🍆4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự lẹ làng là yếu tố then chốt mỗi khi muốn thoát thân. Có thể nó sẽ hơi làm lố một chút, nhưng những trường hợp cá biệt như thế này cần những cách cũng phải thật cá biệt.

Gen bật tung cánh cửa sau khiến nó đập một tiếng sầm rồi lao thẳng ra vườn sau của Tiệm Café Đá như thể không làm thế sẽ chết. Khu rừng kế đó rậm rạp và rộng đến mức có thể khiến những nhà leo núi đen đủi bị lạc. Gen nghe thấy những tiếng la hét đằng sau, nhưng chân nó đã bước vào bóng tối của khu rừng.

Sau khi đã chắc chắn rằng không ai thấy mình rồi, Gen biến hình.

Trong thể dạng thần thú, Gen có thể thoát thân nhanh hơn bao giờ hết. Bốn chân nó dẻo dai và uyển chuyển, đưa nó chạy qua những lùm bụi, tảng đá, khúc sông như thể chúng chỉ là những chướng ngại vật bằng giấy. Thị lực của nó tốt hơn. Khứu giác đạt tới mức nhạy bén nhất. Dù đang chịu cảm giác căng thẳng phải trốn thoát, Gen vẫn cảm thấy tự do.

Nó chỉ dừng lại khi đã cảm thấy an toàn trong sự bao bọc của rừng. Cây cối hầu như che hết ánh mặt trời, nhưng tiếng chim rinh rích hót và tiếng nước róc rách chảy trên những phiến đá không gây ra cảm giác bất an. Nó nhảy qua vài lạch nước, thấy khát sau một hồi mải chạy, và nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Gen biết nó chỉ có vài sự lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất là bỏ đến một thành phố khác, đủ xa để thoát khỏi thứ ma thuật ngu si của Senku và bắt đầu lại. Nhưng như thế nghĩa là nó sẽ phải kiếm đồng minh mới, một điều phiền toái, và cũng không có gì đảm bảo rằng Gen sẽ sống một cuộc đời mãi mãi không dính líu tới Senku. Nếu Senku thường xuyên đi chu du khắp cả nước - có vẻ cậu ta sẽ làm thế lắm - thì họ thể nào cũng buộc phải chạm chán lẫn nhau.

Lựa chọn thứ hai là nó chấp nhận lời đề nghị của Senku.

Không.

Gen thậm chí sẽ không tới đó.

Lựa chọn thứ ba, phần nhiều chỉ là một kế hoạch trì hoãn hơn là sự lựa chọn, đó là Gen ở trong rừng và chờ đợi trong thể dạng thần thú. Bao lâu thì nó không biết. Vài ngày, có thể là vài tuần. Đủ lâu để mọi người chán nản và thôi việc ngóng chờ nó. Có thể nó sẽ đợi ở đây trong vài tháng. Liệu có ổn không nếu nó sống trong thể dạng thần thú trong ngần ấy thời gian mà không liên kết với bất kỳ ma thuật sư nào? Nó không biết. Hình như việc đó có điểm bất lợi, nhưng chắc chắn không bất khả thi.

Tuy nhiên Gen không thích một điều, đó là tồn tại trong thể dạng thần thú của mình.

Nó đầu hàng trước bản năng thú tính, cái khiến nó nhe nanh và gầm gừ. Nó để cho những giác quan nhạy bén của mình dẫn tới chỗ những con thú nhỏ hơn, dùng từng nơ ron thần kinh trong bộ não phân rã của nó để phỏng đoán xem nên vồ hướng nào. Phần người trong nó cự tuyệt việc dùng sự tàn bạo, nhưng phần thú lại rất phấn khích. Gen vẫn sống. Còn sống là được, còn sống là quan trọng.

Mấu chốt để tồn tại là cảnh giác.

Gen không nghĩ có một loài thú săn mồi nào khác xếp trên nó trong chuỗi thức ăn, nhưng nó cần phải cẩn thận.

Mấu chốt để tồn tại là được tự do.

Đám ma thuật sư như bọn chúng thì biết cái gì chứ? Ai cần phép thuật? Nó sẽ sống trong rừng từ nay đến hết đời. Ở trong rừng, nó rất hùng mạnh, bất khả chiến bại. Hàm răng nó xé toạc máu thịt và lông lá, tận hưởng kết cấu dai dai của những thớ thịt trước khi nhai và nuốt. Cảm giác ngon lành hơn nhiều so với một lon cola vào ngày hè oi bức.

Tồn tại thật là đáng sợ.

Gen liếm sạch đến khi chỉ còn xương trắng. Thức ăn rất phong phú quanh đây, nhưng tốt nhất là không nên để lãng phí.

Tồn tại thật là vui.

Tại sao nó vẫn đói? Nó vẫn luôn đói như thế này ư? Con thỏ không đủ lấp đầy dạ dày. Nó cần thứ gì đó to hơn, nhiều thịt hơn để dự trữ. Gen đánh hơi, rẽ đường qua những lùm cây bụi cỏ, thèm khát cái gì đó - bất kỳ cái gì.

Nó tìm thấy một con nai. Con nai nhỏ, ngây thơ, không có sức mà tự vệ.

Gen không muốn giết nó ngay bây giờ. Con nai đang nhìn Gen bằng cặp mắt to tròn long lanh, theo cách khiến người ta muốn làm nó đau để xem nó có khóc hay không. Thế nên phần xấu xa, thú tính trong Gen quyết định sẽ đùa vui một chút vì nơi đây hiếm trò giải trí khi mà chỉ có cây cối và những con vật đần độn xung quanh. Gen vồ lấy và ngoạm con nai, chưa đủ để giết nhưng đủ làm con vật vô cùng đau đớn.

Nó sẽ kết liễu chừng nào nó chán.

Gen nghe thấy tiếng vỗ cánh, ngước lên nhìn và thấy một con diều hâu đậu trên cành cây. Lông của nó có màu nâu cát, gần với màu vàng. Đôi mắt xanh dương nhìn nó chằm chằm. Biểu cảm thân quen một cách kỳ lạ.

"Tôi không nghĩ cậu lại lỗ mãng như vậy,” Con diều hâu nói. Ngay lập tức, Gen nổi cảnh giác. Nó bị nhấn chìm dưới hình ảnh một cơn phẫn nộ và những móng vuốt sắc nhọn, và bàng hoàng nhận ra rằng mình đã ở trong chế độ vận hành tự động được một khoảng thời gian.

Nhưng nó gầm gừ, vì đó là điều duy nhất nó biết. "Đi đi, Kohaku.”

"Cậu đã ở ngoài này được ba ngày rồi.” Lạ thật, Gen không nghĩ nhiều thời gian như vậy đã trôi qua. "Không phải đã đến lúc cậu nên trở về rồi sao? Chúng tôi rất lo lắng cho cậu đấy, đồ khốn.”

"Tôi ở ngoài này rất vui, cảm ơn nhiều.”

Kohaku quắc mắt đầy cuồng nộ. "Cậu sẽ đánh mất lý trí nếu còn ở đây trong thể dạng đó! Cậu vẫn là một thần thú độc lập, đừng quên.”

"Rồi, rồi. Tôi biết rồi.”

"Biết? Trong bộ dạng vô cùng điên loạn như vậy ư?” Nếu Kohaku đang ở trong dạng người, chắc chắn cái mũi của cô đang chun lại vì ghê tởm.

Gen ngẩng đầu lên, nhìn đống máu thịt, xương xẩu và ruồi nhặng đang bu xung quanh nó. Phần người trong Gen và các xúc cảm tinh tế của nó hẳn đã kinh hoàng lắm. Sâu trong lòng, nó biết Kohaku nói đúng.

"Chúng tôi đã quen biết Senku được vài ngày. Senku không phải người xấu, Gen. Sao cậu không thể cho cậu ta một cơ hội?”

"Người đó nguy hiểm lắm,” Gen đáp cụt ngủn.

Kohaku đập cánh, đậu xuống vai Gen. Đó là một hành động táo tợn, vì Gen chỉ cần cử động một chút là hàm răng của nó có thể cắm phập vào lớp lông của cô. "Vì cậu ta có khả năng cho cậu thứ cậu hằng mong muốn?” Gen không trả lời, nhưng dường như Kohaku vẫn hiểu. "Tôi sẽ nói với cậu điều này, và chỉ nói một lần thôi nên chú ý vào. Cách đây rất lâu, trước cả khi Chrome gặp tôi và Ruri, Ruri bị bệnh rất nặng.”

Gen ngồi xuống trên hai chân sau. Nó chưa từng được kể chuyện đó.

"Hồi đó hai chị em tôi còn rất nhỏ, vừa mới qua tuổi mười ba. Cha mẹ tôi đã cố mọi cách, tìm tới mọi bác sĩ, chuyên gia trên khắp cả nước. Nhưng không cách nào có tác dụng. Cha mẹ tôi rất lo sợ, vì vài lý do. Tất nhiên vì yêu thương chị ấy, nhưng Ruri mới là người được ban cho phép thuật, chứ không phải tôi.”

"Không thể nào,” Gen nói. "Ruri không có phép thuật mà. Tôi không cảm nhận được chút phép thuật nào từ cô ấy.”

"Tôi chưa nói xong. Rồi sau đó bọn tôi gặp Chrome, người đã khám phá ra một điều mà bất cứ bác sĩ hay chuyên gia nào cũng không bao giờ có thể. Đó là rằng phép thuật của Ruri chính là thứ đang giết dần giết mòn chị ấy. Nhưng không ai tin bọn tôi, vì làm sao một người thường có thể ngờ rằng một người sở hữu phép thuật lại đồng thời bị nó nguyền rủa cơ chứ. Nhưng Chrome lại tin rằng cách duy nhất để cứu sống Ruri là chuyển hóa phép thuật của chị ấy sang người khác, có thể nói là một vật chủ khác tương thích.”

Gen không thể tin vào tai mình. Nó chưa bao giờ nghe điều gì kinh khủng như vậy. "Cô…”

Chuyển hóa phép thuật từ chị ấy sang tôi là một việc mạo hiểm, chưa từng có tiền lệ. Chúng tôi không thể bấu víu vào điều gì khác ngoài chính bản thân và niềm tin vào mối liên kết của chúng tôi. Phép thuật của chị Ruri truyền sang tôi, theo một cách nào đó, lại cho tôi thân phận của một thần thú, đó là lý do vì sao tôi thành như hiện giờ,” Kohaku nói, cái mỏ mổ vào Gen một cú đau điếng. Úi da. "Ý tôi muốn nói là, trong phép thuật có rất nhiều điều chúng ta chưa biết. Nhiều ma thuật sư rất ngạo mạn, cho rằng họ biết tất cả mọi thứ. Những người chúng ta thực sự cần là những người không ngừng khám phá, sáng tạo, và thay đổi thế giới này. Cậu có thấy không? Thế giới cần những người như Chrome, những người như Senku. Và khi họ đến với ta, điều tối thiểu ta nên làm là lắng nghe xem họ nói điều gì. Cậu là một kẻ đáng ghét, Gen, nhưng cậu không ngu ngốc.”

Kohaku lại mổ Gen một cái nữa, trúng tai nó, nhưng lần này, đó là cử chỉ thể hiện sự thân tình nhất mà nó từng có.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net