YÊU (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối cảnh dân quốc, mình nghĩ R vào khoảng 15+

Quà tặng nhân dịp sinh nhật Mã Gia Kỳ, mong các bạn đón đọc.

-----------

Kẹttttt

Một bóng người từ ngoài cửa bước vào, nương theo ánh nến bập bùng trên tay hắn, ánh sáng yếu ớt khắc hoạ nên một khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, đường nét cứng rắn mang khí chất phi phàm. Bỗng khuôn mặt đứng đắn dầm trở nên quỷ dị, hắn nhướng chân mày, khoé môi giương lên nụ cười vui sướng lại vặn vẹo khó tả. Hai con mắt như dán chặt vào thân ảnh đang nằm trên giường lớn, đối phương nằm không chút nhúc nhích, tứ chi bị dây lụa quấn lấy, giam cầm một cách mềm mại mà chắc chắn.

Hắn tiến tới gần giường, nhấc tay, bàn tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng trượt khỏi ống tay áo, vươn về phía khuôn mặt người nọ. Mắt nhắm nghiền nhưng hàng mi cong lại run rẩy khi bị chạm tới, mơ màng sợ hãi mà lại kiều diễm đến bức người. Lướt trên làn da trắng non mịn, ngón tay hắn di chuyển mượt mà như danh hoạ vẽ mỹ nhân, hay bởi vì người trước mặt này là mỹ nhân thật sự?

Không sai, nhưng không phải mỹ nhân thông thường mà là một nam tử, một nam tử đẹp không thua kém bất kì giai nhân nào. Mã Gia Kỳ đã ngoài tam tuần, thưởng qua vô số mỹ nhan nhưng khi hắn gặp người này kể từ lần đầu tiên, sự hứng thú với mấy người đó cũng chẳng còn nữa.

Tháng mười hai tuyết đổ trắng xoá cố đô, Phong phủ của Mã Gia Kỳ cũng không ngoại lệ, hắn khoác một thân Tây trang kín đáo, bên ngoài thêm một lớp áo choàng lông hiếm. Toát lên vẻ giàu có cùng địa vị lớn không tưởng của hắn, Mã vương gia. Ngồi trên chiếc xe bốn bánh hiếm hoi của thời kì, vết xe in đậm trên nền tuyết dày, từ từ lăn bánh khỏi phủ. Kết thúc công việc chán chường và nhạt nhẽo, hắn nhìn phố phường trong phút mưa tuyết vừa ngừng đổ, màu trắng băng giá mà thuần khiết đến lạ kì. Hắn hiện tại như một quân cờ mà thôi, vương gia của tiền triều trong thời dân quốc, địa vị cao cũng chẳng quyết định được gì, chỉ đứng trong mảng u tối của xã hội bấy giờ mới cảm nhận được sự u nhọt thối nát của chúng, những kẻ cầm quyền khát máu người. Mã Gia Kỳ chọn dừng chân trên con đường trở thành những kẻ cầm quyền, hắn chấp nhận sống giàu có, hữu danh vô thực, đối với hắn có lẽ vậy đã quá đủ.

Nhưng con người ở trong cái chốn bẩn tưởi luôn không khống chế được linh hồn mình tìm về chốn thuần khiết. Chẳng quản có thể vấy bẩn sự thuần khiết kia hay được nó thanh tẩy, linh hồn đã đen một nửa của Mã Gia Kỳ vẫn quấn lấy nó. Cổ áo lông bao bọc lấy khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo, chóp mũi ửng hồng cọ vào vải áo tìm hơi ấm, một thân thẳng tắp đứng bên vệ đường cứ thế đi vào mắt Mã Gia Kỳ.

Đôi mắt hắn như nhìn thấy thứ ánh sáng loé lên trong thời khắc đó, dù không có bất kì tia nắng nào soi lên người cậu ta, người kia cách xa hắn một khoảng lớn, thêm một lớp cửa kính nhưng cũng đủ để khiến những ngón tay trong chiếc găng bằng vải da màu đen ngứa ngáy rục rịch.

Như một con búp bê sứ xinh đẹp và tinh xảo đến cực điểm, thật thích hợp để ta ngắm nhìn và thưởng thức. Đúng vậy, một mình ta mà thôi.

Sinh vật đẹp đẽ này nằm trên giường, thân thể trắng nõn trong quần áo lụa trơn tuột bóng loáng, bộ dạng bị giam cầm vô hại nhưng lại là sự kích thích lớn nhất. Như cảm nhận được sự ngứa ngáy trên mặt, y phát ra âm thanh rầm rì nho nhỏ, đôi mắt dần dần hé mở. Trước giường là một người đàn ông mang khí chất muốn áp bách người, đôi mắt âm trầm vẫn luôn đặt trên người y chưa từng rời đi, nhưng y không kinh hoảng hay sợ hãi, kể cả khi nhận ra chân tay đã bị những dải lụa buộc chặt.

-Ngươi là ai?

-Ta Mã Gia Kỳ, hân hạnh làm quen em

Hắn nở nụ cười phong lưu lại mê hoặc, nhưng y không có hứng thú

-Ta không quản ngươi là ai, thả ta ra

-Em không sợ ta?

-Tuyệt đối không!

-Thật tốt

Hắn vươn tay giữ cằm của y mà hôn lên, mặc cho tay chân y phản kháng muốn thoát khỏi vải lụa, đầu lưỡi hắn tiến vào, khuấy đảo, tham lam mút lấy hương vị mà hắn mơ ước. Quả nhiên, là mật ngọt khó cưỡng, tất cả sự phản kháng của y đều vô hiệu, hắn nắm quyền chủ động tất cả của cuộc chơi, ngông cuồng xâm chiếm. Khi dứt ra còn mang theo một sợi chỉ bạc, hắn liếm môi mình, lại dùng đầu ngón tay vân vê đôi môi bị dày vò đến đỏ mọng của đối phương.

-Thật đẹp - đầu lưỡi lướt qua răng nanh của chính mình, như một con thú săn mồi đang thèm khát - ta đang tự hỏi nếu ta cắn lên đôi môi của em, thứ nước quả ngọt ngào đó có chảy ra không nhỉ? Hỡi Hâm Hâm của ta

-Cút!

-Lệnh này vô hiệu

Mã Gia Kỳ lần nữa hôn lên, răng nanh như dự tính cắn vào lớp da môi mềm mại của Đinh Trình Hâm, thứ "nước quả" đó quả nhiên rỉ ra, đỏ chói mắt cũng nhanh chóng được hắn vươn lưỡi thu lại. Máu, tanh nồng mà ngọt ngào, đau đớn mà kích thích, hương vị đến từ Đinh Trình Hâm càng khiến hắn yêu thích nó gấp vạn lần, cuốn lấy không dứt.

-Ưm~

Âm thanh nức nở nỉ non rót vào tai hắn, đầu lưỡi của Mã Gia Kỳ như nhận lệnh từ bộ não bị kích thích, điên cuồng cuốn lấy vị ngọt mềm ngọt ngào của đối phương. Hắn đã từng nếm quá vô số người, hưởng biết bao mật ngọt của thế gian, vậy mà một âm thanh của người này khiến thần kinh của hắn sung sướng đến tê dại. Cho đến khi vị vương gia này thỏa mãn, vành mắt Đinh Trình Hâm đã ửng đỏ, chỉ có thể há miệng thở dốc. Đôi môi đỏ mọng sưng lên, mang theo ánh nước, đầu lưỡi mềm mại bị nút đến đỏ hồng, run rẩy, đôi mắt kiên cường hiện giờ phủ một tầng sương, ám muội, xinh đẹp, hấp dẫn. Y phục lụa bóng vì động tác phản kháng mà trượt khỏi bờ vai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng mịn, hai chân của Đinh Trình Hâm không tự chủ mà co lên, đùi trắng tuyết thon dài bại lộ trong không khí. Trong thời tiết thế này, thân thể vừa bị kích thích lại một phần do khí lạnh mà run lên, yếu ớt nhưng diễm lệ, như để người khác đến chà đạp.

Mắt của Mã Gia Kỳ tựa hồ đỏ lên, hằn ra tơ máu

-Đinh Trình Hâm, em quả nhiên là muốn mệnh của ta.

Hắn phủ màn che xuống, thoát đi y phục dày trên người, mắt vẫn không hề rời khỏi thân ảnh trên giường, khao khát, yêu thương, thưởng thức

-Ngươi muốn gì?

-Dùng mệnh của ta yêu em

Rèm giường truyền ra động tĩnh, không khí truyền tới âm thanh nín nhịn cùng nức nở. Tuyết bên ngoài vẫn đang phủ trắng đất trời, trong phòng lại là khí nóng không biết bao giờ mới nguội đi.

Khi Đinh Trình Hâm nhíu mi mắt tỉnh lại, có vẻ bên ngoài tuyết đã ngừng rơi. Y xoay người, da thịt chạm tới vị trí khác trên giường không được làm ấm, là áo lụa của y, hiện giờ lăn lóc, lạnh lẽo, vết rách lớn đến đáng thương. Y đưa mắt lên, dây lụa ở cổ tay và chân không biết đã được cởi bỏ từ bao giờ, nhưng vì trước đó đã cọ sát nên mỗi chỗ đều để lại vết đỏ, hằn trên làn da trắng mịn càng trở nên rõ ràng hơn. Như nhận thức được người trong ngực chuyển động, đôi tay Mã Gia Kỳ siết lại trên vòng eo mảnh khảnh mà đêm qua hắn đã say mê nắm lấy để lại bao nhiêu dấu tay. Đinh Trình Hâm bấy giờ nhận ra sự hiện diện của hắn, đau đớn, chán ghét tràn ngập trong lòng, y vùng vẫy muốn thoát khỏi người này nhưng lại làm cho vòng tay hắn càng siết lại, cứng rắn như gông gùm gia y vào trong lồng ngực.

-Đinh Trình Hâm

-Ngươi bỏ ra

-Hôm qua không phải đã nói không sợ ta sao

-Ta không sợ ngươi, mau buông ra. Ta muốn rời giường

Giọng nói Đinh Trình Hâm rất lạnh, không giống với âm thanh nỉ non là hắn tê dại thần kinh đêm qua, nhưng vẫn khiến Mã Gia Kỳ vô cùng yêu thích. Hắn trở mình ngồi dậy, vững chãi ôm lấy y, bọc người trong áo khoác rồi bế người rời giường. Phong phủ của Mã Gia Kỳ được dựng đã lâu, mọi chi tiết đều nhuộm hương vị cổ trang cung đình nhưng hiện nay là thời kì dân quốc, hắn thân là vương gia không hề thiếu những món đồ phương hơi hướng hiện đại. Đông Tây kết hợp, mùi vị xa hoa không thể tả nổi.

Hắn ôm theo Đinh Trình Hâm ngâm mình trong bồn tắm bằng sứ men trắng, cố ý dùng dầu hương hoa hồng, cánh hoa trải đều dập dềnh trong nước, hơi nóng bốc lên hun lấy khuôn mặt xinh đẹp vô ngần của y. Y như không để ý đến ánh mắt si mê của Mã Gia Kỳ, nhắm mắt dưỡng thần, kể cả khi ngón tay hắn lướt trên từng tấc da thịt trắng mịn in đầy dấu vết của cuộc yêu, y cũng cắn răng làm ngơ.

-Em cũng thật cứng đầu

Mã Gia Kỳ nhìn ngắm y, như hận không thể khắc trọn Đinh Trình Hâm vào tâm khảm, hắn đã điều tra rõ ràng, y là cô nhi, xưa nay chưa từng có tình cảm trai gái, không người thân thích gì. Nghĩa là hiện tại hắn giữ y lại đây, chẳng ai có thể phản đối hắn, mà nếu có thì hắn cũng không quan tâm. Tay của Mã Gia Kỳ vươn ra, giữ lấy tay của Đinh Trình Hâm đang khuất dưới những cánh hoa đỏ ướt át, hắn đem bàn tay trắng trẻo mềm mịn đó kề sát khuôn mặt tuấn tú của mình, môi mỏng hôn lên làn da ấy. Như phát giác được sự run rẩy nhỏ của y, hắn đem đầu lưỡi mình khắc họa từng khớp xương của Đinh Trình Hâm, bên môi giương lên nụ cười nhẹ.

Độ cong khóe miệng của Mã Gia Kỳ thời khắc đó khiến Đinh Trình Hâm không khỏi ngơ ra, hắn cười như vậy quá đỗi dịu dàng, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng như lời thề rằng hắn yêu y, đáng tiếc đây chính là điều mà y không nên tin nhất. Đinh Trình Hâm coi như là mình đã nhìn nhầm nên vội vã quay mặt đi, vậy nhưng lại bị Mã Gia Kỳ đưa tay ra sau gáy kéo lại, hương hoa hồng trên người hắn xộc thẳng vào khoang mũi của y. Hắn vẫn như cũ bá đạo chiếm lấy môi của y, nhưng dường như nhẹ nhàng hơn, ve vãn và đùa giỡn

-Em vừa nhìn tôi, Đinh Trình Hâm - thanh âm của hắn mang theo sự thỏa mãn như một kẻ chiến thắng

Đinh Trình Hâm vốn nghĩ mình sẽ bị xâm chiếm một lần nữa thì quản gia của Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ phải dập tắt ngọn lửa của hắn. Hôm nay hắn phải ra ngoài

Hắn bất mãn hừ lạnh cuối cùng vẫn thỏa hiệp bế Đinh Trình Hâm ra khỏi bồn rồi đem thân hình y vây trong một chiếc áo choàng tắm bằng lông mềm mại. Trước khi ra khỏi phòng nghỉ Mã Gia Kỳ lưu luyến hôn lên đuôi mắt y, nhẹ giọng như dỗ dành một đứa nhỏ

-Em ngoan ngoãn một chút, ta sẽ về nhà sớm

Đêm qua tuyết rơi nhiều, ánh mắt Đinh Trình Hâm từ cửa sổ chạm đến thân ảnh cao gầy của hắn bọc trong áo khoác lông dày ngồi vào trong xe rồi từ từ lăn bánh, trong lòng lạnh lẽo đến cực điểm. Mi mắt y híp lại, không phải dáng vẻ vừa ngây ngô vừa quyến rũ mà là sự âm hiểm chết chóc khiến người khác e dè. Xoay người đóng cửa, coi như chấp nhận cuộc sống mới bắt đầu tại nơi xa lạ này, rất nhanh Đinh Trình Hâm y có thể rời khỏi đây rồi quay về chốn cũ, y tự nhủ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net