cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

một ánh đêm ngang qua. đèn đường nhẹ đi, chỉ lay lắt và chút hiu quạnh cuốn bên cây đào tàn hoa lá sau mùa rực nở. ánh đèn nhấp nháy mấy quán bar ven đường mới dần bật sáng. những cơn gió đêm lay nhẹ đôi mi rồi sượt qua gò má. vẫn còn vài chiếc xe bon bon trên con đường nhựa. những tay lái, có chút lờ đờ, đôi mắt nhắm lại trước gương chiếu hậu. tiếng chim ngái ngủ, tiếng đàn ai diết da. giữa trời đêm.

tiếng bước chân cọc cạch bên thềm. tiếng bước chân hòa vang tiếng guitar. một giai điệu lẻ loi. rồi màn đêm lại tĩnh như thể chẳng còn hơi thở. một làn khói lẫn vào không khí. là hơi thở hòa vào màn đêm đông thanh tịnh lạnh lẽo. đôi tay chai sạn và khẳng khiu lướt qua môi khô rồi dụi lấy mắt mỏi mệt. như người lữ hành mỏi mệt với cái lạnh thấm từng ngóc ngách. bầu trời thẳm sâu, từng ngôi sao trôi dạt.

làn khói trắng của ngày đông tháng 12, mịt mù, thổi thành từng đợt mây che khuất trăng tròn nơi tối rồi dần cuốn về với hương trời. nét mặt đượm buồn cử ánh mắt sầu cảm đi chu du theo cái cách mỏi mệt nhất. cậu cúi đầu xuống rồi nằm trên đôi cánh tay. tiếng tí tách ngọn lửa trại năm nào vẫn vang trong đầu như vài dòng nhạc. sự sáng cuối cùng của màn đêm. như ngọn hải đăng tắt dần trong vô vọng. bản nhạc thê lương vang giữa đêm.

dựa vào một bên dây xích đu, cậu ngẩng đầu lên đóng chút gió trên mái tóc. vứt chiếc đàn sang một bên mà lôi ra chai bia. tiếng khắc của nắp lon lan ra. nốc từng ngụm. vị đắng nhẹ của bia tươi thấm cái vị khó tả của thuốc. một chút cồn, đỡ biết bao mỏi mệt.

"nhẹ bẫng ấy. ôi thế gian có hiểu không đây. " – taehyun thì thầm như vầy với chút sao sáng. cậu đưa tay lên che phần nào đôi mắt. chỉ còn là chỗ trống cho mặt trăng.

cậu uống chỉ để giải tỏa thôi, thuốc cũng vậy. thôi thì, coi như là lấy cái đắng nơi đầu lưỡi để át đi vị chát của đời vậy. thứ ngọt ngào duy nhất, chỉ là tiếng đàn mà thôi.

tiếng thở dài, tiếng gió, tiếng cây sột soạt. quen rồi cái cảnh đơn côi một tớ giữa đêm nơi quạnh hiu. chẳng cần ai hay chẳng thấy ai, chung quy lại cũng chỉ là một: chẳng có ai.

đâu đó trong mơ màng là tiếng cười của tụi nhỏ hàng xóm, là tiếng bàn luận rôm rả phòng học. ai biết được cậu ta có gì, đâu biết được cậu ta muốn điều gì. đó là một thế giới riêng. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net