Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 49 : TWO LITTLE WORDS

Tôi đã dành nguyên một ngày suy nghĩ đến điên đầu

xem loại trừng phạt thì thích đáng với mình, và nên

làm gì để nhận được sự tha thứ của Pun. Tôi thừa

nhận, bản thân cực kì tồi tệ khi làm cậu ấy tổn

thương như vậy. Tôi đã nghĩ lại về chuyện ngày

hôm thứ Bảy, khi tôi nói với Om - ngay trước mặt

Pun - rằng hai đứa chỉ là bạn. Lại là còn sau khi Pun

lấy hết dũng cảm ra đề nghị tôi làm... bạn trai cậu

ấy nữa chứ. Vâng, chính là vậy đấy. ( Tôi vẫn chưa

quen dùng từ ấy lắm. Nghe thật tế nhị.) Pun đã bỏ

qua và lại vui vẻ bình thường rồi, vậy mà đến buổi

chiều, tôi lại một lần nữa chà vào vết thương ấy khi

hành động như thể không muốn ở gần cậu ấy, ngay

trước mặt Knott.

Thật sự thì, tôi đã trở nên ích kỉ như vậy từ khi nào

vậy ?! Còn Pun thì chẳng tỏ ra hổ thẹn chút nào khi

hẹn hò cùng tôi. Chính mắt tôi đã thấy bạn bè trêu

chọc cậu ấy, vậy mà cậu ấy chỉ đơn giản cười đáp lại

với họ. Cậu ấy chẳng có vẻ gì là thấy phiền hà về

chuyện đó, dù chỉ một chút. Không như tôi. Chính

tôi mới là người chưa sẵn sàng chấp nhận cậu ấy

bước chân vào cuộc đời mình, phải không ? Nhưng

điều đó thực sự trái ngược hẳn với những gì tôi thật

tâm nghĩ trong lòng ! Ưghh, mình phải làm sao

đây ?!

Tôi nằm xuống, mặt mày nhăn nhó, miệng thì

không ngừng kêu gào bên trong phòng CLB. Bên

cạnh có một vài đứa lớp dưới đang tụ tập ở đó vì có

một bài diễu hành. Chúng tập luyện để diễn cho

cuộc thi sẽ diễn ra vào tuần sau. Nhưng mấy thứ

rung rung ầm ầm đó lại phá vỡ sự tập trung của

tôi !

Có lẽ việc tâm trạng tôi đang vô cùng xấu được thể

hiện ra khá rõ ràng, khi tôi cứ hét hò như vậy, bởi

vì Film đã đi đến và đánh tôi một cái vào đầu. " Mày

muốn yên tĩnh thì chui vào cái phòng này làm gì hả,

thằng dở người này ?! Bọn trẻ đang tập luyện, mày

có im đi không thì bảo ! Làm chúng nó rối hết cả

lên rồi !" Ờ... mình lại mắc sai lầm rồi. Nó nói đúng.

Tôi vội vã xin lỗi mọi người trong phòng ( vì đã giải

phóng sự khó chịu của mình bằng miệng khiến gián

đoạn việc tập luyện của họ ). Mấy đứa nhỏ có vẻ bị

giật mình vì câu xin lỗi đó, nhưng chúng vẫn nhẹ

nhàng chấp nhận, rồi lại quay lại công việc luyện

tập của mình. Trong khi đó, tôi lại chưa thể tìm ra

giải pháp cho vấn đề của riêng mình.

" Thằng dở người hôm nay bị làm sao đấy ? Đến

ngày à ? Không sao, thế cũng tốt, chứng tỏ chú chưa

dính thai đâu, yên tâm." Phắc thằng Film với cái

mồm thối của mày nhé ! Cuộc đời mình chẳng lẽ

không có nổi một thằng bạn nào mồm miệng sạch sẽ

một tí sao ?! Nếu có, thề là mình sẽ làm bạn với nó

đến trọn đời luôn.

Tôi đập đầu nó. " Im mồm ! Tao hơi bị giỏi tính ngày

đấy nhé. Bảy ngày trước và sau khi đến kì. Heh heh

heh." Tôi hùa theo, làm nó bò ra cười đến rút ruột.

Rồi nó quay ra mắng cái đứa chơi trống vừa làm lỡ

mất một nhịp , sau đó lại tiếp tục quay lại tán phét

cùng tôi.

" Sao cái mặt cứ thuỗn ra thế ? Ra nhìn thằng bạn

thân mày đằng kia đi. Trông nó hạnh phúc đến

không thể hạnh phúc hơn được nữa kìa. Cả cuộc đời

tao, chưa bao giờ tao thấy nó hớn hở đến phát ngu

như thế cả." Film nói, rồi chỉ tay về phía Om. Om

đang ngồi ở giữa phòng, với đống nhạc cụ khí hơi

vây xung quanh người. Heh heh heh. Tôi cười, vì

ngay cả tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó hạnh phúc

như vậy bao giờ cả.

Chuyện là, với tôi thì Om đúng là một thằng dị nhân

thật, nhưng tất cả những đứa lớp dưới đều công

nhận một điều rằng nó rất nghiêm khắc. Hầu hết

đám bạn cùng đàn anh đều có thể trêu đùa nó,

chẳng làm sao cả. Nhưng riêng với lũ đàn em, lúc

nào nó cũng chăm chăm vào những nhiệm vụ cần

hoàn thành, vì vậy chẳng đứa nào dám ho he đùa

với nó cả ( đặc biệt là đám trung học.) Cứ mỗi lần

nhìn thấy mặt Om là chúng nó lại sợ đến vãi cả ra

quần. Nó mà không đùa với bạn bè, thì lúc nào mặt

trông cũng nghiêm túc vô cùng. Giống y hệt như mọi

người khác vậy đó, thật. Có đôi khi, Om lại là người

giỏi trong việc quản lý và chỉnh đốn lũ trẻ hơn cả

tôi.

Tôi nhìn Om đang cười một mình. Nó đang quan sát

Mick chơi kèn Cor, và dạy cho thằng bé cách chơi.

Điều đó khiến tôi rất kinh ngạc. Mày yêu thằng bé đó

rồi, có phải không ? ( Ngày trước, Om toàn mắng

Mick thậm tệ tới mức nước mắt thằng bé lã chã cả ra

ấy chứ.) Mà giờ nhìn nó vô cùng hạnh phúc, khiến

tôi chỉ muốn tìm cái gì đấy ném vào người nó cho

bớt ghen tị. Cứ mỗi khi Om tiến lại gần, là mặt Mick

lại đỏ bừng cả lên. Nhìn thôi mà tôi chỉ

muốn...hmm...chia cắt hai người cho khỏi khó chịu.

Ưgh !

Nhìn những gì đang diễn ra mắt trước, Film cười vui

vẻ. " Mới đầu, tao chỉ muốn chửi cho nó một trận

thôi, mà giờ thấy đôi nhà chúng nó cũng đáng yêu

ghê. Tao sẽ giao Mick cho nó. Đệt mợ chứ thằng Om

dám cướp Mick ngay trước mũi tao." Nó nói, mắt

vẫn dán vào hai người. " Ừ, chẳng mấy khi nhìn

thấy nó như vậy. Cứ để hai đứa nó như vậy đi." Mọi

người đều biết, Film vô cùng bao bọc Mick. Bạn mà

dám trêu thằng bé, Film xông lên liền. Nhưng giờ có

lẽ việc đó đã có Om đảm nhiệm rồi.

" Nó có nói với mày chuyện giữa nó và Mick

không ?" Film hỏi. Tôi dừng lại một chút, rồi lắc

đầu.

" Không. Nó kín bưng bưng, cái miệng như bị khâu

vào rồi ý. Thằng mặt lìn."

" Mày phải mở lời trước chứ. Hai đứa chúng mày

giống nhau mà. Nhưng mà, Om ít nhất không nói,

nhưng vẫn còn thể hiện ra." Ế... nói vậy có nghĩa là

sao ? Tôi quay qua nhìn Film. Nó cười ranh mãnh,

nhướn mày nhìn tôi.

" Có người ở đây không thèm nói ra đâu. Nhất quyết

giữ cho riêng mình cơ. Cẩn thận thái quá, cuối cùng

lại thương tổn đến cảm giác của người nào đó. Mấy

cái thằng như vậy là phải bị đập cho một trận. Khổ

thân ai đó yêu phải cái người như vậy." Mặt tôi

nóng bừng cả lên. Tôi cảm thấy mình vừa bị mắng,

dù cho đó không phải là những lời chỉ trích trực

tiếp. Biểu cảm của tôi khiến Film bật cười, rồi nó

nghịch ngợm gõ vào đầu tôi. " Bạn bè của mày sẽ

chẳng mắng chửi vì mày chọn ở bên người mà mình

thích đâu. Nên mày nên cẩn trọng, nếu cứ thụ động

và giữ kín bưng như thế, thì đến cuối cùng mày sẽ

phải hối hận đấy. Và đương nhiên, là sẽ đau." Nó bỏ

lại những lời như vậy rồi đứng dậy, vỗ tay thật to

với đám lớp dưới, vang dội cả phòng tập. " Đủ rồi,

đủ rồi ! Giờ ra sân được rồi đấy ! Nắng cũng không

to quá đâu các em !"

Tôi cười, rồi thầm cảm ơn nó trong lúc nó dẫn bọn

trẻ ra ngoài. Chúng sẽ thi đấu trong giải Europa sắp

tới nên phải tăng cường tập luyện. Cũng có một vài

việc tôi cần phải đảm nhiệm, nhưng chủ yếu vẫn là

do Film phụ trách.

Tôi tựa vào sofa, thở một tiếng thật dài, sau khi tất

cả bạn bè và các thành viên CLB rời khỏi căn phòng.

Tôi tự hỏi, Pun đã cảm thấy ra sao sau mọi chuyện

mà tôi đã gây ra. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu nghĩ lại

lúc Pun giúp mình thoát khỏi thầy giám thị. Cậu ấy

cũng vô cùng lo lắng khi tôi bị côn trùng cắn nữa.

Haiz. Cậu ấy vẫn làm mọi việc, dù mình đã tổn

thương cậu ấy vô cùng nghiêm trọng.

Mẹ nó chứ... Tôi đã hiểu ra và thấy phát ốm vì

những gì mình đã làm. Lục tìm chiếc tai nghe trong

túi áo sơ mi và cắm vào nó chiếc iPhone, tôi cần

chút âm nhạc trước khi vì mệt mỏi và héo úa mà

chết. Ghi-ta của p'May- T bắt đầu dạo những khúc

đầu tiên bài "Vetan" của Modern Dog từ album tổng

hợp các tour diễn của họ, The Very Common of

ModernDog, và những âm điệu đó tràn ngập tai tôi.

Tôi chuyển động người, cuốn theo những giai điệu

đó, miệng nhẹ nhàng ngân nga. Thậm chí, tôi còn

giả chơi ghi-ta nữa ( một cách tự giải trí bản thân ).

Sau ba bài hát, vừa lúc p'Pod đang hét lên câu "

Make that garlandddd !", thì có ai đó giật phăng tai

nghe của tôi ra.

" Này ! Anh gọi em từ nãy đấy ! Em không nghe thấy

à ?!" Ế ? Từ giọng p'Pod, giờ chuyển thành giọng

Pun. Tôi nháy nháy mắt và nhìn chằm chằm vào cậu

ấy, trong lòng đầy bối rối. Rồi, tôi tắt nhạc đi và

ngồi dậy nghiêm túc nói chuyện. " Anh đến từ khi

nào vậy ?"

" Lâu rồi", Pun nhíu mày. " Ế ? Anh tình cờ gặp Film

ở ngoài sân. Nó nói vào gặp em để lấy đơn xin nghỉ

học. Thấy nó bảo, bọn em định xin nghỉ một tuần để

đi thi đấu giải hành khúc hả ?" À, cái đấy. Cái đấy thì

đúng rồi nhưng mà... bọn mình viết xong cái đơn đấy

từ lúc nào nhỉ ? Mình còn chưa cả bảo thằng Ngoi

viết đơn cơ mà. ( Tôi vẫn còn đang chần chừ.)

Thế nên, tôi bắt đầu loạn ngôn. " À, ừm... bọn em...

còn chưa cả viết nữa. Xin lỗi. Lúc nào xong sẽ mang

đến cho anh." Heh heh. Tôi vụng về cười, Pun liền

đáp lại chỉ đủ để tôi nghe. " Phải. Vậy khi nào xong

thì mang cho anh, anh sẽ lo..." Rồi cậu ấy quay qua

nhìn tôi. " Không còn việc gì, phải không ?" Có vẻ

như Pun đang định rời đi.

Ngập ngừng một lúc, nhưng khi vừa nhìn thấy cậu

ấy quay lưng chuẩn bị đi, tôi liền vội vàng túm lấy

cổ áo cậu ấy. " Nè ! Đợi đã !" Điều đó khiến Pun phải

bước lùi lại. " Này, đừng có kéo anh như thế chứ.

Làm anh giật cả mình. Khụ khụ." Cậu ấy quay lại

trách tôi, tay thì chỉnh cổ áo. Hình như ban nãy tôi

dùng hơi nhiều lực. Hì, xin lỗi nha.

" Xin lỗi... anh phải đi đâu à ?"

Cậu ấy khẽ cười thở dài, " Không..."

Tôi lập tức tranh thủ cơ hội. " Vậy sao không ở lại...?

Điều hòa phòng này tốt lắm..." Không biết điều đó có

thuyết phục được cậu ấy không.

" Không... Điều hòa phòng Hội học sinh cũng tốt

lắm."

" Ở đây... có snack nè." Tôi chỉ về phía đống bánh

mỳ mà Per vừa mới mua hôm nay. Pun nhìn, rồi

nhún vai.

" Anh không đói."

" Chúng ta có thể ở đây nghe nhạc..." Tôi tiếp tục

lảm nhảm và cậu ấy thì thở dài thườn thượt.

" Anh không có hứng nghe nhạc. No, em không cần

phải làm vậy đâu. Ai đó nhìn thấy chúng ta sẽ lại

hiểu lầm." Haiz... mình biết ngay là sẽ như thế mà.

Thấy cậu ấy vẫn còn buồn, tôi liền nghịch ngợm

nắm lấy bàn tay cậu ấy, mặt vui vẻ cười. Pun nhanh

chóng lắc lắc tay định giật ra, nhưng có vẻ cậu ấy

không thật sự muốn vậy nên tôi vẫn có thể giữ lại

được. " Hiểu lầm chuyện gìiiiiiiiiiiiiiii cơ ?" Tôi giả vờ

hỏi. Mặt cậu ấy bỗng trở nên nghiêm nghị hơn.

" Rằng anh với em là một đôi."

" Ế ? Vậy chúng ta không phải sao...?" Tôi tiếp tục

trêu đùa. Cậu ấy len lén cười, nhưng rồi ngay lập

tức lại làm mặt nghiêm túc. Aha, anh cũng không

phải dạng người quá cứng rắn, phải không ?

" Có ai đó không muốn đâu. Có lẽ hẹn hò với anh ai

đó thấy xấu hổ lắm." Cậu ấy chớp lấy cơ hội ý kiến ý

cò một chút, nhưng giọng không còn lạnh lùng nữa

nên tôi bèn được đà tiến tới.

" Nhưng mà anh vừa nổi vừa đẹp trai, làm gì có ai

trong lòng thấy xấu hổ thật khi bị nhìn thấy ở cùng

anh chứ ?"

" Chính xác." Ặc, cái tên này. Chưa nghe thấy hai từ

khiêm tốn bao giờ hả ?

Cả hai cùng bật cười. Tôi thấy rất vui vì cậu ấy

không còn khó chịu với mình nữa. " Nè... Em xin lỗi

nhé. Em không xấu hổ hay gì cả đâu. Chỉ là không

quen thôi. Anh hiểu em không ?" Tôi quyết định hỏi

điều đó. Pun lắc đầu, rồi thở dài như thể một người

đàn ông đã từ bỏ mọi thứ.

" Có, nhưng cũng lại không." Oắt đờ phắc ?!

Pun nhìn tôi, rồi nói tiếp. " Anh cũng không quen

như vậy. Nhưng anh... yêu em... Và anh muốn nói to

cho cả thế giới biết rằng anh đã trở thành bạn trai

của em. Nhưng khi nhìn thấy em hành động như thể

em cảm thấy xấu hổ vì làm bạn trai anh... Anh chỉ là

- có phải anh đã khiến em thấy áp lực về chuyện đó

không ? Tại sao em lại hành động như vậy ? Nếu là

bị anh ép, em có thể cứ từ chối cũng được. Anh

không muốn đẩy em vào tình thế khó xử đâu." Cậu

ấy nói ra tất cả những gì đã kiềm chế trong lòng.

Câu nói cuối cùng của cậu ấy, khiến tôi có chút

lưỡng lự.

" Đấy không phải là điều em nghĩ ! Tuyệt đối không

phải. Em chỉ là không quen thôi. Anh không có đẩy

em vào tình thế khó xử gì hết. Em...Em...Em... chỉ là

sợ bị bạn bè trêu chọc thôi." Tôi ngại ngùng thú thật.

Chuyện đó rất đáng xấu hổ, phải không ? Sao tôi lại

dám nghĩ như vậy chứ ? Pun đã thẳng thắn nói về

cảm giác của cậu ấy đối với tôi mà chẳng sợ hãi dù

chỉ một chút. Vậy tại sao tôi lại hành xử như vậy

được chứ ?

Pun bật cười, rồi kéo tôi lại ôm vào lòng. " Ừm... Với

cái đống bạn mồm miệng lúc nào cũng như vậy, là

anh thì anh cũng sợ. Heh heh. " Tên kia, anh đang

nói xấu bạn tui đấy hả ? Nhưng giờ cậu ấy đã hiểu

được tôi rồi, phải không ?

Tôi vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy, lòng ngập

tràn vui sướng. " Từ giờ em sẽ cố gắng hơn nữa..."

Dù nghe có vẻ như tôi vẫn chưa sẵn sàng, nhưng

thật sự tôi sẽ cố gắng hơn nữa so với những gì đã

làm trong quá khứ. Sau tất cả, cậu ấy rốt cuộc cũng

đã hiểu những gì mà tôi chịu đựng. Cậu ấy khúc

khích cười sâu xa.

" Không cần phải ép mình đâu, không sao mà. Thế

này anh cũng hạnh phúc lắm rồi..." Pun nói, rồi kéo

mặt tôi lên để tôi có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

Với những đường nét sắc sảo, cậu ấy cười với tôi,

một nụ cười đẹp nhất tôi từng được nhìn. " Chỉ có

hai chúng ta biết thôi cũng được."

Tôi cười đáp lại. Một ý nghĩ đang xuất hiện trong

đầu tôi chính là... tôi cũng muốn nói to cho cả thế

giới biết được rằng người con trai này chính là bạn

trai của mình. Pun thật sự là người tốt nhất thế giới

này.

" Đợi đã, okay ? Có một thứ em muốn cho anh nghe.

Heh heh." Một bài hát chợt hiện lên trong đầu tôi.

Tôi đã luyện tập nó cùng với Om khi album đầu tiên

vừa mới phát hành. Pun khó hiểu, nhưng vẫn để tôi

đi mà không chút phản kháng. Tôi đi đến bên cạnh

piano và ngồi xuống.

Đã mấy tháng rồi tôi không đụng đến piano, không

biết đã bao lâu rồi nhỉ. Tôi thầm nghĩ, trong đầu bắt

đầu dạo từng nốt nhạc một. Rồi, những ngón tay tôi

từ từ chạm vào phím đàn. Tôi cũng không quên

quay ra nhìn người con trai đang bối rối, đứng giữa

căn phòng, với nụ cười trên môi đó.

Nghe đoạn dạo đầu, Pun liền nhoẻn miệng cười rất

tươi. Mình đã tưởng tượng ra điều đó rất nhiều rồi,

heh heh heh. Nếu đàn bài này cho một cô gái nghe,

kiểu gì cô ấy cũng sẽ tan chảy. Người con trai như

cậu ấy cũng sẽ nghĩ như vậy cho mà xem, heh heh

heh.

" Đã bao giờ em biết được cảm giác khi muốn nói ra

điều gì đó chưa ?

Đã bao giờ em biết được cảm giác khi từ ngữ cũng

chẳng thể thể hiện hết được cảm xúc trong em ?

Mặc cho bao nỗ lực và mặc cho bao cố gắng anh đã

chuẩn bị

Cảm giác như anh đang cố buộc mình vào với thực

tế

Và dù cho anh có cố gắng hết sức để nói ra đến thế

nào

Mỗi khi có ý định

Nhưng vẫn như thường lệ

Mặc cho bao cố gắng để biểu lộ ra

Cứ mỗi khi anh định nói điều gì, thì giọng nói lại

như muốn biến mất

Xin hãy nhìn vào môi anh, anh -

Anh muốn nói lại lần nữa, rằng anh -

Và anh sẽ, mặc cho bao thời gian trôi đi

Đừng sợ rằng anh sẽ yêu ai khác

Đừng phiền muộn rằng trái tim anh sẽ thay đổi

Anh sẽ vẫn như vậy, anh sẽ - mãi mãi

Anh biết đôi khi sẽ có những bực dọc

Và anh đang cố để có thể nói ra từng thứ một

Trong trái tim mình

Nhưng vẫn như thường lệ

Mặc cho bao cố gắng để biểu lộ ra

Cứ mỗi khi anh định nói điều gì, thì giọng nói lại

như muốn biến mất

Xin hãy nhìn vào môi anh, anh -

Anh muốn nói lại lần nữa, rằng anh -

Và anh sẽ, mặc cho bao thời gian trôi đi

Đừng sợ rằng anh sẽ yêu ai khác

Đừng phiền muộn rằng trái tim anh sẽ thay đổi

Anh sẽ vẫn như vậy, anh sẽ - mãi mãi."

Vừa khi tôi định chơi khúc tiếp theo, Pun liền tiến tới

ngồi cạnh tôi bên chiếc piano.

Tôi nhìn vào khuôn mặt ưa nhìn của cậu ấy, cảm

thấy lúng túng vô cùng, nhưng vẫn tiếp tục hát. "

Nhưng vẫn như mọi khi... Mặc cho bao cố gắng để

biểu lộ ra... cứ mỗi khi anh định nói điều gì, thì

giọng nói lại như muốn biến mất..."

Pun đặt tay mình lên piano, giúp tôi đàn. Cậu ấy

nhìn tôi cười. " Anh đàn cùng được không ?" Cậu ấy

nói, và tôi cười, rồi hai đứa tiếp tục bài hát.

" Xin hãy nhìn vào môi anh, anh -

Anh muốn nói lại lần nữa, rằng anh -

Và anh sẽ, mặc cho bao thời gian trôi đi

Đừng sợ rằng anh sẽ yêu ai khác

Đừng phiền muộn rằng trái tim anh sẽ thay đổi

Anh sẽ vẫn như vậy, anh sẽ - mãi mãi

Anh sẽ mãi nhắc lại những lời này, rằng anh..."

Tôi trở nên im lặng khi Pun chen ngang, hát những

dòng cuối ngay bên tai tôi. Hai đứa cứ vậy vui vẻ

cười với nhau khi chơi đến những giai điệu cuối

cùng. Heh heh, mình xấu hổ chết mất. Tôi không biết

phải làm gì, bèn đưa tay đặt lên vai cậu ấy, kéo lại

gần. " Em cũng vậy..." Nói ra những lời này thật kì

lạ, dù sao tôi cũng không mặt dày được như cậu ấy.

Heh heh.

Pun cười, dựa vào rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào người

tôi. Điều đó khiến tôi có cơ hội để nói tiếp. "

Nhưng... Em không dám hứa là sẽ mãi mãi đâu. Heh

heh. Nhưng hôm nay thì có đấy, ngay tại lúc này."

Tôi cọ mũi mình vào má cậu ấy, trên mũi thoang

thoảng mùi nước hoa rất dễ chịu của cậu ấy. Pun

ngẩng lên, hôn tôi. Hừmm, đồ gian lận. Nhưng tôi

vẫn để yên, không phản đối gì.

Chúng tôi hôn nhau một hồi thật lâu, như thể chẳng

ai trong hai đứa muốn rời khỏi cả. Pun thỉnh thoảng

lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net