for you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tuổi

Cái khoảng cách không bao giờ thay đổi của thời gian.

Một cái ngõ

Cái khoảng cách không bao giờ thay đổi của không gian.

Cái khoảng cách mà em đã cố gắng vượt đến để nói lời chào làm quen với anh lúc em 4 tuổi.

Nghĩ đến cái thời đó mà thấy em ngô nghê phát sợ luôn. Cái thằng bé chân ngắn chạy lăng xa lăng xăng cùng mẹ đến nhà của anh, cứ miết đòi anh bế vào lòng. Mẹ em nói em thương anh nhiều lắm, không gặp anh một ngày là buồn đến khóc luôn. Mẹ em cũng bảo anh thương em nhiều lắm, lúc nào thấy mặt mẹ anh đều luôn hỏi: "Kookie đâu cô?". Những cái khoảnh khắc từ hồi bé xíu đã gắn vào cùng anh, đến giờ lớn tồng ngồng cũng chẳng dứt ra được. Em vẫn sang nhà anh mỗi ngày, nhưng giờ không cần người mẹ dắt tay, cũng chẳng còn là thằng nhỏ lẽo đẽo đòi anh bế. Giờ luôn là vòng tay em rộng mở đợi anh nhào vào lòng, thủ thỉ những câu tâm tình nghe xong anh cười rúc rích. Là những buổi chiều tà, ánh hoàng hôn dát đỏ cả khung cửa sổ trước giường, anh liu riu nhỏ nhẹ mà nép vào lồng ngực em vững chãi. Là những cái chạm nhẹ nhàng nơi khoé môi đong đầy, đưa em vào si mê mật ngọt. Anh cứ nhẹ nhàng mà đi vào tim em, từ thời 4 tuổi đến cái tuổi sương gió. Từ cái thời tâm trí em còn ngây ngô cho đến lúc em già dặn. Phải chăng là do duyên trời đã định, cho em và anh cùng nhau thân thiết từ thuở nhỏ anh ơi?

Tình mình nhẹ nhàng mà tình cảm, không xô bồ như dòng chảy thời gian. Nó cứ chầm chậm chảy như con suối qua khe đá, dần dần bào mòn mà thấm sâu đến tận xương tuỷ. Trong lòng em chỉ có mình anh, chẳng có ai khác. Em mong là người bảo vệ anh trước bão táp cuộc đời. Hay không chỉ là những bữa ăn đạm bạc dưới ánh trăng tinh khiết. Cùng anh thưởng một chén trà chiều cùng đôi bàn tay nắm chặt. Hoặc lười biếng mà siết chặt đôi vai gầy trên chiếc giường xưa cũ, hít hà mùi hương thảo mộc đầy tinh tế trên tóc anh. Hôn nhẹ lên khoé mắt cười của anh, hay lén trao nhau cái chạm nhẹ giữa chốn đông người. Em chỉ mong thế thôi anh à. 4 tuổi đã gặp được anh, cả đời cột chặt vào anh, không cách nào dứt ra được.

Em trân trọng tình mình như thứ quý báu nhất, em trân trọng anh như cuộc đời em. Vậy nên anh ơi, mình yêu nhau đến hết đời anh nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC