Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Vậy là, tôi đã trải qua hơn 6000 năm, ở Trái Đất này, với anh? - Aziraphale nhắc lại, anh vẫn chưa thể lập tức tin tưởng vào những gì mình vừa nghe.

- Phải. - Crowley chống tay ra sau, gã nhìn về xa xăm. Hai người họ đã đến một nơi vắng người khác, chắc là một ngọn núi nào đấy, gã không để ý lắm, nhưng nơi này rất phù hợp để trò chuyện bí mật mà không bị ai dòm ngó. Không có tường, không có cây, không có vịt. Ờ, hơi buồn vì không có vịt.

- Tôi... Mấy chuyện này có hơi khó tin. - Aziraphale cười trừ, anh không biết nên phản ứng thế nào nữa. Anh kiểm soát từng biểu cảm mình đang thể hiện ra trong vô thức, anh đã chẳng biết đến điều đó, nhưng Crowley thì có.

- Ừ, hơi khó tin. - Gã thở ra. - Trên Thiên Đường có vẻ rất khó khăn với anh.

- Sao cơ?

- Lúc trước anh không như thế này lắm. - Crowley tìm kiếm từ ngữ để diễn tả, nó không phải sở trường của gã, nên gã chỉ đành nhăn mặt nhún vai. - Anh biết đấy, thoải mái hơn bây giờ.

Aziraphale cười nhiều hơn, anh ấy tận hưởng từng giây phút, từng lần hít thở khi còn ở Trái Đất. Crowley chưa từng gặp người nào yêu nơi này như anh ấy, gã tin mình đã bị ảnh hưởng đôi chút bởi điều đó.

Gã nhớ những lần Aziraphale hài lòng thưởng thức mùi thơm của quyển sách hiếm mà Crowley tìm thấy; những lần anh ấy thư thái ôm tách cacao ấm vào chiều mưa tầm tã và ánh mắt anh dịu hẳn khi rơi xuống đốm lửa lách tách tại lò sưởi; những lần anh ấy bật cười khi họ trò chuyện về chủ đề ngốc nghếch nào đấy tại công viên St. James; những lần anh ấy bật lên chiếc máy phát chứa đĩa than mới mà anh vừa tìm được bên tiệm của Maggie.

Crowley dùng cách nào để diễn tả được những điều đó? Phải, nó không thể nói thành lời.

- Khi ở Trái Đất sao? - Aziraphale nói, anh quay đầu nhìn Crowley. Gã luôn đeo cặp kính râm ấy bất kể thời gian.

- Ừ. - Crowley nằm thẳng xuống thảm cỏ.

- Tôi không ngạc nhiên lắm. - Gã nghe Aziraphale nói thế. Anh cười, một nụ cười mà lâu rồi anh mới tìm thấy. - Bởi chỉ vừa ở nơi đây ít phút thôi mà tôi đã yêu nó quá thể.

- Một thế giới đáng để yêu mà. - Gã tiếp lời.

Thế giới mà bọn họ sẵn sàng bảo vệ bằng mọi giá.

- Từ từ đã. - Crowley bật dậy. - Anh lúc này rất giống với Gabriel lúc đó.

- Hả?

- Anh có giấu kí ức mình ở đâu không? Có con ruồi nào không? - Crowley nghiêm túc nhìn anh. Aziraphale bị ánh mắt ấy làm cho hoang mang theo.

- Không? Tôi không biết?

- Tất nhiên anh không biết, lúc đó Gabriel cũng không biết. - Crowley đứng dậy, đi đi lại lại liên tục. - Là Metatron? Michael? Hay là tất cả bọn họ? Nhất định là vậy, lúc đó bọn họ cũng đã cố tình muốn xóa kí ức của Gabriel trước khi đày anh ta làm Thiên thần cấp thấp nhất.

- Crowley, anh đang nói gì vậy? - Đầu mày anh vô thức cau lại, Aziraphale đang cố theo kịp những gì Crowley nói. Anh hiểu, mà dường như không hiểu.

- Ý tôi là, bọn họ, Aziraphale, họ đã làm gì anh rồi. - Crowley khuỵu một chân xuống để ngang tầm mắt với anh, Azirapale không thấy gì sau đôi kính tối màu ấy, chỉ có ảnh phản chiếu chính mình đang ngơ ngác là rõ ràng.

- Bọn họ? Crowley, tôi– - Anh tìm một câu nào đấy muốn phản bác, cuối cùng chỉ thất vọng không biết nên đáp trả thế nào. Trong đầu anh rõ ràng có một lỗ hổng rất lớn, một lỗ hổng đến hơn 6000 năm. Cảm giác mình quên mất một thứ gì đó rất quan trọng khiến anh khó chịu, nó càng bí bách hơn khi liên tục bị thúc đẩy phải chạy theo một luồng suy nghĩ quá nhanh. Anh biết Thiên thần thì không nên có cảm xúc tiêu cực, càng không được bất mãn, nhưng... máu trong người anh khẽ khàng sôi lên, anh đang tức giận vô cùng.

- CROWLEY! - Aziraphale quát. - Anh làm ơn, từ từ một chút. Anh không thể vội vàng như vậy.

Crowley sững sờ, và tất nhiên, đã câm nín.

- Làm ơn đi, Crowley. - Xoa hai bên thái dương, anh cần thời gian. - Tôi không muốn nghĩ thêm về việc này. Không phải bây giờ.

- Tôi– xin lỗi. - Gã ngồi trở lại bên cạnh anh, yên lặng một lúc. - Việc này không thể vội được. Lần này chúng ta hãy điều tra từ từ theo ý của anh.

Aziraphale quay sang, chỉ để thấy Crowley cũng đang nhìn anh. Gã mỉm cười, và nỗi lo sợ cuồn cuộn trong lòng anh chợt nhẹ bẫng như không. Yên bình, tựa mặt biển phẳng lặng.

.

.

.

.

Aziraphale đi rồi, anh ấy bảo mình cần thời gian để tiếp thu những gì Crowley vừa nói, nên anh đã rời đi. Crowley thì không.

Đêm ngày càng khuya, chỉ còn vài tiếng nữa để ánh sáng ngày mới trải dài trên mảnh đất này, Crowley đoán vậy. Gã nhìn chằm chằm lên bầu trời hãy còn tối đen như mực. Gã muốn tìm vài ánh sao quen thuộc, tuyệt tác gã từng tự hào xiết bao, nay lại không thấy gì nữa.

Cặp kính râm lúc này chết tiệt thật. Mà tháo nó ra có khác quái gì đâu.

Crowley xâu chuỗi sự kiện ngày hôm nay, nó hơn cả những gì gã có thể chấp nhận. Gã không biết nên gọi nó là gì, đống hỗn độn cảm xúc đấy, chúng quá nhiều, quá rối rắm, mà thường gã sẽ chỉ mặc kệ nó rồi tốn thêm mấy chục cho đến cả trăm năm để có thể chợt thông suốt.

Chỉ không phải lần này.

Căm phẫn, hụt hẫng, buồn bã, thất vọng, đau khổ,... Hằng hà nỗi tiêu cực xoáy điên cuồng trong lồng ngực, nó làm nổi bần bật thêm một nhịp đập rất lạ. Duy nhất khi Thiên thần hiện diện ở Trái Đất, nhịp đập ấy mới mãnh liệt thế. Chúng như đang vỗ về gã.

Thình thịch– thình thịch– thình thịch–

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, thân mến." - Crowley dường như nghe được tiếng Aziraphale ngay bên cạnh. Gã nhìn sang, anh ấy ở đó, trong kí ức gã, và mỉm cười đầy an lành. Gã nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Gã không giỏi tha thứ, ác quỷ chả tên nào biết cách tha thứ cả. Nhưng nào cần làm vậy nếu gã chưa từng thật sự tức giận Thiên thần ngay từ đầu.

Thiên thần có lý do của mình, luôn luôn vậy, chắc chắn vậy.

.

.

.

.

- Ngài Tổng lãnh. - Các thiên thần đang tuần tra khác dừng lại khi Aziraphale đi ngang qua. Anh ấy gật đầu với một nụ cười nho nhỏ, rồi bước vội về nơi nghỉ ngơi của mình.

Để đảm bảo cho kỳ hành quân thuận lợi nhất có thể, Thiên Đường không ngại chi trả cho việc dựng lều trại, dù cho "đoàn quân" mà họ đang có không nhiều đến thế lắm. Nhưng thôi, có nơi nghỉ vẫn hơn.

Lúc này Aziraphale mới có thì giờ hơn đôi chút mà nghĩ tới chuyện khác ngoài công việc. Tỉ như Crowley và những gì gã nói chẳng hạn.

Anh không thể tin ngay trong lần đầu tiên được, phải, đúng ra nên thế. Gã là một ác quỷ, và bọn ác quỷ (không có ý xúc phạm đâu nhé) nói dối rất thường xuyên. Phải, Thiên Đường sẽ không làm như vậy với anh. Không thể tùy tiện xâm phạm vào kí ức của người khác được, nó là tuyệt đối cấm kỵ.

Aziraphale xoa trán mình, nhưng cảm giác đau nhói bên thái dương vừa rồi là thật. Nó âm ỉ tới mức giờ anh vẫn cảm nhận được dư âm, lý giải nào cho sự trùng hợp tới vậy? Chỉ vừa chớm nghĩ tới thôi, Aziraphale đã thấy nhộn nhạo cả.

Lời Crowley nói có đúng là sự thật không, anh chưa thể kiểm chứng. Nhưng chắc chắn là đã có gì đó cố tình bị làm cho sai lệch rồi.

Như một thói quen, Aziraphale muốn tìm đến quyển sổ thân thuộc của mình, chỉ để nhận ra anh đã không mang theo nó. Ôi, một sai sót trầm trọng, Aziraphale thử lục lại trong những thứ mình mang theo, chỉ có đôi ba quyển sách và thanh kiếm được cất kỹ càng.

Anh ngồi xuống bàn làm việc, cầm quyển sách lên. Anh nhẹ vuốt tay ở phần gáy, nó hơi bong ra một chút, không khó để anh ấy có thể tháo hoàn toàn lớp bao bọc màu trắng ngà bên ngoài.

Là một quyển tiểu thuyết với lớp bìa nguyên trạng màu xanh lá, những dòng chữ khắc trên nó được dát ánh vàng, trông đặc biệt trang nhã.

"Thuyết Phục" ? - Aziraphale đọc tựa đề, anh biến ra cặp kính nhỏ thường dùng. Dưới ánh đèn vàng chuyên dụng cho việc đọc sách, Aziraphale lật giở vào trang đầu tiên.

Đến tận khi anh ấy đọc xong đã phải qua 2 ngày rưỡi.

- Ngài Tổng lãnh? - Một thiên thần khác đứng bên ngoài gọi vọng vào.

- Chúng ta có thể chuẩn bị chiến đấu chứ?

- Hiện tại thì chưa. - Aziraphale sực tỉnh, anh đóng trang cuối của quyển sách lại, bọc lớp bìa trắng về như cũ.

- Hãy kiên nhẫn. Đợi đến khi thời cơ đến vẫn tốt hơn.

- Nhưng... hai bên đã bắt đầu khai chiến rồi.

.

.

.

.

Aziraphale, trong điệu bộ vội vàng nhất có thể, dịch chuyển tức thời đến thung lũng, nơi có bóng dáng mà anh quen thuộc từ đêm nọ.

- Crowley, tôi nghĩ chúng ta đã đạt được thỏa thuận.

- E là không có thỏa thuận nào có thể giữ lại lúc này. - Crowley đáp, giọng gã hụt hơi còn mồ hôi lạnh thì túa đầy trên trán. Không cần hỏi cũng biết, việc gã kéo dài đến gần 3 ngày bị tên nào mách lẻo rồi, mà Satan thì chả có rộng lượng gì với lũ quỷ cho lắm.

Aziraphale lo lắng cho tình trạng hiện tại của Crowley hơn, nhưng gã chỉ xua tay tỏ ý không sao. Mấy tên quỷ khác đã xâm nhập vào đoàn quân hai bên, đang không ngừng khiêu khích. Tiếng hô hào vang lên khắp nơi, và người ta đã lăm le khẩu súng trên tay từ lúc nào.

- Nhiệm vụ của anh là ngăn cản tôi mà nhỉ? - Crowley nói.

- Đương nhiên.

- Vậy làm thôi, như cách chúng ta luôn làm suốt 6000 năm qua, dù anh không nhớ. - Gã cười. - Nhưng lần này sẽ khó nhằn đấy Thiên thần, không phải chỉ có chúng ta nữa, mà còn có cả một tiểu đội sau lưng anh.

Crowley nói phải, quân lính Thiên Đường đã tập hợp đông đủ, họ sẵn sàng nghênh chiến lúc nào. Chẳng khác gì thế trận đang căng thẳng dưới loài người, Thiên Đường và Địa Ngục luôn phải sẵn sàng đối đầu trực tiếp.

- Mà không hẳn là cần giao chiến, chỉ cần thủ lĩnh 2 bên đối đầu là được, đúng không? - Crowley tiếp tục. - Thiên Đường thì thường sẽ thắng, anh nói thế suốt.

- Tất nhiên. - Aziraphale đáp, chẳng có chút chắc chắn nào như anh đã từng.

- Vậy thì bắt đầu đi. - Crowley dang tay. - Tổng lãnh Thiên thần Tối cao, xin mời.

Aziraphale vung lên thanh kiếm lửa của mình, kéo theo vô số mây mù âm u. Sâm chớp rung chuyển tại bốn phía, nhắc nhở kẻ thù địch rằng nơi đây thuộc địa phận của vị Thiên Thần canh gác cổng phía Đông, chớ mà dại dột tiếng đến gần. Đôi cánh vương rộng hiện ra vô số đôi mắt, chúng phủ đậm sắc xanh lam, với những đường gân đỏ máu nhìn chòng chọc vào chúng. Crowley nhoẻn miệng cười, cảm giác bị áp đảo không phải thứ mà gã yêu thích, gã hiểu quá rõ Aziraphale.

Chưa chắc gã sẽ thua.

.

.

.

.

Một bài báo cáo được gửi đi, trong đó liệt kê đầy đủ những sự kiện đã xảy ra trong trận chiến gần đây nhất giữa Tổng lãnh Thiên thần và Đại công tước Địa Ngục. Một bài tường thuật trực tiếp với toàn mấy từ chuyên ngành mà ai đọc cũng phải ngán ngẩm. Vất vả cho Aziraphale khi đưa ra một bản báo cáo như vậy chỉ để Cấp Trên gạch thêm một mục khỏi danh sách việc phải làm.

Thiên Đường đã chiến thắng một lần nữa, nhưng đây quả là một cuộc chiến cam go. Hai vị thủ lĩnh lao vào nhau, bụi cát bay mù mịt. Công tước Địa ngục trọng thương, quân đoàn ác quỷ nháo nhào kéo nhau chạy trốn, hay chạy về tranh chức công tước sắp bị bỏ trống sắp tới, chẳng biết. Chúng biến đi nhanh như cách chúng xuất hiện, còn Thiên Đường thì dàn xếp người xuống Trái Đất giảng hòa.

Đó chẳng nằm trong ý đồ của Thiên Đường.

Bọn họ chả quan tâm lắm nếu loài người có thêm đôi ba trận tranh chấp, nó vẫn diễn ra hằng ngày đó thôi, ai mà quản cho hết. Aziraphale thì không cho là vậy, dù sao anh cũng ở đây, và cuộc chiến này thì hơi... vô nghĩa. Nên là, gieo rắc vào họ vài ý tưởng hòa bình, vài điều nhượng nhịn, tất nhiên còn có cả mấy điều công bằng nữa cũng đâu có lấy thêm mấy thì giờ.

Trận chiến bắt đầu vào bữa sáng và kết thúc trước bữa tối, nhanh thế đấy, mà đoàn quân trừ hai vị thủ lĩnh ra thì còn lại toàn đứng đấy làm màu. Họ nhìn nhau, rồi lại tháo giáp mà trở về với công việc thường nhật. Hơi buồn thật, vì họ tưởng có thể trốn việc thêm mấy tháng.

Vậy đấy.

Aziraphale ngồi trên tảng đá, nhìn Mặt trời đã khuất hẳn từ lâu, tìm kiếm xem ánh sao nào sẽ xuất hiện đầu tiên trên nền đen thẳm. Hoàng hôn ở đây rực rỡ quá, thảo nào nhà văn cứ tuôn những áng thơ như suối lúc trời đổ bóng về chiều, chắc Aziraphale nên để mắt xem còn tác phẩm nào nhắc đến thời đêm. Có quạnh quẽ không nhỉ, anh miên man thắc mắc.

- Đợi lâu không? - Công tước Địa Ngục đang trọng thương sau trận đánh vì một nhát đâm gần như chí mạng bởi thanh kiếm lửa thong thả đi tới chỗ bên cạnh.

- Không đâu. - Tổng lãnh Thiên thần đáp, anh ngẩng đầu nhìn theo gã đến tận lúc gã ngồi xuống. - Đưa Maneli về rồi à?

- Về rồi, Janan thông minh quá, nhìn cái biết ngay, không dám giấu lâu hơn nữa. - Crowley chậc lưỡi. Đích thật gã có bị Janan dọa hơi hơi sợ, khá mất mặt khi thừa nhận điều đó nhỉ?

Ở trong khu quân sự của mình, cánh cửa phòng Janan lần nữa bật mở. Cô ngẩng đầu nhìn, khóe môi nhẹ nhàng câu lên khi đón được nụ cười ấm áp tựa trời xuân. Khi đó Janan biết, người trước mặt cô địch thực là nàng thơ Maneli, nàng thật sự đã trở lại an toàn.

- Vết thương nặng không? - Aziraphale phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

- Anh đã tính toán kĩ càng rồi còn gì.

Aziraphale mỉm cười.

Thung lũng Tabriz đúng là một nơi hoàn hảo để giao chiến trực tiếp. Muốn nắng có nắng, muốn gió có gió, muốn cát có cát. Muốn qua mặt, liền có thể qua mặt.

Thủ thuật cũng chẳng có cao cấp đến vậy, nhất là khi công tước Địa Ngục chỉ dùng phép màu nho nhỏ, còn Tổng lãnh Thiên thần không bị đo chỉ số phép thuật khi tham chiến. Chỉ cần tung cho cát bụi mịt mù và đâm chỗ cần đâm là xong. Ừ thì Crowley có hơi diễn lố khi nằm vật ra đất như thế, làm Aziraphale lo lắng tới suýt nữa thì lộ bài.

- Không bị thương thật chứ?

- Không một vết xước.

Hai người ngồi tĩnh lặng hồi lâu.

- Trước đây chúng ta từng làm điều này rồi sao? Hợp tác ấy.

- Ừ, anh muốn tin hay không cũng vậy, từng làm rất nhiều lần rồi. - Crowley trả lời, anh nhìn gã, dù không thấy ánh mắt vẫn cảm nhận được nó đang cong cong vì cười.

Aziraphale chẳng thể thấy yên tâm hơn.

- Anh sắp trở về Thiên Đường nhỉ.

- Phải. Tôi sẽ nhớ nơi này lắm.

- Ừ, hẳn rồi.

- Và. - Aziraphale ngập ngừng, anh ấy vuốt lại vạt áo trước của mình. - Tôi sẽ thấy thật tiếc nếu không thể... chà.

- Ăn tối?

- Sao?

- Ngk? - Crowley nhún vai. - Sẽ thật tiếc nếu anh không dùng thử thức ăn của loài người. Anh không nhớ cảm giác đó sao?

Loại cảm giác thỏa mãn khi vị giác được thách thức. Những thứ gia vị được nêm nếm vừa phải, với các loại thịt, trứng và rau phối hợp quá đỗi nhịp nhàng, con người đã gây dựng nên nền ẩm thực phong phú trải dài suốt thời gian tồn tại của họ. Đó sẽ là một điều đáng tiếc vô cùng nếu chẳng động đũa qua ít nhất một lần.

Mà Thiên thần thì không thể bị cám dỗ, đúng không?

Aziraphale nghĩ, khi anh ấy đang nhìn Trái cấm của mình


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net