Chương I: Xin việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Enid tỉnh dậy, chán nản lừ đừ nhìn cái trần phòng một lúc lâu, rồi xoay người, ngồi dậy. Tối qua nó đã ngồi với cái máy tính tới gần 2h sáng, mà với cái con thể lực yếu như nó, không bệnh thì đúng là kỳ tích. Nó nhăn mặt, lết vào nhà tắm, vã nước lên rửa mặt, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp mà nó thừa hưởng từ cha lờ đờ, nhức nhối. Enid vớ cái lược, chải lại mái tóc vàng nâu mượt mà, rồi buộc gọn lên. Vệ sinh cá nhân xong, nó bước ra ngoài, tiện tay cầm luôn mấy tờ - cả giấy lẫn vài tờ tuyển người làm - giấy mà tối hôm qua nó đã ngồi còng lưng tra cả đêm xuống dưới tầng. Nó cần rất một chút cafe trước khi ra ngoài với tên Lucas chết tiệt đó.

Lucas đặt tách campuchino xuống trước mặt Enid, thở dài ngao ngán nhìn con bạn trông không khác xác sống là mấy trước mặt. Cậu công nhận là Enid thích đi làm thêm ở mấy chỗ kỳ bí, và rồi nó tìm được Five night at Freddy's trên vài tờ tuyển người làm, và cậu thề rằng nó đã thích chúng ngay từ đầu rồi, nhưng ngồi tới gần sáng để tra ra xem nó ở đâu thì đúng là nó sắp không bình thường rồi. À không, chính xác là chắc chắn nó không bình thường rồi!

-"Lia đâu?", Enid hỏi, uể oải với lấy tách campuchino, hớp từng ngụm nhỏ, hơi nhăn mặt. "Ngọt quá đấy, Lucie"

-"Đừng gọi tao là Lucie"

-"Thì cũng giống việc mày gọi tao là Endy thôi", Enid khẽ nhướn mày, "không khác nhau mấy đâu, hay mày muốn tao gọi mày là Luce?"
    Cô nàng khúc khích cười khi nhìn biểu cảm trên gương mặt của tên nhóc tóc đen đứng trước mặt, trêu chọc Lucas luôn làm cô nàng thích thú, đơn giản thôi, làm gì có ai nắm được điểm yếu của tên nhóc tóc đen hoàn hảo này ngoài nó chứ.

Lucas nhăn mặt, đúng là chỉ có mình Endy mới có thể khiến cậu cứng họng mà, giờ mà gào lên rằng "Không hề, tao chỉ muốn mày gọi tao là Lucas, là Lucas thôi" thì chắc chắn là lọt bẫy của Enid rồi, mà chẳng nói gì thì coi như tao thừa nhận là mày có thể gọi tao là Luce, cậu đánh trống lảng:

-"Lia ra ngoài từ sớm rồi, tao cá là nó cũng không hề thích dính dáng gì tới cái công việc bảo vệ đêm này đâu"

Lucas hơi tựa người vào thành bàn, cởi tạp dề ra, gập gọn lại rồi đặt ngay ngắn lên bàn bếp, nhìn Enid đang thích thú quan sát mình. Gì chứ, làm ơn đừng nhìn tao bằng ánh mắt như muốn xé áo của tao nữa, Endy à!

                      *******

Khẽ phủi mấy hạt bụi vô hình trên áo khoác đen của mình, Enid mỉm cười. Sau gần nửa tiếng lạc lung tung thì cuối cùng hai đứa - nó và Lucie - cũng tìm được quán pizza Five nights at Freddy's này. Trông nó còn um ám hơn cả trong tấm ảnh nữa kìa. Tường của quán đã cũ, nhìn bong tróc không khác gì bộ da của một người bị cháy nắng, tấm biển khá lớn với một con gấu nâu đang cười "thân thiện", sàn lát gạch đen trắng trông khá giống bàn cờ.

-"Trông khá ám ảnh nhỉ, nhưng có vẻ lũ trẻ lại thích chỗ này", Lucas nói, giọng tưng hửng. "Khiếu thẩm mĩ kì lạ thật! Hay thôi đừng xin việc ở đây nữa, tao không thích chỗ này cho lắm."

Enid nhún vai, kéo tay Lucas vào quán, đến rồi thì về thế nào được, cất công đi đến tận đây rồi, phải xin việc cho bằng được chứ!
Quán khá rộng rãi, trong sảnh có khá nhiều trẻ con đang chơi đùa, có vài đứa nhóc đang cố leo lên cái bục, nơi có ba con thú kì quái đang nhún nhảy. Enid khều khều tay Lucas, chỉ chỉ:

-"Ê, Lucie, kia là con gì thế?"

-"Mày làm như tao biết ấy, Endy ạ", Lucas nhìn theo hướng tay của Enid, phán một câu rất tỉnh....

-"Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho hai em?"

Cả hai đứa giật bắn mình, không chỉ vì giọng nói vang lên đột ngột mà còn cả thanh niên tím ngắt một màu đang đứng trước mặt hai đứa. Chưa kịp ấp úng gì, thanh niên kia đã tiếp lời:
-"Chà, chỗ chúng tôi thường không mấy khi được đón mấy cặp đôi, hai em có muốn..."

-"Không không không, chúng em không phải cặp đôi gì hết, chúng em chỉ muốn xin việc thôi!"

Enid nói chen vào, gì chứ, sao lại có thể nhầm nó với Lucie là một cặp được chứ, không thể đâu!

Người kia đơ một lúc, rồi vội chữa lại, cười cười:
-"Vậy à, vậy hai đứa vui lòng đợi anh một lát nhé!"....
      
                                    
                                      -Còn nữa-

                   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net