Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 23 : GREATEST DAY

Giải bóng đá, cuối cùng cũng đã tới. Các bạn nghĩ

mọi hoạt động tập luyện thật mệt mỏi đúng không ?

Xin thưa, ngày giải chính còn mệt hơn vậy vạn lần.

Đêm qua tôi không thể đi ngủ nổi vì còn bận rộn với

nào đồng phục, nào kiểm tra nhạc cụ, và ti tỉ thứ

việc không tên khác. Khoảng 2h sáng, vừa đặt lưng

được xuống giường chợp mắt một cái thì 25' sau,

bạn trẻ Om dựng tôi dậy bằng được vì cái kèn Cor bị

trục trặc. Lại cái của nợ gì nữa đây ? Tôi đã sửa cái

ông tướng này một lần hôm nọ rồi. Chắc lần này

phải mua cái mới quá. Vậy là tôi đã chỉ có thể ngủ

được 25' trước khi lết cái thân xác tàn tạ mệt mỏi tới

sân vận động Supachalasai khi mà gà trống còn

chưa thèm mở mắt.

Ông mặt trời không chút nhân từ rọi thẳng ánh

nắng xuống, có mấy đứa lớp dưới của đội diễu hành

không chịu được, ngất đi. May là chúng tôi có mang

theo hộp sơ cứu, tôi vội vàng chạy đi lấy. Thế là tôi,

một tay cầm hộp sơ cứu, một tay cầm bộ đàm tung

tẩy khắp nơi. Mặt khác, tôi còn liên tục phải chạy đi

chỉnh lại mấy cái nhạc cụ nữa. Thế nên, thỉnh

thoảng khi cần gấp cái gì đó, tôi đành phải tìm nhờ

mấy đứa đang rảnh chạy tới Siam mua hộ. Ngày

hôm nay đúng là loạn, quá loạn.

" Ấy ấy ! Đừng ngất ! Đừng ngất !"Đến đây đến đây

lại đến đây. Tôi vội vàng phi tới chỗ thằng Ae, người

đảm nhận chơi kèn Clarinet , mặt đang cắt không

còn một giọt máu. Tôi lấy ra một cái khăn ướt, vỗ vỗ

nhẹ lên mặt nó. Không chỉ phải sơ cứu cho Ae, tôi

còn phải liên tục để ý và trả lời mọi người trong bộ

đàm nữa. Chóng mặt chết mất !

" Bank gọi, No đâu nghe rõ trả lời. Ban nhạc đã sẵn

sàng chưa ?"Tự dưng bị réo lên, tôi giật mình rồi

đáp lại.

" Nghe rõ trả lời. Tất cả đã sẵn sàng."

" Vậy tất cả vào vị trí." Chiến thì chiến, không còn gì

để mất. Cố lên. Tôi vỗ vỗ lưng mấy đứa trong ban

nhạc, để chúng có thể lấy lại tinh thần, rồi cố gắng

liên lạc với Film qua bộ đàm. Nhưng nó mất hút đi

đâu mất rồi ấy.

" No gọi, Film nghe rõ trả lời. Về vị trí đi. Tớ chuẩn

bị cho ban nhạc đi qua đây."

" Film tới No. Ok, tớ đã vào vị trí rồi." Tôi đoán là nó

đang ngồi đong gái đấy. Lắc lắc đầu một cái, tôi

bước tới hướng dẫn mấy đứa lớp dưới về ví trí cần

đứng. Rồi, tôi nghe thấy giọng ai đó gọi tên mình

qua bộ đàm.

" Earn tới No. Đừng quên kế hoạch của chúng ta nhé,

okay ?" Ây, đồ bại hoại. Chui từ chỗ nào ra vậy ? Tôi

không hiểu gì nhìn bộ đàm trên tay, rồi mới trả lời

lại.

" No tới Earn. Yeah, nhưng để tớ quất xong vụ này

đã."

Bộ đàm đi vào im lặng, trước khi giọng một ai đó

vang lên. " Các bạn làm ơn đừng hiếp dâm bộ đàm bé

bỏng." Tôi bật cười. Mấy đứa đàn em quay ra nhìn

tôi với ánh mắt khó hiểu.

Heh, vừa rồi là giọng Pun đó.

***

Đội diễu hành bắt đầu tiến vào nhà thi đấu, việc đó

đồng nghĩa với việc, trách nhiệm của tôi đến đây là

hết, không còn phải lượn lờ quanh đây nữa ( bởi vì

Film và Om sẽ lo phần còn lại.) Tuy nhiên, lại có

một công việc mới, đó là ngồi bên dưới theo dõi màn

hình xem mọi thứ có trôi chảy theo đúng kế hoạch

hay không rồi báo lại cho Film.

Tôi vừa đi vừa chạy phía bên dưới khán đài. Các

thành viên khác nhau đến từ các ban khác nhau, ví

dụ như đội cổ vũ nè, ban kĩ thuật nè, rồi cả đội thiết

kế nữa, đều mặc đồng phục và còn đang rất bận

rộn, khiến tôi phải chú ý. Tôi vẫy vẫy Mark, thành

viên thuộc đội thiết kế. Mặt cậu ấy nom căng thẳng

lắm khi đang cố thay đổi bố cục sân khấu. Vậy mà

vẫn còn thời gian vẫy lại tôi. ( Không đùa chứ ?).

Gần ngay bên cạnh là Mo, hôm nay làm trong ban kĩ

thuật, đang căng thẳng bàn luận gì đó với người của

ban phúc lợi, trên tay là mấy bản thiết kế. Nhìn ai

cũng luôn tay luôn chân.

Tôi nhìn quanh, tìm một ai đó có thể giúp mình. Và

không phải ăn hại quá lâu, có một đứa lớp 10 vẫy

tôi lại. " Ở đây nè, anh ơi !"

Tôi cười rồi chạy vội đến ngồi cạnh thằng bé. Ban

nhạc và đội diễu hành đang ở trong nhà thi đấu rồi.

Nhưng nói thật là, tôi không có chú ý mấy đến cái

màn hình đâu, vì còn đang mải chém gió với Paeng

về trò PangYa. ( Film và Om thân mến sẽ chẳng bao

giờ phát hiện ra đâu.)

Và như mong đợi, trong một tích tắc, tôi đã bắt gặp

bóng lưng của Pun. Cậu ấy mặc bộ đồng phục và

đang mải mê làm việc ngay bên cạnh. ( Pun thuộc

ban kĩ thuật, nhìn đồng phục tôi mới biết .) Tuy

nhiên, tôi cũng không để ý đến cậu ấy lắm, vì còn

đang mải buôn với thằng Paeng. Nhưng rồi rốt cuộc

tôi cũng phải liếc mắt qua khi thấy nó chợt im lặng.

" Cái gì vậy, p'Pun ?"Woa ? Cái lợn gì vậy ? Tôi lập

tức ngoảnh đầu lại khi nghe giọng Paeng cất lên.

Ngài Pun Phumitat thình lình xuất hiện đằng sau

lưng tôi, trong khi vẫn còn đeo bộ tai nghe to đùng

trên đầu.

" Anh ngồi đây được không ? Đổi chỗ đi." Cậu ấy nói

với Paeng. Tôi thật sự muốn cốc đầu cậu ta một cái.

Pang lập tức từ bỏ chỗ ngồi của mình trước sự lạm

dụng chức quyền trắng trợn của Pun. Heh heh

heh. Cậu ta vẫn còn mặt dày cười thật tươi trước khi

bỏ cái tai nghe ra đeo cho thằng bé. " Cầm cả cái

này nữa. Earn đang chỉ đạo trên Kênh 2 đấy." Tôi đi

đến đâu, là hắn phủi sạch trách nhiệm của mình cho

người khác đến đó.

" Thằng bé có làm được không thế ?" Tôi thì thầm

hỏi Pun. Cậu ấy chỉ cười nhìn tôi một cách thoải mái,

rồi bật tai nghe của Peang lên. Và giờ, cậu ấy đang

theo dõi Kênh 11 cùng với tôi. " Đương nhiên rồi,

đừng khinh."

Pun vừa nói, vừa gõ bàn phím chuyển góc camera

để có thể nhìn đội diễu hành rõ ràng hơn. " Thấy tôi

hiểu cậu không ?"

" Thôi đừng bốc phét đi..." Tôi nói vậy nhưng trong

lòng thì không ngừng tủm tỉm khi nhìn thấy màn

hình đã rõ nét hơn, rồi báo cho Film biết qua bộ

đàm khi có bất cứ lỗi hay vấn đề gì đó xảy ra.

Thành viên cuối cùng của đoàn diễu hành rốt cuộc

cũng ra khỏi nhà thi đấu. Tôi thở phào nhẹ nhõm,

bởi vì mọi thứ đã diễn ra thật suôn sẻ. Mặc dù,

thằng ăn hại Ngoi đã chơi sáo sai nốt hai lần. Tí nữa

tôi phải đá nát mông nó.

" Haizz...."

" Vậy hôm nay là cậu xong rồi, đúng không ?" Pun

hỏi, trong khi tay thì chuyển màn hình về vị trí đội

cổ vũ đang đứng như ban nãy. Tôi không biết phải

trả lời cậu ấy thế nào nữa, xong rồi mà cũng chưa

hẳn là xong. " Vẫn còn phải đi gặp Earn nữa."

" Phải rồi, hồi đó cậu ta nói vậy là có ý gì ?" Chộp

được cơ hội, Pun hỏi luôn. Người tôi cứng đơ lại. "

Earn giúp chuyện tiền quỹ CLB, còn nhớ không ?

Cậu ấy chỉ bảo tôi lấy nước hộ, mang tới khu khán

đài phòng khi không có ai giúp cậu ấy thôi." Tôi trả

lời, rồi định đứng dậy đi làm theo những gì mình

vừa nói, nhưng Pun lại kéo tôi ngồi xuống. " Nhưng

mà cậu không nhất thiết phải làm theo."

" Tại sao không ?"

Tôi nhướn mày nhìn Pun, kẻ đang ngoác mồm cười

khi nghe thấy đội cổ vũ hô khẩu hiệu gì đó buồn

cười lắm. Nhưng, ngay lúc này đây, tôi cảm thấy cậu

ta còn buồn cười hơn. " Ờ... tiền thì tôi trả lại cậu ta

rồi. Cả cái vòng cũng trả luôn." Cậu ấy đáp vội đáp

vàng rồi quay vào nói với bộ đàm. " Từ phòng Điều

hành tới đội Cổ vũ. Hàng S- 30 sai rồi nhé, xem lại

đi."

" Gượm đã ! Chúng ta chưa nói xong !" Tôi kéo kéo

ống tay áo Pun, hòng khiến cậu ấy không thể tiếp

tục gõ gõ bàn phím được nữa. " Yay, xong lâu rồi."

Pun vừa cười vừa cãi lại, rồi lại tiếp tục quay vào

chỉnh góc camera.

" Oắt đờ heo ? Cậu trả lại tiền rồi ? Vậy là trường

đưa tiền cho rồi hả ?"

" Vẫn chưa."

" Vậy cậu trả cậu ấy kiểu gì ?"

" Không nói đấy. Từ phòng Điều hành tới đội Cổ vũ.

Kiểm tra hàng E-14." Tên quỷ tha ma bắt vẫn cố tình

đánh trống lảng. Tôi chun mũi với cậu ấy ( mặc dù

Pun có đang nhìn đếch đâu) trước khi nhấc mông đi

ra chỗ khác. " Nhưng mà tôi vẫn phải đi. Dù sao

cũng đã hứa rồi."

Và cậu ta lại kéo tôi xuống một lần nữa. À rồi, sở

trường có khác, chỉ thế là nhanh. " Cậu biết cách điều

chỉnh màn hình mà, phải không ?" Pun hỏi. Tôi gật

đầu, mặc dù không hiểu ý cậu ấy lắm.

" Muốn được mặc đồng phục hem ?" Nhưng mà tôi

không biết có nên gật hay không nữa mặc dù trong

lòng đang điên cuồng muốn được mặc dù chỉ một

lần. Tôi nhìn cậu ấy, nhướn mày.

" Thôi không phải ngượng. Biết là cậu thích mà. Đi

theo tôi. Tle, để ý cái này một lúc được không ? Tôi

sẽ quay lại ngay." Cậu ấy nói rồi lôi tôi đi.

Định con nhà người ta đi đâu ?!

***

Chúng tôi dừng lại ở phòng thay đồ của đội cổ vũ.

Phòng không một bóng người, vì tất cả đều đang ở

ngoài sân vận động rồi. Tôi đứng im, nhìn Pun với

ánh mắt khó hiểu bởi cậu ấy đang từ từ kéo khóa,

cởi ra bộ đồng phục của mình.

" Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Ây ! Làm cái bỏ mẹ gì

đấy ?!" Cậu ta định đè tui ra ngay chỗ này ?! Ấy không

được ! Sàn nhà cứng lắm ! Gượm đã ! Ý tui là, tui

không cho phép đâu !

Cậu ấy mặc kệ sự phản đối của tôi, vẫn tiếp tục cởi

quần áo. Tôi nhắm chặt mắt lại bởi vì không muốn

nhìn thấy thứ không trong sáng. Dù vậy, tôi vẫn có

thể nghe được tiếng quần áo đang không ngừng

được cởi ra.

Một lúc sau, có thứ gì đó được ném lên vai tôi. Tôi

mở hé một bên mắt, rồi nhìn thấy Pun đang đứng

ngay trước mặt, người mặc độc cái áo phông trắng

cùng quần "nhót". Cậu ấy nhếch mép rồi lắc đầu

như muốn cười vào mặt tôi. " Đổi đi. Đưa tôi quần

áo của cậu." Jeez... nói nghe dễ ghê. Cậu mặc đồng

phục bên ngoài, nghĩa là bên trong còn quần áo bình

thường nữa. Nhưng còn tui thì sao ? Ngoài cái áo

phông và quần bò, bên trong trơn nhẵn không còn cái

gì hết biết không !

" Cái rắm. Không, không muốn mặc nữa."

" Nhưng mà tôi cởi ra hết rồi ! Nào lại đây ! Chúng

ta cũng không thể để Tle ở đó giải quyết một đống

việc lâu quá được."

Tôi do dự một chút, rồi chỉ tay vào mặt Pun. " Quay

mặt ra chỗ khác !"Tui nói có gì buồn cười lắm sao ?

Tại sao cậu ta lại cười như đười ươi vậy ?

" Cậu xấu hổ cái gì ? Hai đứa... đàn ông với

nhau." Tôi thề là cậu ta đã nghĩ gì đó trong cái thời

điểm dừng lại một lúc lâu rồi mới xổ ra bốn chữ "

đàn ông với nhau". Tên đồi bại !Đúng là tôi dễ

nhường nhịn người khác, nhưng không phải lúc

này ! Tôi vẫn chỉ tay vào cậu ấy, bắt quay đi bằng

được.

Pun tủm tỉm, " Cậu định cởi từng cái một hay là như

thế nào ? Đưa quần bò đây cho tôi là được rồi. Áo

phông thì có đây rồi. Còn cậu chịu khó mặc áo bên

trong bộ đồng phục đi, nếu không muốn bị ngứa,

biết rồi đó." Ừ nhỉ, sao mình ngu quá vậy ? Tôi nhìn

chăm chăm bộ đồng phục, có chút bối rối, rồi quyết

định cởi quần ( nhưng mà vẫn còn mặc quần lót bên

trong) rồi ném cho Pun. Và giờ hai đứa đều đang

mặc quần áo không phải của mình.

Tôi ngắm nhìn bộ jumpsuit bằng kaki trên người,

cảm thấy tự hào hết sức. Mặc dù dòng chữ trên áo là

" Đội kĩ thuật" thay vì là " Xin chào" như tôi vẫn

luôn mơ tới, nhưng dù sao tôi vẫn thấy em nó oách

xà lách chết đi được ấy. " Không trả lại cho cậu nữa

đâu." Tôi dọa.

" Ừ rồi, nếu mà mặt đủ dày đến mức có thể mặc ở

nhà thì cứ tự nhiên." Pun nói, trước khi ra khỏi khu

vực thay đồ.

Tôi cắm đầu đi thẳng về khu vực điều hành, rồi bắt

gặp Nheng đang ngơ ngác vì thấy rõ ràng người rời

đi là Pun, mà xong lúc quay lại lại là tôi. Tôi bèn

cười với cậu ấy. Heh heh. Gì chứ cái này tôi xử lí

được, cậu biết mà. Trông coi cái màn hình và thiết bị

đi, cứ tin ở tôi.

Tôi lắc lắc đầu cho đỡ mỏi rồi cầm lấy cái

headphone đang đặt trên bàn và đeo lên. Tôi bấm

nút, và thấy được Earn đang cười rất tươi trong khi

chỉ dẫn cho mấy đứa lớp dưới. Và hắn ta kia rồi.

Pun đang bước lại gần với chai nước trên tay.

Tôi không thể không bò ra cười khi nhìn thấy khuôn

mặt Earn thuỗn ra vì nhận ra người đưa nước cho

cậu ấy là Pun chứ không phải tôi. Cậu ấy lập tức hét

um qua kênh 11 của bộ đàm rằng đã bị tôi lừa

ngoạn mục như nào. Tôi còn có thể nghe được cả

giọng cười của Pun nữa. Buồn cười chết đi được ấy,

(haha), nhưng tôi nào dám cười, nếu không sẽ lại bị

chửi chết mất. Tôi đành xin lỗi cậu ấy, rồi dời sự chú

ý về phía màn hình để kiểm tra một số thứ trên

khán đài cho đội thiết kế.

Thời gian trôi qua khá nhanh. Trên sân cỏ và cả trên

khán đài nữa, mọi người ồn ào không ngớt, mỗi

người một câu khác nhau xuyên suốt trận đấu. Có

mấy lần ghi bàn hụt, làm không khí lại được dịp sôi

lên. Đội cổ vũ tiếp tục thay đổi khẩu hiệu hòng đáp

lại đối thủ. Rồi các sinh viên cũng ầm ĩ không kém

gì mấy đứa học sinh. Trong lòng tôi cũng cảm thấy

rạo rực theo dù chỉ nhìn qua màn hình ( Và thông

qua nó tôi có thể nhìn thấy hết mọi thứ.)

Tôi tiếp tục công việc của Pun và còn trông thêm

một số thiết bị khác nữa. Có quá nhiều vấn đề xảy

ra, khiến tôi đành phải đích thân chạy đến tận nơi

và nói trực tiếp với các thành viên điều hành khác

bởi vì trong bộ đàm đang loạn cào cào cả lên. Thỉnh

thoảng còn không thể biết được ai đang nói cái gì.

Tốt hơn hết là chạy đến nói trực tiếp. Và thế là, cứ

mỗi lần tôi bén mảng đến khu vực khán đài, là Earn

lại quay ra nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Mấy

thằng bạn bên cạnh còn cười góp vui nữa chứ.

Trong khi đó, Pun vẫn chưa chịu buông tha khi

không ngừng đưa đồ và ép cậu ấy uống. Trông thì

có vẻ là Earn đang được chăm sóc rất chu đáo,

nhưng tôi có cảm giác, nó làm cậu ấy khó chịu thì

đúng hơn. Nhưng việc này thực sự đã trở thành một

trò vui với mọi người xung quanh đó. ( Haha). Tôi

thích thú hùa theo bầu không khí thoải mái ấy. Mặc

dù cả thân đều rã rời, nhưng cảm giác có cả đám

bạn đang cùng nhau dốc sức để có thể đi tới đích,

khiến tôi muốn làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết.

Pun tiếp tục tình nguyện làm bảo mẫu cho Earn suốt

thời gian diễn ra sự kiện. Tuy nhiên, thỉnh thoảng

cậu ấy vẫn để ý đến tôi một chút. Mỗi lần cậu ấy tới

cạnh tôi, là lại mang theo nước và đồ ăn. Tôi không

thể không tự hỏi, có phải cậu ấy đã ép ai đó chạy tới

Siam mua không, bởi vì mọi người ở khu khán đài

đang chia nhau bánh mì mua từ Bread Papa's, món

quán ngon nổi tiếng ở Paragon. ( Và nếu là thế thật

thì Earn chắc phải bỏ ra nhiều tiền lắm.) Tôi lắc đầu

ngán ngẩm trước bộ dạng ngượng ngùng của cậu ấy,

và mặc dù tôi có hỏi cả tỉ lần, Pun vẫn chối đây đẩy.

Cậu ấy vẫn nhai đi nhai lại rằng đống đồ ăn là lấy từ

khu khán đài. Chắc cậu ấy nghĩ tôi đây ngây thơ dễ

dụ lắm. Nhưng dù sao thì, tôi cũng chẳng buồn

tranh cãi. Bởi vì, bánh mì ngon chết đi được.

Ngoài việc tha đống đồ uống và bánh mì tới, Pun

còn không ngừng hỏi tôi đang làm gì đấy, có mệt

không. Cậu ấy còn bảo tôi đi đổi quần áo nữa nhưng

mà tôi lười lắm. Vì vậy, tôi đã phải nhấn mạnh đi

nhấn mạnh lại với cậu ấy rằng mình rất khỏe mỗi

khi bị hỏi. Cuối cùng, trời cũng tối dần, cả nhà thi

đấu chợt rung chuyển bởi tiếng hò hét. Đội bóng của

trường tôi đã ghi bàn vào lưới của đối thủ. Kết quả

chung cuộc là 1-0 nghiêng về phía chúng tôi. Tỉ số

được hiện sáng chói trên bảng kết quả, khẳng định

cho chiến thắng mà cả trường đã chờ đợi bấy lâu

nay !

Cả tôi và lũ bạn bên cạnh lập tức tháo headphone ra

và nhảy như điên ăn mừng. Cả lũ chạy quanh và gây

náo loạn khu vực hậu trường trước khi lao ra sân thi

đấu để chung vui cùng mọi người. Chúng tôi hát

khản cả cổ, tự biến thành bài hát cổ động và ca ngợi

trường, trong khi tụ lại, ôm lấy nhau bằng cả bờ vai.

Kích động đến nỗi không nói được thành lời. Bao

nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết vào khoảnh khắc tôi

chứng kiến bao nỗ lực của tất cả mọi người đã được

đền đáp xứng đáng. Có mấy đứa còn nước mắt lưng

tròng. Tôi còn để ý thấy Pun Phumitat sắp khóc đến

nơi rồi, nhưng đã kịp kiềm lại.

Thầy Buncha bảo cả lũ hãy sáp lại gần nhau mà

tung hô. Chúng tôi khoác lấy vai nhau rồi không

ngừng hò hét. Tôi tự hứa với lòng mình rằng không

bao giờ được phép quên ngày tuyệt vời nhất này.

***

Trận đấu kết thúc rồi, nhưng học sinh vẫn tụ tập

bên ngoài sân vận động một lúc lâu để chúc mừng

mọi việc đã kết thúc tốt đẹp ( chưa kể đến việc chiến

thắng ). Thật ra, tôi vẫn sẽ tận hưởng khoảnh khắc

này dù cho có thắng hay thua đi chăng nữa, bởi vì

Giải bóng lần này đã mang lại cho tôi rất nhiều cơ

hội được quen biết những người bạn mới. Tôi nói lời

chào tạm biệt với nhóm bạn mới quen vẫn còn đang

ngồi lại ở đó. ( Họ mặc quần đùi đen, hehe.) Tất cả

đều đến chúc mừng chúng tôi sau khi trận đấu kết

thúc, nói rằng trường tôi đúng là có tinh thần thể

thao và còn giỏi nữa chứ. Chẳng cần biết ai thắng ai

thua, chúng tôi đã có được những tình bạn mới từ

giải lần này. Chẳng có thứ màu quần, hay tường rào

nào có thể xen giữa chúng tôi ^__^

Trong lúc mải nói chuyện với một anh sinh viên tới

để chúc mừng tôi ( tại sao mọi người là chạy tới chúc

mừng trong khi tôi có phải là cầu thủ đâu ?), tôi đột

nhiên nghe thấy một giọng nói đáng sợ vô cùng

quen thuộc chen vào ngay đằng sau lưng.

" No ! Mãi mới tìm được cậu !" Ah ! Không cần quay

lại tôi cũng biết được đó là ai. Tôi bắt đầu tự hỏi, có

phải Yuri đã bí mật gắn thiết bị định vị GPS lên

người mình không, mà sao cô ấy có thể tìm được tôi

giữa biển người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net