Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

!!!!!!CẢNH BÁO CẢNH NÓNG CỰC MẠNH!!!!! 

Không ok thì vui lòng thoát ra để bảo tồn sự trong sáng =))))

Từ chương này Lâm Mặc bình thường lúc ngọt ngào sẽ gọi Gia Nguyên là anh, xưng em. Còn lúc giận dỗi sẽ xưng ngươi - ta nha. 

***

Trong ngày, Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên vẫn hòa thuận bình thường. Buổi sáng, Trương Gia Nguyên đi đọc kinh cùng cậu. Buổi trưa, cả hai cùng nhau ăn cơm.

Sảnh Dược Sư trong chùa phải được xây dựng lại. Trương Gia Nguyên luôn được gọi đến để giúp đỡ vào buổi chiều. Anh ấy không bao giờ trốn tránh, cởi áo trong cái nóng oi ả, đẩy đi đẩy lại chiếc xe đầy bùn và gạch cho đến tối. Đến cuối ngày, mặt và lưng của anh ấy rám nắng đỏ và đôi khi bị bong tróc.

Đến tối, bọn họ bối rối hôn nhau. Lâm Mặc vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng nóng rực của Trương Gia Nguyên giữa những nụ hôn, thì thầm bảo anh đừng để bị cháy nắng nữa ở đây không có thuốc cho anh. Trương Gia Nguyên mỉm cười, tùy tiện cởi áo sơ mi gãi lên vết cháy nắng trên lưng, nói mấy ngày nữa sẽ không sao, liền nghiêng người tiếp tục hôn cậu. Hơi nóng còn sót lại trên làn da của Trương Gia Nguyên không hề tiêu tan ngay cả trong đêm ẩm ướt và lạnh lẽo, khiến Lâm Mặc cảm thấy nóng bừng.

Bọn họ không nói rõ là chuyện gì. Trương Gia Nguyên không nói. Lâm Mặc cũng không hỏi.

Lâm Mặc nén mặc cảm tội lỗi ra khỏi đầu, quỳ xuống ngồi trước tượng Phật trong Phật đường đọc kinh rất lâu vào ban đêm. Khi đọc kinh, đầu óc cậu trống rỗng. Cậu ngồi chép đi chép lại rất nhiều sách kinh. Lâu lâu tự lấy tay chà vào những vết mực bị dính vào ngón tay. Nhưng rửa sạch rồi vẫn thấy bẩn, cậu cứ phải rửa tay một lần. Những vết rửa chà kĩ ấy đã trở thành những vết chàm trong lòng bàn tay, giống như vết cháy nắng của Trương Gia Nguyên. Da bị bong tróc đỏ ửng lên.

Trương Gia Nguyên đem kem dưỡng da thoa lên tay Lâm Mặc, hỏi cậu bị làm sao. Lâm Mặc giấu mu bàn tay của mình ra phía sau, cười nhạt nói rằng có lẽ là do cháy nắng.

Vào một đêm, sau khi tắt đèn buổi tối, Trương Gia Nguyên lật người ngồi bên giường, vươn tay sờ tóc của Lâm Mặc, luôn miêng gọi "Momo ơi" Lâm Mặc không đáp, tim đập nhanh, cũng không từ chối khi Trương Gia Nguyên trèo lên giường mình. Cậu bị Trương Gia Nguyễn ôm từ phía sau, lúc quay người lại thì đã nằm gọn trong vòng tay của anh. Khi bị Trương Gia Nguyên hôn lên trán, mũi và môi, cậu cảm thấy vẫn chưa đủ. Lòng tham lam sục sôi, nhưng cậu lại không biết phải làm gì. Cậu không biết làm thế nào, vòng tay qua cổ Trương Gia Nguyên, hôn lại, ấn mạnh hơn vào môi anh.

Vào một đêm khi Trương Gia Nguyên hôn môi cậu, lưỡi của anh đã len lỏi vào khoang miệng, liếm khắp răng của cậu. Lâm Mặc vội đẩy anh ra.

"Anh đang làm gì đấy?"

"Em không hiểu, người lớn đều là như thế này."

Trương Gia Nguyên nói lắp một chút. Lâm Mặc vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại muốn hôn như thế này, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, để cho Trương Gia Nguyên liếm vào. Bởi vì sự nóng nảy và cứng rắn của Trương Gia Nguyên, cậu thở không ra hơi. Cậu thở hổn hển ngay khi họ tách ra.

"Sao lại muốn hôn thế này? Thật kỳ lạ."

Lâm Mặc lấy mu bàn tay lau đi vết ướt trên môi, nhưng Trương Gia Nguyên không trả lời cậu.

Họ đã cố gắng thử nhiều lần, nhưng Lâm Mặc đã bị làm cho rất khó chịu, và cuối cùng phải bỏ cuộc. Trương Gia Nguyên ôm cậu và mím môi một lúc, sau đó hôn lên trán chúc cậu ngủ ngon

Lâm Mặc hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ, không nhịn được liếm liếm môi, đầu lưỡi nếm một chút rỉ máu, vừa rồi bị Trương Gia Nguyên cắn. Cậu nghe Trương Gia Nguyên hô hấp dần dần ổn định, nhịn không được liền nói nhỏ với hắn: "Trương Gia Nguyên"

"Hử ..." Trương Gia Nguyên đang ngủ mê man đáp lại.

"Các cặp đôi cũng hôn nhau như thế này à?"

Lâm Mặc hỏi xong liền nắm lấy quần áo trên ngực Trương Gia Nguyên, cụp mắt xuống, không thể nhìn rõ trong bóng tối.

Trương Gia Nguyên trả lời sau một lúc. "Ừmmm "

Trương Gia Nguyên không nói thêm nữa. Lâm Mặc cũng không hỏi nữa.

Tối hôm sau, Trương Gia Nguyên lại muốn thử hôn lại lần nữa. Bọn họ ngồi trên giường. Lần này Trương Gia Nguyên dịu dàng hơn, thay vì cắn môi, anh nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi, dịu dàng đến mức khiến Lâm Mặc không hài lòng. Cậu cảm thấy choáng váng do thở kém và thiếu dưỡng khí. Cậu liếm và cắn lại môi của Trương Gia Nguyên, nhưng Trương Gia Nguyên đã tách ra.

Lâm Mặc gọi tên Trương Gia Nguyên một cách bối rối, xấu hổ hỏi anh tại sao ư lại tránh ra. Trương Gia Nguyên hỏi với một giọng điệu vui tươi, "Mặc Mặc của anh hôm nay bị làm sao vậy?"

Trương Gia Nguyên thỉnh thoảng gọi Lâm Mặc là "Mặc Mặc". Thỉnh thoảng dỗ dành cậu bằng những lời tử tế, và thỉnh thoảng như cố ý trêu chọc cậu. Chẳng hạn như bây giờ.

Cậu vòng tay qua cổ Trương Gia Nguyên và muốn trèo lên đùi anh. Khi cậu ngồi xuống, đùi của cậu chạm vào thứ gì đó rất cứng và nóng dưới thân dưới Trương Gia Nguyên

"... Nó đều như vậy khi hôn cả. Đó chỉ là phản ứng bình thường thôi." Trương Gia Nguyên giọng nói trầm hơn bình thường, có chút khàn khàn. "Em sẽ không lại thẹn thùng rồi trúc giận lên anh nữa đấy chứ?"

"Ai mà ngại chứ!"

Lâm Mặc lắc đầu ngồi dậy. Mặc cho Trương Gia Nguyên đang cương cứng, đầu óc choáng váng, nổi da gà lập tức từ sau gáy lên đến da đầu tiếp tục hôn anh

Cậu hôn lên đó, dùng sức cắn nhẹ môi dưới của Trương Gia Nguyên. Sau đó đưa lưỡi liếm vào trong, hôn đến chảy nước ướt. Sau đó, Trương Gia Nguyên sẽ ôm eo, đè cậu xuống giường, càng dùng sức hôn mạnh hơn. Đầu óc Lâm Mặc choáng váng, nghĩ rằng mình sẽ bị Trương Gia Nguyên siết cổ và ép xuống nệm cho đến chết vì thiếu oxy. Cậu muốn chống cự nhưng cơ thể đã từ bỏ vùng vẫy, phục tùng vòng tay ôm lấy cổ anh.

Trương Gia Nguyên vẫn tiếp tục xâm nhập vào miệng cậu. Lâm Mặc cảm thấy ngứa ngáy khi chạm vào đầu miệng, nức nở, cong ngón chân thật chặt cố gắng che giấu đi sự ngại ngùng, nhưng Trương Gia Nguyên vẫn cứ liếm khắp môi.

Khi Trương Gia Nguyên dừng lại, anh cắn chặt môi dưới, thò tay vào quần áo của Lâm Mặc sờ xuống bụng dưới cậu. Giọng nói của Lâm Mặc run run khi anh chạm vào phần nhạy cảm trên eo mình: "Trương Gia Nguyên, anh làm gì vậy?"

"Đừng di chuyển"

Lâm Mặc không nhúc nhích, cà vạt áo bị cởi ra, lộ ra gần hết ngực và bụng, quần đùi bị kéo xuống đũng quần.

Trương Gia Nguyên liếc nhìn nửa thân trên trần trụi của cậu, ánh mắt không chút cảm xúc khiến tim Lâm Mặc đập nhanh hơn. Ngón tay cắm vào lòng bàn tay anh, cố gắng che thân thể khỏi anh. Nhưng vì ánh mắt nóng bỏng của Trang Gia Nguyên lồng ngực của cậu run lên vì kích động, chiếc bụng phẳng lì đang chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở.

Khi Trương Gia Nguyên nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vuốt ve ngực và bụng của mình và lưu lại trên đầu vú, ngón tay của Lâm Mặc đã bấu vào vai Trương Gia Nguyên.

"Lâm Mặc."

"Anh làm gì vậy"

"Em cũng cương"

Lâm Mặc sững sờ. Còn chưa kịp nghĩ tới Trương Gia Nguyên đang nói gì thì anh đã cúi đầu hôn lên cổ cậu, cắn lên quả táo adam của cậu. Lâm Mặc ngẩng đầu lên, phát ra tiếng rên rỉ kiềm chế, lại bị Trương Gia Nguyên cắn mạnh hơn.

Trương Gia Nguyên lại hôn lên môi cậu một lúc nữa. Khi chiếc lưỡi ướt át của anh đưa vào miệng cậu,cậu cảm nhận được bàn tay của Gia Nguyên đang vuốt ve qua lại ngực và bụng của mình. Lâm Mặc không khỏi run rẩy khi anh chạm vào điểm nhạy cảm trên eo mình.

Lâm Mặc không biết mình đang trải qua cảm giác gì bây giờ, chỉ biết bị hôn rất thoải mái. Cậu vừa sợ nhưng vừa không muốn Trương Gia Nguyên dừng lại. Một giây tiếp theo liền theo cao trào giống như không tự chủ được. Bờ vai của cậu âm thầm gào thét, giống như bị cây nước cuốn vào sau khi chết đuối, càng giãy dụa càng ngã xuống, không thở nổi một chút dưỡng khí.

Sau khi hết sức, Lâm Mặc cong chân còn đang choáng váng. Trương Gia Nguyên nắm lấy cổ chân cậu tách rộng ra.

"Anh bắn rồi?"

Trương Gia Nguyên định cởi quần dài, nhưng Lâm Mặc đã kẹp chân mình lại để chống cự. Một lúc sau vẫn bị tách ra. Cậu đang mặc một chiếc quần lót màu trắng với những vết ướt rõ ràng và "cái ấy" đang cứng ngắc bị ép bên trong quần

"Mẹ nó"

Lâm Mặc càng ngã quỵ khi nghe câu chửi thề của Trương Gia Nguyên. Cậu quay người lại thì bị Trương Gia Nguyên kéo lại cổ chân, quần lót bị kéo đến đầu gối. Chất lỏng sền sệt chảy từ giữa hai chân xuống giường.

"Em lại có thể bắn trong khi anh còn chưa chạm vào nó"

"Biến raa!"

Lâm Mặc che kín nơi kín đáo. Tay dính tinh dịch liền buông lỏng ra. Trương Gia Nguyên nhân cơ hội cầm lấy dương vật của cậu

"Anh sẽ lau cho em."

Trương Gia Nguyên lấy khăn giấy lau sạch tinh dịch dính đầy trên người cậu. Anh di chuyển rất chậm, không ngừng chạm vào cậu nhỏ của cậu. Thật không biết là cố ý hay vô tình. Lâm Mặc dùng mu bàn tay che lấy mặt mình. Cái ấy càng ngày càng nhạy cảm hơn khi được chạm vào.

"Em lại cương lên nữa rồi" Trương Gia Nguyên nói.

Trương Gia Nguyên không hỏi sự đồng ý của Lâm Mặc. Sau khi cầm dương vật của cậu từ dưới lên trên, ngón tay dính vào nước tiểu của cậu mà vuốt vuốt vài cái. Cảm giác thoái mái khiến Lâm Mặc càng thêm gục ngã. Khi cậu đang di chuyển chân, bắp chân của cậu chạm vào tóc của Zhang Jiayuan. Và anh ấy đã nắm lấy đầu gối của cậu và tách nó ra một lần nữa.

Lâm Mặc buông tay ra, vừa mở mắt liền phát hiện Trương Gia Nguyên đang nhìn mình chăm chú, môi bị liếm ướt át.

"Anh đã làm điều này nhiều lần rồi à?"

"Gì?"

"Cầm cái này..."

"Đúng vậy, anh đã có kinh nghiệm!"

Trương Gia Nguyên nói lắp một chút, nhưng vẫn có vẻ tự tin.

Lâm Mặc đột nhiên nhận ra rằng họ đang làm một điều không thể tha thứ hơn là hôn nhau. Cậu đẩy tay Trương Gia Nguyên ra, không cho anh chạm vào nó nữa. Nhưng dương vật của cậu vẫn cứ cương lên. Một số chất lỏng trong suốt từ quy đầu tràn ra ngay khi Trương Gia Nguyên buông tay.

Trương Gia Nguyên vươn tay lau hết sợi tơ dính. Ánh mắt anh trầm mặc nhìn Lâm Mặc khiến cậu kinh hãi.

Trong lúc hôn, Trương Gia Nguyên đưa tay ra giúp anh vuốt vuốt. Lâm Mặc thắc mắc rằng những ai chơi đàn thì ngón tay luôn linh hoạt như vậy sao mà chỉ một lúc sau cậu đã muốn xuất tinh. Trong lúc khoái cảm đạt đến cực đỉnh, cậu duỗi mu bàn chân rai, đầu gối quấn chặt vào eo của Trương Gia Nguyên. Cậu che miệng không dám phát ra tiếng động.

Sau khi Lâm Mặc đi tới, phát hiện Trương Gia Nguyên đưa tay vào trong quần của mình, chính mình đang liếm láp, thấp thở hổn hển, nghe được Lâm Mặc mặt nóng lên. Anh muốn nhìn nhưng lại không dám, vùi mặt vào vai Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên cắn lỗ tai, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến da đầu Lâm Mặc tê dại.

"Momo, em thơm quá."

Lâm Mặc ngẩng cổ lên, che miệng thút thít, hai tay hơi run rẩy chạm vào cánh tay căng thẳng của Trương Gia Nguyên rồi từ từ trượt xuống, anh chạm vào quần tây của Trương Gia Nguyên, bao trùm lấy tay của Trương Gia Nguyên, đầu ngón tay cảm giác được cậu rất nóng cứng. .

Trương Gia Nguyên dừng lại, nắm lấy tay Lâm Mặc, hướng dẫn anh ấy tự giúp mình.

"Em nên nhanh lên."

Giọng nói của Trương Gia Nguyên ở gần tai Lâm Mặc, anh nuốt nước bọt sau khi nói. Lâm Mặc lỗ tai nóng rực, nhắm mắt lại há miệng hít một hơi thật nhanh động tác giúp hắn vụng về, đè nén hết thảy cảm giác tội lỗi, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để cho Trương Gia Nguyên hôn hắn một cái.

Dọn dẹp xong, Lâm Mặc không nhịn được hỏi: "Các cặp đôi trong trường anh cũng làm loại chuyện này à?"

Trương Gia Nguyên không nhìn Lâm Mặc.

"Anh không biết."

Lâm Mặc mãi đến nửa đêm mới chợp mắt, sau câu trả lời của Trương Gia Nguyên thì anh tức giận, nghiến răng nghe tiếng thở đều đều của Trương Gia Nguyên, nhưng anh không biết anh đang tức giận vì cái gì.

***

Buổi sáng tụng kinh, Lâm Mặc bối rối không dám nhìn viện trưởng, cúi đầu niệm lớn hơn bình thường.

Buổi sáng Trương Gia Nguyên sẽ đi giúp việc. Buổi trưa, anh ghé qua gọi Lâm Mặc ăn cơm. Anh bước vào Phật đường, không nhìn tượng Phật trong ngách mà đi thẳng về phía Lâm Mặc rồi ngồi xuống. Thản nhiên lau mồ hôi rồi đưa tay khều khều chuỗi hạt Phật trên tay Lâm Mặc. "Em gầy như vậy nếu không ăn thì sẽ thấy luôn được xương sườn đấy."

Trương Gia Nguyên hành động như một kẻ ngốc, nói rất to và không quan tâm đến cảm xúc của Lâm Mặc. Những tu sĩ khác nhìn sang. Lâm Mặc không dám nhìn bọn họ, đành phải cúi đầu, lớn tiếng từ chối: "Muốn ăn thì tự mình ăn đi. Các ngươi ồn ào như vậy. Đừng có quấy rầy, ta muốn đọc kinh."

Giọng điệu của cậu cau có chưa từng thấy. Trương Gia Nguyên sửng sốt một hồi, sau đó đứng lên.

"Không ăn thì thôi"

Sau khi Trương Gia Nguyên rời đi, Lâm Mặc nhìn chằm chằm kinh sách trải trên mặt đất, không hề đọc được một chữ.

Vào buổi chiều, Lâm Mặc đi ngang qua sân để vào nhà vệ sinh rửa tay thì bắt gặp Trương Gia Nguyên đang ngồi dưới bóng cây làm đồ gỗ. Hắn vừa gặm quả táo vừa nói chuyện với một nhà sư. Khi cậu đi ngang thì thấy anh ngẩng đầu nhìn lên.

Buổi tối, Lâm Mặc rời khỏi Phật đường rất muộn. Cậu tắm xong liền tắt đèn ngay khi vào phòng. Một lúc sau, Trương Gia Nguyên đi vào theo, vươn một tay ôm cậu vào lòng, tay còn lại đút túi

"Gì đây. Ngươi tính làm gì."

Trương Gia Nguyên không lên tiếng, cúi đầu ghé sát vào mặt Lâm Mặc. Lâm Mặc run rẩy, hai tay túm lấy vạt áo của hắn.

Cậu đợi hồi lâu vẫn chưa Trương Gia Nguyên hôn mình. Lâm Mặc ngẩng đầu nhìn thấy Trương Gia Nguyên đang nhìn chằm chằm, hai mắt anh ướt át lạnh lùng.

Lâm Mặc không thể chịu đựng được nữa. Cậu duỗi tay ra, vòng tay qua cổ Trương Gia Nguyên mà hôn. Cậu nhẹ nhàng liếm môi Trương Gia Nguyên trước khi mở miệng cắn lấy môi dưới của anh.

Trương Gia Nguyên quấn lấy chân cậu, bế đến cậu đặt lên giường. Anh hôn lên đùi cậu. Một lúc sau, Lâm Mặc đã bị hắn lột sạch áo sơ mi hôn đến mơ hồ. Chiếc quần lót còn xót lại đang treo trên đầu gối thì bị anh đè lên giường cọ xát bên dưới.

"Hãy nhỏ tiếng một chút, chỉ mình anh mới có thể nghe được tiếng em"

Trương Gia Nguyên tự tin nói những lời thô bỉ. Lâm Mặc tức giận đến mức đá anh ta. Giây tiếp theo cậu bị anh cọ xát mạnh đến mức suýt bắn ra. Lâm Mặc khóc thút thít, nước bọt cùng hơi thở nóng hổi đều cọ vào lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên. Cậu muốn cắn tay của Trương Gia Nguyên nhưng lại nhớ rằng tay anh sẽ dùng để chơi nhạc cụ, nên chỉ cắn chặt miệng và che mắt lại.

Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên cùng nhau đạt đến khoái cảm. Sau khi hoàn hồn, Lâm Mặc giận dỗi, đẩy Trương Gia Nguyên ra, mặc quần đứng dậy. Hai chân cậu vẫn có chút run rẩy.

"Em đi đâu?"

Trương Gia Nguyên đi theo phía sau hỏi. Lâm Mặc nóng nảy bảo: "Đừng đi theo ta, ta đi toilet!"

"Toilet cũng không phải của riêng em nha, anh cũng muốn đi."

"Kệ ngươi"

Lâm Mặc cùng hắn đi, không ai lên tiếng. Khi đi được nửa đường, đầu gối của cậu trở nên yếu ớt và loạng choạng. Có thể là do nửa đêm gió lạnh. Trương Gia Nguyên nhanh chóng đỡ lấy Lâm Mặc.

"Đừng đụng vào ta, phiền chết đi được. Ngươi mau tránh ra đi!"

Lâm Mặc hất tay Trương Gia Nguyên ra. Trương Gia Nguyên mắng một tiếng cậu có bị bệnh, rồi không đi theo nữa. Khi Lâm Mặc ra khỏi nhà vệ sinh, Trương Gia Nguyên đang cúi đầu ngồi trên bệ cửa trong hành lang nghịch điện thoại, không thèm nhìn lên khi thấy cậu đi qua.

Sau đó, Trương Gia Nguyên đã không hề quay lại vào phòng.

Lâm Mặc cuộn người quay mặt vào tường. Ánh mắt còn có chút ướn ướt, dư vị của cuộc cao trào trước đó hẳn còn chưa kịp lắng xuống. Cậu dường như bị nhấn chìm trong những kích thích của tất cả các giác quan, với những cảm xúc phức tạp mà trước giờ chưa từng trải qua. Trương Gia Nguyên mãi về khuya mới quay lại. Anh ấy đã quay trở lại giường của mình và nằm xuống.

***

Mối quan hệ giữa hai người lại rơi vào trạng thái đóng băng và họ hầu như không hề nói chuyện với nhau.

Nửa đêm, Trương Gia Nguyên nói mấy câu thô lỗ. Lâm Mặc càng không để ý tới anh. Anh càng lúc càng đi quá xa. Hắn liên tục hỏi cậu rằng: "Một nhà sư không thể ăn thịt sao? Nhà sư thật sự có thể làm điều này hả?"

"Nếu sư trụ trì nghe thấy thì sao? Liệu ngươi có bị cuốn gói ra ngoài và không còn nơi ở không?"

Trương Gia Nguyên đã hỏi Lâm Mặc nhiều lần trước đó rằng tại sao cậu lại chọn đi tu. Nhưng Lâm Mặc luôn lơ đi cho có và không bao giờ nói với anh rằng cậu không phải là một nhà sư. Bởi vì sư trụ trì không cho anh đi tu. Cậu cũng không kể cho Gia Nguyên việc cậu đã bị ba mẹ bỏ rơi ở chùa và may mắn được viện trưởng nhận nuôi.

Lâm Mặc nghĩ nếu cậu nói điều này với Trương Gia Nguyên thì sẽ bị anh chế nhạo rằng cậu theo đạo Phật nhưng lại còn dâm đãng,sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài.

Trương Gia Nguyên không cố ý làm điều đó. Anh không biết sự thật lại tàn khốc như vậy, cũng không biết khi Lâm Mặc bị phát hiện, cậu thật sự sẽ bị đuổi đi không còn chỗ ở.

Nhưng Lâm Mặc vẫn tức giận.

"Trương Gia Nguyên, im đi!"

Cậu mò vào lưng và cánh tay của Trương Gia Nguyên, cắn vào vai anh.

Trương Gia Nguyên rên rỉ kêu: "Em là mèo hoang sao? Sao cứ thích cắn xé cả ngày."

Lời nói này giống như là đang chế giễu Lâm Mặc mồ côi. Lòng của Lâm Mặc thắt lại vì tức giận và cắn Trương Gia Nguyên mạnh hơn nữa.

***

Buổi chiều, Lâm Mặc phụ giúp xách nước. Trương Gia Nguyên ngồi ở sân sau làm đồ gỗ. Hắn vừa nhìn thấy cậu liền ném thanh gỗ trong tay, tiến tới gần.

"Để anh giúp em."

"Không cần, ta có thể tự xách nó."

"Vết phát ban trên tay của em vẫn ổn. Nâng gánh nước có đau không? Em không thể nhấc nó lên một cách ổn định. Đừng cố gắng nữa nhé."

Lâm Mặc từ chối đưa cho Trương Gia Nguyên. Nước rơi vãi trên mặt đất khi cả hai giằng co với nhau. Lâm Mặc vô tình trượt chân sau khi giẫm phải đất ướt, té xuống đất. Quần của cậu bị ướt sũng. Chân của cậu còn bị va vào cái xô đau điến cả người.

Lâm Mặc tức giận, hít sâu một hơi rồi chửi: "Trương Gia Nguyên, ngươi thật là phiền phức!"

Lâm Mặc đứng dậy và đẩy Trương Gia Nguyên ra.

"Không phải là anh có ý tốt giúp em sao. Kêu em đưa đây để anh xách cho mà em không đưa còn ở đây mà mắng anh nữa"

Lâm Mặc không thèm để ý đến anh. Cầm lấy cái thùng rỗng tiếp tục quay lại lấy nước. Khi đi qua hành lang, Trương Gia Nguyên cũng không nhìn lên. Hắn ngồi dưới gốc cây nghịch ngợm vài miếng gỗ, không biết là đang làm gì.

Sau khi tắm, Lâm Mặc phát hiện bên mắt cá chân trái có vết bầm tím. Chắc là do bị ngã hồi nãy. Vết bầm này tím ngắt trông rất đáng sợ nhưng đụng vào thì lại không có cảm giác gì.

Khi Lâm Mặc trở về phòng, Trương Gia Nguyên đang ngồi ở ngưỡng cửa hành lang,bị vây quanh bởi các tiểu sư, mỉm cười không biết là đang gì. Khi nhìn thấy Lâm Mặc đến, chúng vui vẻ gọi anh lại và bảo: "Gia Nguyên ca ca đang kể chuyện và cho chúng em kẹo nè."

Lâm Mặc thấy trên tay ai cũng có rất nhiều kẹo, cầm không xuể.

Lâm Mặc cười với chúng rằng cậu hơi mệt nên đi ngủ trước.

Vừa vào đến phòng, liền leo lên giường, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm: "Bọn tiểu tử này, bình thường mình tốt với chúng như vậy. Bây giờ sư phụ cấm không cho đến đại sảnh xin kẹo thì giờ chỉ cần kẹo là mưu chuộc được hết "

Không bao lâu sau thì tiếng ríu rít bên ngoài cũng dần biến mất. Trương Gia Nguyên đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên giường: "Lâm Mặc."

Lâm Mặc còn đang giận dỗi, không muốn để ý tới anh. Cậu cuộn mình quay mặt vào tường: "Anh ngủ đi, ta cũng đi ngủ đây."

"Chân em bị sao vậy?"

Trương Gia Nguyên nắm lấy mắt cá chân của cậu, giữ nó bằng hai tay, nhẹ nhẹ xoa xoa. Lâm Mặc định đá anh ta nhưng chân đã bị Trương Gia Nguyên giữ chặt

"Em có đau lắm không?"

"Không đau."

Trương Gia Nguyên cúi đầu sờ lên vết bầm trên mắt cá chân. Lâm Mặc chống người lên. Nhìn thấy Trương Gia Nguyên lo lắng nên đã duỗi thẳng mu bàn chân, cố gắng che đi vết bầm hết mức có thể.

Trương Gia Nguyên đột nhiên ngước lên nhìn anh. Lâm Mặc bị động, thể hiện sự yếu đuối nên cậu ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt ẩm ướt của anh. Trương Gia Nguyên cúi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net