xứng đáng nhận lấy!"

Trương Gia Nguyên đem hắn ôm vào lòng, Lâm Mặc bị hắn nắm lấy cổ tay quấn lấy eo, không thể động đậy.

"Em là con mèo hoang nhỏ mà ta nuôi trong chùa. Làm người ta đau lắm."

"Ngươi nói ai là mèo mà ngươi nuôi chứ!"

"Suỵt." Trương Gia Nguyên hôn lên môi anh. "Đừng ầm ĩ, cẩn thận viện trưởng nghe thấy."

Khi Trương Gia Nguyên đè anh xuống giường, Lâm Mặc vòng tay qua cổ anh và cắn chặt môi anh tỏ vẻ bất mãn để trả thù. Và sau đó Trương Gia Nguyên đã trả thù lại bằng việc bóp chặt "tiểu Lâm Mặc" để ngăn cậu xuất tinh.

Lâm Mặc cắn chặt miệng không chịu được đành phát ra tiếng. Trên người đã đổ rất nhiều mồ hôi. Cậu đưa tay ra và liếm Trương Gia Nguyên, cắn vào vai anh, phát ra tiếng kêu nhẹ như tiếng mèo kêu trong cổ họng.

Trương Gia Nguyên bắn vào tay Lâm Mặc trước, rên rỉ vùi đầu vào vai Lâm Mặc, lộ ra một khoảnh khắc tổn thương hiếm có. Lâm Mặc xuất thần không nhịn được bắn ra một chút, bởi vì kẹt ở giữa cực khoái, toàn thân mẫn cảm, hai chân run rẩy quấn chặt lấy eo của Trương Gia Nguyên, cùng hắn hét lên tên của Trương Gia Nguyên, sụp đổ đến mức phải van xin anh bằng một giọng nhỏ.

Trương Gia Nguyên hôn cổ của hắn, cầm dương vật của hắn xoáy vào trong nước tiểu, càng lúc càng nhanh.

"Tiếp đi em."

Lâm Mặc thút thít, nhắm mắt lại khi đạt đến cực khoái, còn Trương Gia Nguyên thì cắn mạnh vào quả táo Adam của cậu, không thể phát ra âm thanh.

Ngày hôm sau, giọng cậu trở nên khàn đặc. Trong bữa ăn, nhà sư trẻ hỏi cậu bị cảm lạnh sao, và cổ cậu lại côn trùng cắn hay sao mà lại đỏ đến mức thế kia.

Trương Gia Nguyên giả vờ nghiêng người đeo kính, khoanh chân ngồi ăn, chưa kịp nuốt thì anh ta đã lầm bầm xen vào, "Chỉ có kẻ ngốc mới bị cảm lạnh vào mùa hè"

Lâm Mặc không muốn để ý tới hắn, cúi đầu nhấp một ngụm canh trong bát. Giữa trưa nóng, đầu lưỡi tê rần, Lâm Mặc nghe được Trương Gia Nguyên nói với tiểu sư muội về con mèo hoang: "Tối hôm qua nó lại đến cào tôi lần nữa nhưng lần này tôi nghĩ ra cách trừng trị rồi."

***

Vết xước trên lưng Trương Gia Nguyên sau một tuần vẫn chưa lành, vì nhiều lần đổ mồ hôi và bị viêm nhiễm, Lâm Mặc đã nhìn thấy nó dưới ánh trăng ngoài cửa sổ vào ban đêm.

Cậu bị Trương Gia Nguyên đè lên giường, dùng sức bóp giữa hai chân, sờ sờ da thịt bên trong đùi non yếu mẫn cảm. Lâm Mặc bị tư thế này làm cho vừa thẹn vừa kích thích. Khi Gia nguyên đi đến chạm vào nó, anh ta đã vỗ vào tay của cậu.

Cậu tức giận định bám vào cào lên vai của anh. Nhưng chợt nhớ tới vết thương trên lưng hắn bị viêm, ngón tay vừa mò vào liền duỗi ra xoa nhẹ vào lớp da sần sùi, thô ráp. Vết chàm trên lòng bàn tay chưa lành cũng vừa ngứa vừa đau.

Trương Gia Nguyên xuất tinh vào bụng anh, cầm chặt dương vật của Lâm Mặc, vuốt lên vuốt xuống khiến Lâm Mặc sắp đạt được cực khoái. Trương Gia Nguyên dường như đã biết từng ngóc ngách trên cơ thể của Lâm Mặc, biết chính xác những phản ứng của lâm Mặc khi chạm vào nơi nào sẽ làm cậu sướng. Lâm Mặc bị đùa giỡn ở bên mép đến cực khoái, đầu óc mông lung, tìm không ra lời để mắng, ngữ khí tràn đầy mê người.

Cậu che mặt lại, Trương Gia Nguyên lại táo bạo hôn lên xương bánh chè, nhanh tay xoay người cắn vào đùi trong của cậu khi cậu đang đạt cực khoái đến run rẩy.

Trước khi Trương Gia Nguyên vừa làm xong, cơ thể Lâm Mặc đã di chuyển trước và tát Trương Gia Nguyên một cái, cả hai đều choáng váng.

"Lâm Mặc, em có bệnh à?"

Lâm Mặc co người lại, tưởng rằng Trương Gia Nguyên sẽ đánh lại mình. Nhưng Trương Gia Nguyên chỉ đứng dậy, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, đến nửa đêm mới quay lại.

Cả ngày hôm sau bọn họ không nói chuyện. Trương Gia Nguyên cũng không thèm nhìn hắn. Buổi trưa anh ngồi cùng với một vài tiểu hòa thượng ăn cơm, tán gẫu rất lớn, tựa hồ như không quan tâm. Lâm Mặc cũng không biết hắn đã đi đâu vào buổi chiều.

Khi Lâm Mặc đi vào nhà vệ sinh, cậu nghe thấy âm thanh yếu ớt của cây đàn từ cửa sân sau. Lúc cậu đang tụng kinh buổi tối, nhìn thấy lịch trong Phật điện, nó dừng ở tháng bảy, cách tháng tám không xa.

Trương Gia Nguyên chưa bao giờ nói với Lâm Mặc khi nào anh ấy sẽ rời đi. Trường học sẽ bắt đầu vào tháng 9, và Trương Gia Nguyên có lẽ sẽ quay về sớm mà không nói lời từ biệt. Anh sẽ quay trở lại thế giới bên ngoài, và bỏ Lâm Mặc trên núi như trước. 

***

Tuần trước vì bận rộn để chuẩn bị buổi bảo vệ khóa luận nên mình không có thời gian up chương mới. Bây giờ đã hoàn thành xong nên nếu mình sung thì mình sẽ up chương liên tục nha 😁😁 😘😘Nguyên Lâm mãi mận 😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net