Phần 4: Đồ bánh bèo khó ưa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Điện thoại vừa reo đã thấy Trần Quân Điền lập tức tắt máy, Thẩm Mặc Ngạn đưa mắt nhìn Trần Quân Điền rồi buột miệng hỏi:
"Sao cậu không nghe?! Bạn gái cậu gọi mà!"
Trần Quân Điền quăng điện thoại sang một bên gối rồi nhìn Thẩm Mặc Ngạn với ánh mắt âm trầm bí hiểm, khóe miệng che giấu một nụ cười tiếu ý rất khó nhận ra, Trần Quân Điền nháy mắt, "Cậu ghen à?!"
Thẩm Mặc Ngạn ôm cái gối lúc vừa rồi xuống đất rồi mở tủ lấy chiếc chăn đơn trải xuống sàn nằm, không để ý đến Trần Quân Điền nữa.
Trần Quân Điền thấy Thẩm Mặc Ngạn bị mình chọc cho giận trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng một lúc, đá mấy cái vào người Thẩm Mặc Ngạn rồi leo lên giường ngủ.
Giữa đêm, bên tai Trần Quân Điền là tiếng gọi ú ớ của Thẩm Mặc Ngạn, giấc mơ ấy lại ùa về như một mảnh ký ức héo úa thời thơ ấu in sâu trong tâm trí cậu ta. Trần Quân Điền mở mắt quay sang nhìn Thẩm Mặc Ngạn đang nói mớ, để ý đến từng giọt mồ hôi lạnh phủ lên trán, đến giọt nước mắt mặn lăn dài theo khóe mắt rơi xuống ướt gối. Đây không phải lần đầu Trần Quân Điền thấy người ta khóc, chỉ là giọt nước mắt chân thật nhất thì lần đầu hắn thấy. Không giống giọt nước mắt mỗi lần làm nũng của Triệu Thanh Vân mà là một giọt ẩn chứa tình cảm thật sự.
Chân tay Thẩm Mặc Ngạn quơ cào loạn xạ, lâu lâu lại với tay giữa không trung khiến Trần Quân Điền khó chịu trong lòng mà rời khỏi giường nắm lấy bàn tay kia. 

Thẩm Mặc Ngạn cảm nhận bàn tay đang nắm lấy tay mình thì lập tức buông lỏng cơ mặt, nơi khóe môi câu lên một nụ cười ôn hòa. Trần Quân Điền ngồi bệt xuống bên cạnh Thẩm Mặc Ngạn, hắn với chiếc khăn tắm trên tủ đầu giường lau đi những giọt mồ hôi trên trán Thẩm Mặc Ngạn rồi bất giác cong khóe môi đúng một vòng cung như Thẩm Mặc Ngạn. Thẩm Mặc Ngạn không ngần ngại mà xoay người ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trần Quân Điền khiến nụ cười trên gương mặt của cậu ta cứng đờ...

Sáng sớm, Thẩm Mặc Ngạn đã tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng nhìn thấy gương mặt hoàn mỹ của Trần Quân Điền trước mặt không khỏi giật mình. Điều khiến Thẩm Mạc Ngạn kinh ngạc hơn là cậu đang ôm lấy Trần Quân Điền (đen tối quá -)) ). Thẩm Mặc Ngạn lập tức xua đi cơn buồn ngủ mà một cước đạp Trần Quân Điền va người vào giường. Cơn đau ập đến đột ngột từ các cơ khiến Trần Quân Điền nhăn mặt nhăn mày mà tỉnh ngủ, Trần Quân Điền nhìn gương mặt hoảng hốt đến ngu ngốc của Thẩm Mặc Ngạn (best ngu người ) mà ai oán thầm kêu một tiếng trong lòng rồi lồm cồm bò dậy. 

Thẩm Mặc Ngạn cầm gối đánh tới tấp vào đầu Trần Quân Điền khiến đầu tóc cậu ta đã rối càng thêm rối ( tài của em nó là đánh phủ đầu :)) ). Trần Quân Điền nheo mắt vươn tay giữ chặt lấy cánh tay Thẩm Mặc Ngạn đang hung hăng cầm gối đánh vào đầu mình, hắn khó chịu lên tiếng:

"Thẩm Mặc Ngạn, cậu thật sự không nhớ chuyện tối qua?!"

"Chuyện gì?!" Thẩm Mặc Ngạn trả lời cộc lốc.

Trần Quân Điền nheo nheo mắt, buông ra vài câu, "Cậu kéo tôi mà ôm, không có tôi rời nên tôi đành nằm như vậy. Vốn thấy cậu mơ màng đến toát mồ hôi lạnh tôi định lau giúp cậu mà còn giở trò côn đồ, đồi bại với tôi. Có ý với tôi thì nói đi, tôi không ngại đâu."

"Tôi... tôi.. xin lỗi....", hành động của Thẩm Mặc Ngạn lúc này hệt như cô dâu mới ề nhà chồng, vừa e dè vừa ngại ngùng khiến Trần Quân Điền vừa nhìn đã câm lặng. Trần Quân Điền miễn cưỡng nói mấy lời:

"Cậu... Tôi thua, chuẩn bị đi học đi."

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl #mỹ #đam
Ẩn QC