Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 27 : HOW DARE AM I

Đây thực sự là một tuần lễ không tưởng với chúng

tôi. Giải bóng đá kết thúc vô cùng tốt đẹp nên ai ai

cũng trong tâm trạng phấn khởi. Thậm chí đến cả

thầy Fiem, người lúc nào cũng chăm chăm đứng

trước cổng trường với vẻ mặt đầy hăm dọa, tuần

này cũng không thèm ra luôn. Tôi chẳng thấy thầy

ấy đâu, chắc còn đang bận ngồi tận hưởng thành

quả đáng tự hào của trường. Như thế này thật tốt.

Tôi thích như thế hơn đó ( vì sẽ không còn phải nhét

áo vào quần nữa.) ^__^

Dù vậy, Chúa trời chẳng bao giờ đứng về phía tôi cả.

Mọi người đều có thể hoàn toàn ăn sung mặc sướng

từ giờ đến tận cuối tuần, ngoại trừ tôi. Cuối tuần

đúng là một địa ngục đích thực. -_-“

Nói thật là, tôi bắt đầu quên mất cái mỹ từ cuộc sống

sung sướng rồi. Bởi vì từ ngày được trao cho cái

chức danh Chủ tịch CLB Âm nhạc từ p’Oak ( không

thèm quan tâm tôi có sẵn sàng hay không ), tôi đã

chẳng biết đến bình yên là cái gì nữa. Trong khi mọi

người thì mải sung mải sướng, thì vị Chủ tịch tội

nghiệp này vẫn phải tất tưởi chạy ngược chạy xuôi,

cố sao cho hoàn thành mọi việc.

Ý tôi là sao ấy hả ? Đang nói về cuộc thi Live Contest

sắp diễn ra đó. CLB tôi là đơn vị tổ chức hàng năm.

Chúng tôi tận dụng cơ hội này để tìm ra ban nhạc

tài năng nhất để có thể quảng bá danh tiếng của

trường đi xa hơn. Là một sự kiện mở, nên tất cả mọi

người đều có thể tham gia, kể cả không phải thành

viên CLB. Hoạt động trong CLB Âm nhạc cũng

không có nghĩa rằng bạn là người tài năng nhất.

( Nói đâu xa, hãy nhìn đồng chí Om, tên đại đầu

đất.) ( Aw, đùa thôi. Nó hẳn là cũng giỏi cái gì đó…

Chắc là vậy đi ?)

Ngay cả Earn cũng tham gia ( và cậu ấy thuộc Đội cổ

vũ ). Cậu bạn này hát hay lắm. Tôi đã năn nỉ ỉ ôi cậu

ấy tham gia CLB mình mấy lần rồi đấy. Thỉnh

thoảng thì cậu ấy nhận lời giúp, nhưng đôi khi lại từ

chối. Nói chung là phải phụ thuộc vào việc cậu ấy có

rảnh hay không. Khoảng thời gian này, Earn và các

thành viên trong đội của cậu ấy sẽ thi đấu với tư

cách là một ban nhạc. Tôi cá là cậu ấy sẽ thấy thích

thú lắm.

Tên của Pun cũng có ở trong danh sách, là thành

viên của một band khác. ( Cậu ấy tham gia band từ

lúc nào vậy ?). Nếu mà trí nhớ tôi đúng thì cậu ấy

chơi ghi-ta. Pun cũng khá sành mấy nhạc cụ, thật

đấy. ( Cậu ấy còn có một tiết mục độc tấu piano

trong lễ Giáng sinh cách đây 3-4 năm thì phải.) Pun

cũng đã từng tham gia CLB Âm nhạc, nhưng tên này

quá thông mình và có năng lực, nên các thầy trong

Hội đồng đã bốc cậu ta về vị trí Thư kí Hội học sinh,

nếu không bọn tôi đã có thể hoạt động chung với

nhau rồi. ( Hoặc không thì là CLB Bóng rổ ? Nói đến

mới nhớ, tên đó đáng lẽ cũng nên tham gia CLB

Sudoku. Không thì Toán học vậy ? Về cơ bản là, cậu

ấy giỏi cả tá thứ. Thôi nghĩ lại rồi, tên đó làm trong

Hội học sinh là hợp nhất.)

Ngoài mấy tên này ra, còn khoảng 1 triệu 800 nghìn

người đang xếp hàng dài dằng dặc ngoài kia chờ

được đăng kí . Tôi không thể không nghĩ đám người

này mục đích chủ yếu đến đây là để rước thêm việc

cho tôi làm. Xin chân thành cám ơn. ( Thật sự thì,

các anh em cô dì chú bác không cần phải nhiệt tình

đến vậy đâu.) Tuần tới là vòng đầu tiên để chọn xem

band nào sẽ được biểu diễn trong Live Contest. Chắc

chắn là tôi lại phải làm việc đến tận 3h sáng.

( Chúng bạn không quan tâm đến hiện tượng nóng

lên toàn cầu sao ? Không tốt đâu à nghen.) ( Thêm

nữa, tui đây không có tiền đóng tiền điện cho

trường đâu.)

“ Có chuyện gì thế, No ? Cậu im ắng quá đấy.” Trước

khi tôi chuẩn bị rơi vào trạng thái mất trí lâm sàng,

giọng nói của Pun chen ngang. Tôi giật mình rồi mới

nhìn ra ngoài cửa sổ. Phóng tầm mắt ra là cả một

không gian mênh mông lúa. Chúng tôi đã tới

Ratchaburi, trên đường tới Hua Hin.

“ Đừng có mà làm ồn… Tôi đang nghe tiếng sóng

biển.” Tôi vụng về lấp liếm. Cậu ấy khúc khích cười,

tôi còn có thể nghe được tiếng cậu ấy thì thầm điều

gì đó như là đồ hâm thì phải.

Heh heh, chúng bạn đọc chắc hẳn là thấy ngạc

nhiên khi thấy tôi ở cạnh Pun phải không ? Đúng

rồi, hôm nay cả lũ cúp học ! Tôi đang tạm nghỉ việc

làm một Chủ tịch CLB. ( Dạo gần đây tôi nổi tiếng

hết sức, ai ai cũng đòi gặp mặt nói chuyện.) Tôi đang

ngồi trong chiếc oto màu đen của Pun, bởi vì đã

bằng cách nào đó mà đồng ý đi chơi với hai cô gái

kia rồi.

Nói thật thì, với tôi đây thật sự là một ý hay. Bởi vì

tôi có thể tận dụng dịp này mà thoát ra khỏi mấy

tên đần với những vấn đề treo trên mồm dường như

không bao giờ có điểm dừng. ( “Anh ơi, đơn đăng kí

bị nhăn thì có sao không ?”, “ Bọn em đăng kí chung

có được không ?” “ Tớ muốn đổi tên band cậu gì ơi.”

“ Biểu diễn nhạc Thái hay nhạc Anh đây ạ ?” “ Bọn

tớ không đủ thành viên, mượn người từ band khác

có được không ?” “ Bạn gái em tới xem em diễn

được không ạ ?” “ Con mèo nhà em không chịu ăn

thịt cá ngừ, em phải làm sao ?” Sao á ? Fuck em.) Và

giờ, tôi đang ngồi ở ghế đằng sau ghế lái. Đương

nhiên là Aim ngồi ghế trên cạnh Pun, còn Yuri và tôi

thì ngồi với nhau.

“ No. Ăn cái này đi. Ăn cái này đi.” Yuri dúi cho tôi

một gói Doritos màu đỏ. Cô ấy đã chuẩn bị cả đống

bim bim từ tối qua. Và đương nhiên là, No sẽ không

bao giờ phụ bạc đồ ăn rồi. Tôi vừa ăn, vừa hỏi xem

Pun có muốn một chút không. “ Thằng em, ăn

không ?”

“ Nhõi con, hỏi cứ như là mình mua ấy.” Jeez, mắng

đại ca sao ? Anh đây đã tỏ ra tốt bụng mà ngươi dám

đáp lại như thế sao ?!

Yuri rúc rích cười trước màn cãi lộn trẻ con của

chúng tôi, rồi ném cho Pun một gói khác. “ Ăn đi ăn

đi, một bọc như thế này mình tớ ăn không hết.” Tôi

liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng ngu ngu của

Pun. Mới đầu cậu ấy còn tỏ ra lịch sự nữa chứ, rồi

mới chịu nhúp vài miếng. Thỉnh thoảng tôi thật sự

muốn tẩn cho cậu ta một trận, cái tội suốt ngày giả

vờ giả vịt.

“ Cậu ăn không, Aim ?” Pun quay qua hỏi cô bạn gái

của mình, sau khi nhận ra cô ấy đã ngồi đó chìm

trong im lặng được một lúc rồi. Tôi lén nhìn, cô

nàng thở dài một cái đầy khó chịu rồi quay ngoắt

đầu ra cửa sổ.

“ Tớ đang giảm cân…” Tôi chẳng rõ đây rốt cuộc là

câu trả lời, hay là một thông điệp cô ấy muốn đề cập

đến nữa. Sao cũng được, ăn đã.

“ Có béo thì đôi ta cũng béo, đúng không No ?” Yuri

nói với nụ cười rạng rỡ, khoe ra đôi răng khểnh

đáng yêu. Tôi không thể không mỉm cười. “ Ừa ! Sợ

gì chết đuối khi mà đã có phao chứ !” Tôi tiếp tục

đùa. Yuri phá lên cười.

“ Con bọn mình không thể có cái dạ dày không đáy

như bọn mình được. Chúng ta phải đảm bảo sức

khỏe cho các con.”

Khụ. Khụ. Khụ. Khụ. Tôi sặc rồi ! Không biết phải tiếp

tục như thế nào. Tôi không biết làm gì hơn ngoài

ngồi giải quyết mấy miếng Doritos đang trên đường

bay khỏi mũi. Yuri càng cười dữ hơn. “ No, tớ chỉ

đùa thôi. Sao cậu lại giật mình vậy ?! Hahaha ! Đây

đây, uống nước đi !” Cô ấy vừa cười, vừa đưa cho tôi

cốc nước mới rót. Mấy cô nàng cùng với trò đùa của

mình. Đột nhiên tấn công người ta như vậy vui lắm

hả ?

Tôi nhận lấy cốc nước, nhìn lên thấy Pun đang lén

nhìn mình qua gương. Có cái mệ gì vui ở đây, tên bại

hoại ?

***

Pun tiếp tục lái xe, trong khi đó, Aim, Yuri và tôi

buôn dưa lê suốt dọc đường. Cứ đến điểm dừng là

chúng tôi lại dừng lại và rời khỏi đó với một đống

bim bim. ( Yuri nói là mua trước ở đây rẻ hơn khi

vào khách sạn, các bạn nói xem tin được không ?)

Tôi và Yuri còn thử mấy chiếc kính trông ngộ ngộ

nữa, rồi phá lên cười như được mùa. Trong khi đó,

Pun và Aim có vẻ im ắng. Cứ mỗi lần nhìn sang, là y

như rằng thấy Pun đang lững thững đi đằng sau

Aim.

Đến chiều thì chúng tôi tới khu nghỉ dưỡng. Yay ! Tôi

nhìn đồng hồ, đã hơn 3h chiều rồi. Pun và Aim đang

làm thủ tục nhập phòng.

“ Khu nghĩ dưỡng này đẹp quá, phải không ?!” Yuri

hỏi, rồi vui vẻ ném mình lên mấy chiếc sofa được

đặt trên hành lang. Cô ấy không ngừng nhảy lên

nhảy xuống, có vẻ thích thú lắm. “ Cái sofa này được

làm từ lông chồn này !”

“ Thật á ?!” Các bạn không biết được tôi lập tức

đứng dậy khỏi chỗ của mình với tốc độ nhanh như

thế nào đâu. Mọi người phải hiểu một điều thế này.

Yuri là một người yêu động vật, đặc biệt là mấy con

nhỏ nhỏ. Cô ấy phát cuồng về chúng đến nỗi, tôi còn

nghĩ cô ấy sẽ tham gia Tổ chức Hòa bình xanh ngay

khi tốt nghiệp. Điều đó có nghĩa là việc gây hại tới

động vật là một đề tài bị nghiêm cấm khi nói chuyện

với Yuri. ( Một lần, cô ấy còn yêu cầu tôi dừng ngay

trò Chip and Dale lại chỉ vì thấy khó chịu khi nhìn

mấy con sóc không ngừng bị mấy quả táo đập.)

“ Cũng không hẳn.” Cô ấy nói rồi ném cái gối vào

mặt tôi. ( Tui đây sẽ làm rõ chuyện này.) Hai đứa lại

phá lên cười khi không ngừng trêu chọc nhau. Một

lúc lâu sau, Pun và Aim mới ngay lại với chùm chìa

khóa trên tay.

“ Các cậu đã đi đâu vậy ?” Aim nói kèm theo nụ cười

khi để ý thấy tôi và Yuri còn đang ngồi đó ồn ào.

Yuri lập tức tận dụng cơ hội. “ No đúng là đồ đầu

gấu ! Tớ không thể chịu nổi nữa ! Có phải con trai

trường cậu đều như thế này không Pun ?!”Ấy, đừng

vơ đũa cả nắm như thế chứ !

Pun bật cười, có vẻ như thấy điều gì đó thú vị lắm. “

Chỉ có cậu ấy thôi, Yuri.” Tên bại hoại này chẳng bao

giờ chịu giúp mình gì cả. Tôi lườm Pun rồi quay lại

đùa với Yuri. “ Cậu cũng đầu gấu nốt. Không biết

con gái trường cậu có như vậy hết không, nhỉ Aim

nhỉ ?” Yuri liền không ngừng thúc khuỷu tay vào

người tôi sau câu đó. ( Ow, đau đó.)

Aim cũng phải buồn cười vì chúng tôi. “ Hai cậu

thân thiết như vậy thật tốt. Nên nếu ngủ cùng một

phòng chắc không sao ha ?” Cô ấy dúi một chiếc chìa

khóa cho tôi. Tuy nhiên, tôi liền trả lại. Tôi hết nhìn

Pun rồi lại nhìn chiếc chìa khóa, mặt cứng đờ ra.

Pun cũng không có vẻ gì là dễ chịu. “ Aim, tớ tưởng

là chúng ta đã nói về vấn đề này rồi ?”

“ Không hề, toàn cậu tự nói rồi tự cho là tớ cũng

đồng ý theo.” Oh, c*t trâu. Hai người này làm sao

thế ? Yuri và tôi lập tức im lặng rồi nhìn nhau đầy

khó hiểu. Pun và Aim vẫn tiếp tục tranh cãi.

“ Rồi đó ! Nếu tớ biết rằng mỗi đứa một phòng thế

này thì đã chẳng thèm đi du lịch với cậu !” Aim cao

giọng nói, làm cho mấy nhân viên trực ở hành lang

cũng phải quay ra nhìn. Pun lắc lắc đầu khó chịu rồi

kéo Aim ra chỗ khác ( chỗ này đông người quá.)

“ Tớ sẽ quay lại, No. Yuri.” Cậu ấy quay lại nói.

Chúng tôi đứng im bất động, cảm thấy hoang mang

vô cùng.

Yuri lại ngồi xuống sofa. “ Tớ đoán là Aim muốn

chung phòng với Pun.” Tôi cũng ngồi xuống cùng cô

ấy, trong khi trong đầu đang không thể hiểu nổi phụ

nữ ngày nay ra làm sao nữa.

“ Như vậy không hay lắm.” Đó là những gì tôi nghĩ.

“ Tại sao ? Hai người đã thân thuộc với nhau rồi.

Ngủ cùng phòng thì có gì lạ, No.” Yuri vẫn tiếp tục

bảo vệ cô bạn của mình, trong khi không nhận ra

vấn đề chúng tôi phải đối mặt nếu chuyện đó xảy

ra. “ Vậy còn chúng ta ?” Hi vọng là câu hỏi của tôi

có thể đánh thức cô ấy.

Yuri trở nên im lặng, tôi quyết định nói gì đó. “ Trai

với gái ở cùng với nhau trong phòng khách sạn như

vậy không hay đâu. Con trai bọn tớ thì chả mất gì,

nhưng bọn cậu thì khác. Nhỡ ai đó quen với bố mẹ

cậu nhìn thấy thì sao ? Tớ vẫn chưa có tiền để hỏi

cưới cậu đâu, cậu biết mà.” Tôi kết thúc bằng câu

đùa để không khí có thể bớt căng thẳng, rồi nhẹ

nhàng vuốt tóc cô ấy. Yuri vẫn im lặng. Tôi thực sự

không muốn cô ấy phải buồn vì những điều mình

nói. Tuy nhiên, điều cô ấy hỏi làm tôi phải chú ý.

“ Cậu ấy tớ đáng khinh lắm phải không ?”

“ Sao cậu lại nói vậy ?”

Đôi mắt to tròn của Yuri liền trở nên đỏ au, khiến

tôi bắt đầu lo lắng. “ Bởi vì… cậu chưa bao giờ chịu

chạm vào tớ.” Này này, đừng có mà khóc nhè ra đấy

chứ !Nước mắt con gái lúc nào cũng làm tôi yếu

lòng. Ước gì mình không bị như vậy.

“ Này, có gì tệ đâu. Tớ chỉ muốn tôn trọng cậu thôi.”

“ Cậu chê tớ thô béo thì có.”

“ Không mà.”

“ Có.”

“ Không.”

“ No…” Yuri bĩu môi như một đứa trẻ khi nhận ra

mình chẳng thể thắng nổi. Tôi không khỏi bật cười

trước hành động của cô ấy. “ Cậu lớn rồi, nên hãy

hiểu cho tớ nhé.” Tôi nói rồi lại nhẹ nhàng vỗ đầu

cô ấy. ( Không có vỗ mạnh như với thằng Om đâu

nha.)

“ Nhưng tớ ghen tị lắm khi nhìn bạn bè… nói mấy

chuyện kia kia. Ý tớ là… như thể họ yêu nhau nhiều

lắm ấy.”

“…………..” Tôi chẳng biết phải trả lời sao sau khi

nghe cô ấy nói thế. Có lẽ là vì tôi biết tại sao mình

lại không thể cho cô ấy những thứ mà cô ấy muốn.

Mắt Yuri đỏ au. Tôi chỉ có thể siết chặt bàn tay cô ấy

để động viên.

“ Sao thế, Yuri ?!” Giọng nói bom tấn của Aim vang

lên từ đằng sau. Tôi quay lại nhìn với ánh mắt đầy

biết ơn vì đang cần ai đó giúp đỡ chết đi được. Cả

Pun và Aim dường như đều bị giật mình trước

những gì đang xảy ra. Một lúc sau, Yuri đứng dậy. “

Aim, tớ muốn nghỉ ngơi. Tớ về phòng đây.” Cô ấy

nói rồi túm lấy va li và mấy túi đồ linh tinh, đi

thẳng. Aim chạy theo đằng sau để mở cửa.

Pun nhìn tôi đầy lúng túng như muốn hỏi điều gì đó.

Nhưng rồi cậu ấy lại quyết định không hỏi nữa. Có

lẽ là bởi nhìn thấy tôi lắc đầu trong hoài nghi, Pun

bèn đưa tôi về phòng.

Chúng tôi lạch bạch đi lướt qua hành lang được

trang trí một cách vô cùng sang trọng và hiện đại.

Để ý mới thấy, khu nghỉ dưỡng này thiết kế đẹp ghê.

Nếu không có voucher mà phải trả bằng tiền túi thì

chắc sẽ đắt lắm. Tiếp tân nói, phòng của chúng tôi

tên là Studio Piers làm tôi cứ thắc mắc mãi. Và rồi

tôi cũng đã hiểu ngay khoảnh khắc Pun mở khóa.

Một bể bơi cá nhân ở đằng sau phòng nghỉ ( Là kiểu

bể bơi mà kết nối giữa các phòng với nhau ấy ). Hai

mắt tôi lập tức phát sáng khi nhìn thấy thứ được đặt

ở phía bên kia ban công đó. Cá là hai cô nương kia

cũng sẽ hét lên vì sung sướng.

Tôi nhanh chóng ném vali lên giường rồi quan sát

quanh một vòng. Trang trí thật sự rất đẹp. Một TV

màn hình LCD treo trên tường, giường king-sized,

và cả bồn nước khoáng cho phòng tắm nữa. Xa hoa

chết đi được !

Trong khi còn mải á ố vì phòng khách sạn, tôi đã

không để ý được rằng Pun đang chăm chú sắp xếp

đồ. “ Cậu không định bỏ đồ ra hả ?” Pun nói to.

“ Để làm gì ? Cần cái gì thì lúc đấy hẵng lôi ra. Dù

sao thì cũng chỉ ở đây có hai ngày.” Chúng ta thật là

khác nhau. Sự vô tư lự mặc kệ cho đời đẩy đưa của

tôi làm Pun bật cười, tay thì vẫn bận rộn treo quần

áo lên móc rồi cho vào tủ. Phòng bên, hai cô gái

cũng vừa lúc hét lên.

“ Tôi đoán là hai người ấy giờ đã cảm thấy tốt hơn

rồi đấy.” Pun nói, kèm theo một nụ cười. Nhưng tôi

lại chẳng thể cười đáp lại. Rồi hai đứa thay quần áo

để rủ Aim và Yuri ra biển chơi, vì trời đang không

nắng lắm.

Trong lúc xỏ vào đôi tông, tôi chợt thấy tò mò nên

mới hỏi Pun.

“ Này…” Cậu ấy liền chuyển sự chú ý từ dải rút quần

áo sang tôi. “ Sao ?”

“ Sao cậu lại không dùng chung phòng với Aim ?”

Tôi chỉ muốn biết trong đầu cậu ấy nghĩ gì mà thôi.

Cậu ấy chẳng buồn lưỡng lự mà trả lời ngay. “ Như

vậy không hợp lý. Vả lại, tôi cũng giải quyết xong

rồi.” Cậu ấy trả lời, tay thì vứt cho tôi khăn dùng

cho cả hai đứa. Nghe lời Pun nói, tôi cảm thấy khá

hơn hẳn.

Tôi vỗ vỗ vai Pun, không quên khuyến mại thêm

một nụ cười. “ Với anh thì chú không còn là thằng

không ra gì nữa rồi, biết không ?” Bởi vì nếu cậu ấy

dám nói rằng là vì muốn ngủ với tôi, tôi lập tức

đấm cho một trận rồi phi thẳng về Bangkok.

***

Chúng tôi rời phòng, chạy sang gõ cửa phòng của

Aim và Yuri để rủ hai người họ ra biển. Có vẻ như

hai cô ấy đã chờ sẵn rồi. Phải thừa nhận là, tôi đã

phải nuốt nước bọt khi nhìn họ diện bikini. Vậy ra

mọi người nói, tuổi thanh xuân là tuổi đẹp nhất của

đời người là vì cái này, đúng không ? Đoán là thế

đi ?

Và Pun thì như có thuật đọc suy nghĩ của tôi, cậu ấy

bèn dẫm một phát lên chân tôi. Đau chết mẹ mất ! Gì

nữa, nhìn bạn gái cậu cũng không được phép hả ?

“ Cầm mấy cái này theo đi !” Yuri kích động nói, tay

cầm một quả bóng và phao hình cá heo. Tôi vội

vàng chạy đến cầm giúp cô ấy. Không biết có phải

mình tự tưởng tượng ra không, nhưng hình như cô

ấy còn chẳng buồn nhìn tôi.

Bốn chúng tôi bước đi nhanh hơn bình thường, tiến

thẳng ra bờ biển ở phía trước khu nghỉ dưỡng. Chỗ

chúng tôi chọn đến không đông lắm. Hầu hết mọi

người đều là khách nước ngoài. ( Heh heh, đúng

kiểu mình thích luôn ) Mặt khác, mấy đứa bản địa

như bọn tôi lao vội ra biển khi nhìn thấy quang

cảnh đó. Nói chính xác thì là 3 người, thuyết phục

mãi Aim mới chịu xuống.

“ Xuống đây đi Aim ! Chuyến đi này là ý của cậu

mà !” Yuri hét lên từ phía xa, nửa người cô ấy đã

chìm xuống nước. Còn tôi và Pun thì vẫn đứng đây

đợi Aim.

“ Thôi… Tớ không biết bơi.” Aim nhỏ nhẹ trả lời, làm

chúng tôi không thể không phá lên cười. Trước cậu

học trường gì vậy Aim ? Sao lại không biết bơi cho

được ?! Tôi còn có thể nghe được Pun cười hùa theo

trong khi tôi vẫn còn đang thắc mắc.

“ Sao lại thế ?! Không sâu lắm đâu mà. Với cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net