Tai thỏ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn màn hình tối thui, Mã Gia Kỳ mặt đã đen lại càng đen hơn. Ai nghĩ đến nước này còn hết pin chứ, ai nghĩ? Ai?

Mã Gia Kỳ học theo người anh em Nghiêm Hạo Tường hạ khí xuống đan điền, bình tĩnh, năm mới không nên cáu. Vạn sự khởi đầu nan, phải qua khó khăn thì mới có trái ngọt! Mã Gia Kỳ hạ quyết tâm, chấn an bản thân, hít sâu một cái rồi mở to mắt, tinh thần thanh niên không nản lòng. Phía trước là tình yêu tuyệt mỹ!

- Cậu trai trẻ, dùng sạc dự phòng không nè?

- Dạ?

- Hết pin thôi có gì mà làm quá thế, xe taxi nào mà chẳng có sạc dự phòng? Cậu dùng táo hay ba?

Mã Gia Kỳ không thốt nên lời. Lâu quá không ngồi taxi, giới lái xe đã đẻ ra dịch vụ thần tiên này từ bao giờ vậy?

- Nội địa?

- Cháu dùng táo ạ, thật ngại quá.

- Đừng ngại, dịch vụ cần thiết cả thôi.

Bác tài xế đưa cho Mã Gia Kỳ bộ sạc rồi cười ha hả, tiếp tục lái xe về phía ngoại ô. Còn hỏi sao nay mới mồng một mà xuất hành sớm thế.

Thực ra Mã Gia Kỳ rất coi trọng chuyện này, thậm chí còn kể với cha mẹ, sau đó theo sự kiến nghị của mẹ mà đi xem giờ xuất hành cho chắc ăn. Mã Gia Kỳ chắc chắn mình đã ra cửa đúng giờ, không hiểu sao... Cậu cắm sạc rồi mở nguồn, tuyệt ghê, wechat cự tuyệt đăng nhập.

- Nay mới mồng một thôi, các bác chạy xe sớm vậy sao ạ? _Mã Gia Kỳ phó mặc cho trời

- Nghe giọng là biết cậu trai không phải người phương Nam chúng tôi rồi, mấy năm nay ấy mà, du lịch phát triển mạnh, Tết người ta đi chơi nhiều lắm, luôn cần taxi. Ban đầu tôi tưởng cậu là người xa xứ về quê muộn, vùng cậu đến chẳng phải khu vui chơi gì, thế mà nghe giọng lạ hoắc. Cậu đến đây làm gì thế?

Người lớn tuổi bộc trực thẳng thắn, mà người phương Nam lại càng hào sảng, nhưng Mã Gia Kỳ cũng không dám nói là mình lén lút đi thăm bạn trai đâu!

- Àiiii, nhìn mấy người trẻ các cậu. Trông mặt là biết chuyện yêu đương rồi ha ha. Thôi ta chẳng nói nữa, miễn cho cậu lại ngại.

Bác tài xế vẫn cười khà khà, còn mở nhạc, Mã Gia Kỳ mặt đỏ không lộ, nhưng đôi mắt không bị khẩu trang cản trở cũng cong lên thoả mãn. Đúng nha, vì yêu nên mới tới Tứ Xuyên đó, hết cách rồi, ai bảo nơi đây có bạn trai của Mã Gia Kỳ chứ.

Bỗng trên màn hình hiển thị một dáng người quen thuộc, giai điệu Mã Gia Kỳ nghe trăm ngàn lần cũng vang lên.

Sân khấu "D" của Đinh Trình Hâm, trong giới fans còn gọi là "D thần". Bởi lẽ sân khấu này của Đinh Trình Hâm quá đỗi xuất sắc, bản dance trong phòng tập cũng gây tiếng vang lớn, chuẩn chỉnh đến hoàn hảo.

- Đây đây cho cậu xem, thần tượng mà cháu gái tôi thích. Cậu nhóc này cũng là người Tứ Xuyên luôn đấy, thế nào, có phải rất đẹp trai không?

- Cậu ấy đẹp thật.

- Nhỉ, ban đầu tôi chẳng quan tâm đâu. Nhưng nghe cháu gái bảo cũng là người Tứ Xuyên, tôi mới xem, bài này nhảy đẹp lắm, có mấy bài cả nhóm tôi cũng thấy hay hay. Nhóm họ gọi là Thời đại cái gì tuổi trẻ đoàn à?

- Thời đại thiếu niên đoàn ạ.

- Đúng đúng, nghe bảo trong nhóm có 2 người Tứ Xuyên cơ. 7 người mặt mũi sáng sủa lắm, mấy cô gái đi xe của tôi cứ bật lên là họ biết hết.

Mã Gia Kỳ nghe bác tài nói chuyện này chuyện kia, từ idol cháu gái đến hình tượng người trẻ, lại đến chuyện con cháu trong nhà, dựng vợ gả chồng bla bla. Tất cả đều không bằng cần cổ Đinh Trình Hâm cong lên khi rướn người, bóng loáng lại mềm mại trên màn hình chạy nhạc của taxi.

Mấy ngày rồi chưa được hôn.

Yết hầu lăn lộn vài cái, vội dời tầm mắt đi chỗ khác.

Tới cổng thôn của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ trầm lặng. Giờ thì hay rồi, chưa dò kĩ đã tới, wechat vẫn từ chối vẻ mặt đẹp trai thống khổ của cậu, hết cách, ra mặt chuột từ đây luôn vậy.

Đinh Trình Hâm thiu thiu ngủ, trong lòng chưa hết giận dỗi Mã Gia Kỳ chưa trả lời tin nhắn đã bốc khói kia. Chuông điện thoại đã kêu muốn đòi mạng.

Cẩu Đản Kỳ? Gọi thường sao?

- Alo?

Tuy giận nhưng Đinh Trình Hâm vẫn nén xuống rồi nhấc máy.

- A Trình, tớ...

- Cuối cùng cũng chịu gọi lại tớ, Gia Kỳ nãy giờ cậu làm gì?

- A Trình cậu ra cổng thôn được không?

- Cổng thôn? Cổng thôn làm gì?

- R-ra đón tớ. Áaaa, cứu, A Trình cứu bạn trai cậu với!

Dứt lời là tiếng ngỗng kêu vang dội, sau đó điện thoại bị ngắt đi.

- Cổng thôn? Ngỗng? Đệch! Gia Kỳ đến đây?

Đinh Trình Hâm vừa nghĩ vừa hoảng, vội vơ áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà.

Đàn ngỗng canh cổng thôn bọn họ không phải chuyện đùa, dữ hơn cả chó!

Thần kỳ làm sao, Mã Gia Kỳ bị ngỗng đuổi vẫn còn sức cầm ngang một vali chạy chạy chạy, đến một ngã tư thì một người con trai bọc mình trong áo lông đỏ cũng chạy ra từ một hướng.

- Chú Bàngggggg

- Ơiiii

- Gọi ngỗng về giúp cháu với, đây là bạn của cháu tới chơi ạ. Cậu ấy không biết.

- Được được, năm mới thả cho vui nhà vui cửa thôi ấy mà.

Chú Bàng lùa đàn ngỗng về, trước khi đi còn ngoảnh lại nhìn Đinh Trình Hâm đang vuốt lưng cho Mã Gia Kỳ hai cái.

"Hai thằng nhóc đẹp giai ghê chứ"

Mã Gia Kỳ ngồi trong phòng khách nhà Đinh Trình Hâm, thấp thỏm lo âu.

- Hồi hộp làm gì, có tớ ở nhà thôi.

- Ò

Thảo nào, lúc Đinh Trình Hâm kéo tay cậu vào cổng không có chút câu nệ nào, không để cậu ngoài cổng đợi lạy cha mẹ một cái.

Đinh Trình Hâm chăm chú nhìn vali màu đen quen thuộc của Mã Gia Kỳ, chép miệng một tiếng. Đúng là cái đồ tâm cơ, mới đầu năm đã muốn lừa gạt người ta.

Bọn họ quen nhau chừng ấy năm, thân mật cũng bao nhiêu lần, nhưng cùng Đinh Trình Hâm ngồi mặt đối mặt giữa phòng khách lớn nhà họ Đinh cứ khiến Mã Gia Kỳ hồi hộp mãi thôi. Chúc thì đêm qua cũng chúc rồi, làm cái gì bây giờ? Lát cha mẹ Đinh về thì thưa gửi, giải thích thế nào đây?

"Cháu nhớ A Trình quá nên bay qua"? Khoe khoang, làm lố!

"Cháu muốn thưa chuyện cưới xin"? Bọn họ chưa đủ tuổi!

"Cháu muốn gặp cô chú để chúc Tết ạ"? Nghe như nào cũng biết không phải mục đích chính.

Liếc nhìn đôi môi bóng lên vì kẹo đường của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ chột dạ nhớ đến cái suy nghĩ trên xe taxi, có chút muốn thực hiện luôn.

Cậu áp vào gần Đinh Trình Hâm, mắt hơi híp lại, chăm chú nhìn, nhỏ giọng thì thầm:

- Tớ cũng muốn nếm vị kẹo đường.

Ở chung với Mã Gia Kỳ bao lâu rồi, lại còn đôi mắt chòng chọc kia, Đinh Trình Hâm đương nhiên hiểu hết. Cậu cũng chẳng cự tuyệt, kéo Mã Gia Kỳ lên phòng mình.

- Nào, từ từ đã.

Người kia không chịu nổi, Đinh Trình Hâm bị ấn lên cửa phòng ngay khi tiếng chốt khoá vừa kêu, Mã Gia Kỳ quả thực là một con cún, ranh mãnh lại khôn khéo, cực kì biết lấy lòng. A Tống từng nói Mã Gia Kỳ càng ngày càng giống Sáu Cân, Đinh Trình Hâm nghĩ lại cũng chẳng sai.

Đôi môi bị liếm rồi lại cắn cắn, Mã Gia Kỳ thực hiện đúng điều mình muốn, nếm vị kẹo đường do mẹ Đinh tự làm. Cả viền môi ẩm và khoang miệng, hương vị của Đinh Trình Hâm đều bị Mã Gia Kỳ cuốn lấy hết. Tham lam đến mức Đinh Trình Hâm mặt đỏ tai hồng, thở gấp kháng cự cũng không ảnh hưởng gì tới cậu. Đầu óc Đinh Trình Hâm tưởng như bị hôn tới mê muội, liền ngoan ngoãn thuận theo Mã Gia Kỳ, từ hai tay chống hờ lên ngực tới vòng qua cổ chủ động liếm hàng răng người kia, nhất cử nhất động đều làm Mã Gia Kỳ bị hấp dẫn tới điên.

Hai người dĩ nhiên chưa đủ tuổi kết hôn, chưa hợp pháp chứng nhận, nhưng mấy việc thân mật thế này bọn họ dư thừa rồi. Chẳng những thế còn sớm quen với mùi vị của nha, tỉ như Mã Gia Kỳ, thiếu đi thì không chịu nổi, Đinh Trình Hâm tựa như anh túc của đời cậu vậy.

Được rồi, Gia Kỳ. Ưm~ ha, d-dừng lại một chút đã.

Mã Gia Kỳ rất nghe lời Đinh Trình Hâm, vẫn lưu luyến liếm thêm vài lần rồi gục lên hõm cổ cậu. Vì giữ nhiệt tốt lại ở nhà không làm gì, Đinh Trình Hâm bên trong chỉ mặc một bộ đồ ngủ lụa, chất liệu mềm nhẹ, thoải mái vô cùng. Cực kỳ tranh thủ, Mã Gia Kỳ đem mặt chôn vào chỗ hõm cổ, tại nơi xương quai xanh của cậu nhô lên gặm hai nhát.

- Thực sự nhớ cậu chết đi được.

- Xì, cún nhỏ.

Nói vậy nhưng Đinh Trình Hâm vẫn rất thoả mãn ôm lại.

Nhận được điện thoại thông báo của Đinh Trình Hâm, chưa tới một giờ sau cha mẹ Đinh đã có mặt ở nhà. Không chỉ thế, còn kéo theo cô dì chú bác từ đường hoa thị trấn về, một đoàn đông đủ từ cổng vào nhà, khiến Mã Gia Kỳ sốc tại chỗ.

Tiểu Mã đơn thuần muốn nhìn A Trình rồi gặp phụ huynh thôi được không? Tiểu Mã chưa chuẩn bị đủ tinh thần để gặp cả dòng họ nhà người ta đâu!

- Tiểu Mã! Thằng bé này sao đến mà không báo trước cho hai bác gì cả. Lại đây bác xem nào.

- Ôi tới nhà bác thôi mà sao ăn mặc hình thức thế, quà cáp này kia, mọi người xem đẹp trai chưa này.

- Đúng rồi, đẹp quá. Nếu là người cùng nhóm với Trình Hâm chắc cũng là người nổi tiếng đúng không? Chẳng trách sáng sủa thế cơ chứ lị.

Một bàn đồ ăn cay buổi tối, Mã Gia Kỳ vui vẻ mỗi thứ đều gắp vào miệng, ở cùng Đinh Trình Hâm và mấy người Trùng Khánh Tứ Xuyên đã giúp cậu luyện ra được một chút kĩ năng. Nhưng một chút đó, quả nhiên, không đủ làm khiên chắn cho mấy món cay tê của mẹ Đinh, Mã Gia Kỳ ăn tới môi mỏng cũng thành môi dày, mắt một mí cũng chớp thành hai mí.

Mà cay thôi thì Mã Gia Kỳ chịu không nổi, trước khi ngủ lại muốn đè Đinh Trình Hâm ra hôn, nói là muốn đòi lại công đạo cho dạ dày. Đinh Trình Hâm nửa muốn kháng cự, nửa lại quen thói chiều ý Mã Gia Kỳ, cứ thế bị hôn cho mơ màng cả người.

- A đúng rồi, tớ có cầm theo quà cho A Trình đây.

Mã Gia Kỳ vội mở vali, lấy ra một chiếc bờm tai thỏ bông xù, vội vã đeo lên đầu Đinh Trình Hâm. Ngắm nghía một chút, nhìn sao cũng thấy đáng yêu chết người, ban nãy bị hôn đến đỏ mặt, đuôi mắt hơi ướt mà giờ còn thêm một đôi tai thỏ. Trong đầu chửi tục một tiếng, Mã Gia Kỳ lại áp xuống.

- Á, Cẩu Đản cậu điên rồi à. A~

- Đáng ra hôm nay tớ nên nói với cha mẹ thêm một câu, cảm tạ vì đã sinh ra A Trình của tớ.

Đinh Trình Hâm muốn mắng yêu một câu "Dẻo miệng", môi đã bị chặn mất, chỉ có thể phát ra tiếng thở đứt quãng.
_____

- Mẹ nó nghĩ xem, hai đứa chúng nó ngủ cùng phòng thế có được không? Dù sao phòng thằng út cũng chỉ có mỗi một cái giường.

- Cũng không phải chúng nó chưa từng ngủ chung, con mình với người ta là chung phòng ký túc xá. Mà đều là nam, sợ cái gì.

- Bà cũng biết tôi muốn nói cái gì mà, ai chẳng biết hai chúng nó là cái kiểu kia?

- Kiểu kia kiểu nọ là sao? Chúng thích chúng vui là được, ông đừng có mà hòng kì thị.

- A-ai bảo tôi kì thị? Chỉ tự nhiên nghĩ chúng nó cũng thành niên hết rồi, lỡ như....

- Bậy bạ, mới đầu năm. Ngủ đi, ngủ ngay cho tôi!
_____
- Thỏ nhỏ A Trình, Cẩu Đản muốn biết cậu vừa đánh răng bằng kem hương gì.

- K-không phải cùng loại với cậu sao? A ha~

- Mùi của thỏ nhỏ thơm quá, tớ nếm mãi không ra, để tớ thử lại.

- Lưu manh!

Mã Gia Kỳ không phủ nhận, ngược lại thoả mãn vô cùng, cắn lên vành tai hồng hào kia, đôi tai thỏ bông vì người đeo bị trêu ghẹo mà run lên, đáng thương và cũng yêu kiều tới vô cùng.

Năm con thỏ, từng ngụm từng ngụm, nuốt thỏ nhỏ vào bụng~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net