ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Nông mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở một nơi tối như mực, chung quanh chẳng có ai cả.

"A Tuấn..." Trần Lập Nông vô thức kêu lên, nhưng không có ai đáp lại.

"Trần Lập Nông!" Có người gọi cậu.

Trần Lập Nông ngay lập tức trở nên cảnh giác, "Ông là ai?"

"Ta là Diêm Vương, ở đây là Âm Phủ. Ngươi, đã chết rồi."

"Tôi chết rồi?"

Trần Lập Nông nhớ lại.

Hôm ấy cậu và Lâm Ngạn Tuấn có hẹn nhau ra ngoại thành chơi. Cậu lái xe sang đón Lâm Ngạn Tuấn, hình như giữa đường thì gặp tai nạn.

"Hóa ra tôi đã chết... Như vậy A Tuấn sẽ rất đau buồn."

"Nhớ lại? Vậy cậu hãy cùng Hắc Bạch vô thường đi đến nơi mà cậu nên đến, qua cầu cầu Nại Hà, lần nữa đầu thai."

"Nếu như tôi nói tôi không muốn đầu thai?"

"Trần Lập Nông, đã đến Âm Phủ không ai không phải đầu thai cả. Ngươi từ bỏ cơ hội đầu thai, ngươi muốn làm gì?"

"Tôi muốn trở lại dương gian, tôi còn có người cần mình bảo vệ. Tôi không thể rời xa anh ấy."

Diêm Vương dường như có chút lay động, "Lại là sự si tình của thế gian, ta thấy nhiều rồi. Mà thôi, nếu như cưỡng ép ngươi đầu thai, ngươi cũng sẽ mang oán niệm, đầu thai làm người cũng sẽ mang âm khí nặng nề. Ta cho ngươi thời hạn một năm, để ngươi trở về dương gian, nhưng sau một năm ngươi phải trở về Âm Phủ, đi qua cầu cầu Nại Hà."

"Được, tôi đồng ý với ông!" Dù chỉ là một năm ngắn ngủi, cậu cũng muốn ở bên cạnh A Tuấn.

"Nhưng vẫn còn một điều kiện nữa," Diêm Vương ngăn Trần Lập Nông đang vội vã rời đi, "Để trả giá cho điều đó, khi ngươi và người mình yêu gặp lại nhau ta sẽ phong ấn tất cả trí nhớ về ngươi trong đầu hắn."

"... Được, tôi đáp ứng ông." Cùng lắm khiến Lâm Ngạn Tuấn lại một lần nữa nhớ lại cậu.


/Dương gian - Nhà của Lâm Ngạn Tuấn và Trần Lập Nông./


"A Tuấn! Em đã trở lại!" Trần Lập Nông sốt ruột đi vào nhà.

Đổi lại là sự cảnh giác và ánh mắt lạnh lùng của Lâm Ngạn Tuấn, "Cậu là ai? Tại sao lại có chìa khóa nhà tôi?"

Tiêu rồi, quên mất là Lâm Ngạn Tuấn đã không còn nhớ cậu là ai.

"A... Em... Em là một người bạn của anh, có thể là do chúng ta lâu rồi không liên lạc, vì vậy có lẽ anh không nhớ em là ai."

"Nhưng mà làm sao cậu lại có chìa khóa nhà tôi?"

"Chỉ là... Lúc trước anh uống say, em đưa anh về nhà, sau đó thì anh để quên ở chỗ em, em hôm nay mới phát hiện." Trần Lập Nông đành phải nói bừa, cũng không biết là Lâm Ngạn Tuấn nghe xong có tin hay không, "À mà, nhà em đang sửa chữa, em có thể ở nhờ nhà anh vài hôm hay không?"

Lâm Ngạn Tuấn thích sạch sẻ, bình thường rất ít để người khác ở nhờ. Nhưng anh với Trần Lập Nông có một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu nổi, hơn nữa còn là cảm giác ỷ lại. Vì vậy anh đã đồng ý với lời đề nghị của Trần Lập Nông.

"Em có thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Tối nay ăn cơm cà ri có được không?"

Trần Lập Nông quen thuộc đi đến nhà bếp và bắt đầu lấy nguyên liệu để chuẩn bị bữa tối, Lâm Ngạn Tuấn vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cậu. "Cậu hình như rất quen thuộc với nhà tôi."

"Á... Thật ra em lúc trước đã từng ở nhờ..., không thì làm sao em lại có thể tìm anh giúp đỡ chứ. A Tuấn, anh không ăn hành tây đúng không, em thêm chút bột cà ri cho anh nhé?"

Lâm Ngạn Tuấn càng lúc càng thấy kì lạ, dường như người này rất hiểu rõ anh, nhưng bản thân lại không nhớ ra cậu là ai. Nhưng mà, Lâm Ngạn Tuấn không có cách nào cự tuyệt cậu.

Trần Lập Nông bận bịu một hồi, cuối cùng bưng hai đĩa cơm cà ri ra.

"Anh ăn đi, để nguội sẽ không ngon."

Lâm Ngạn Tuấn thử một miếng, đột nhiên mở to hai mắt.

"Làm sao thế? Không ngon sao? Có phải em để cà ri hơi nhiều, cay sao?" Trần Lập Nông nhớ rõ Lâm Ngạn Tuấn không ăn cay lắm.

"Không có gì. Chỉ là cảm thấy mùi vị rất quen thuộc." Lâm Ngạn Tuấn lắc đầu, "Cậu rốt cùng là ai? Tôi hoàn toàn không nhớ nổi tên của cậu."

"Không sao" Trần Lập Nông lộ ra nụ cười thật tươi, "Vậy chúng ta làm quen lại đi. Em là Trần Lập Nông, anh có thể gọi em là Nông Nông."

"Thật xin lỗi, không biết tại sao nhưng tôi đối với cậu không có ấn tượng." Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy có lỗi, "Chúng ta trước đây làm sao mà quen nhau thế?"

"Chúng ta là bạn thời đại học, còn là bạn cùng phòng, mối quan hệ rất là tốt, tốt đến nổi một ngày 24 giờ ngoại trừ lúc đi vệ sinh thì đều ở cạnh nhau. Nhưng sau khi tốt nghiệp, mỗi người đều có việc làm riêng nên cũng dần ít gặp mặt."

Vẫn còn một đoạn trong quá khứ, Trần Lập Nông không có nói với Lâm Ngạn Tuấn. Họ sau khi tốt nghiệp quả thật rất ít khi gặp mặt, nhưng vài năm sau họ vô tình gặp lại nhau, và tiếp tục liên lạc, về sau mới có thể ở cùng nhau.

Trần Lập Nông không biết là nên hay không nên nói với Lâm Ngạn Tuấn về quan hệ của bọn họ, thật lạ khi tự dưng có người xuất hiện rồi tự xưng là bạn trai của bạn.

Lại không nghĩ tới Lâm Ngạn Tuấn thế nhưng lại hỏi, "Chúng ta trước đây chỉ là bạn cùng lớp sao? Tôi đối với cậu luôn có một cảm giác rất quen thuộc."

"Anh muốn nghe lời nói thật sao?"

"Hử? Tôi dĩ nhiên là muốn nghe nói thật chứ, làm sao thế, điều đó có gì khó khăn sao? Cậu không phải là bạn trai cũ của tôi đi chứ?"

"Không, em không phải là bạn trai cũ, em là bạn trai hiện tại."

Rõ ràng, Lâm Ngạn Tuấn có chút shock. Hai người im lặng khoản hai phút.

"Cậu nói thật? Không thể nào, nếu như cậu là bạn trai tôi, thì làm sao tôi lại không nhớ cậu." Lâm Ngạn Tuấn có chút không tin.

Trần Lập Nông cũng không biết nên giải thích thế nào, nếu nói toàn bộ sự thật cho Lâm Ngạn Tuấn biết, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào đây? Hơn nữa để Lâm Ngạn Tuấn bị mất đi kí ức là điều kiện cậu đã chấp thuận, nếu như để cho anh nhớ lại, bản thân có thể ở lại dương gian không? Có quá nhiều vấn đề được đặt ra, cậu không biết nên lựa chọn như thế nào.

"Trần Lập Nông? Có phải cậu có nổi khổ không thể nói không? Vậy tôi sẽ không hỏi nữa, chờ đến khi nào cậu muốn nói thì hãy nói cho tôi biết. Chỉ là nếu cậu thật sự là bạn trai hiện tại của tôi, thì cậu phải đối xử tốt với tôi một chút."

"A Tuấn, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh." Dù sao thì vì anh em mới chấp nhận sự mạo hiểm này.


/Phòng Trần Lập Nông./


"Trần Lập Nông~" Ai đó gọi cậu.

"Lại là ông," Trần Lập Nông thấy rõ người tới, là Diêm Vương, "Ông muốn gì?"

"Ta lại không ngờ đến, ngươi lại có thể khiến cho Lâm Ngạn Tuấn hỏi về thân phận của mình, tình yêu thật vĩ đại. Ngươi nói xem, nếu như Lâm Ngạn Tuấn biết ngươi đã chết rồi, hắn sẽ có phản ứng như thế nào đây?"

Trần Lập Nông muốn tiến lên chạm vào Diêm Vương, nhưng bắt được chỉ là một khoảng không. "Tôi cảnh báo ông, không được động vào Lâm Ngạn Tuấn."

"Vậy ngươi sau một năm, phải ngoan ngoãn cùng ta quay trở lại Âm Phủ."

"Tôi hứa với ông, nhưng trong vòng một năm này, ông không được xen vào cuộc sống của tôi và Lâm Ngạn Tuấn."

Diêm Vương không nói gì mà biến mất, Trần Lập Nông nghĩ tới nghĩ lui vẫn có chút lo lắng, liền đi đến phòng của Lâm Ngạn Tuấn.

"Có chuyện gì thế? Làm sao vậy? Chẳng lẽ bạn trai của tôi muốn ngủ cùng tôi sao?"

"Không có... Em chỉ muốn sang xem anh một chút, không hề có suy nghĩ muốn ngủ chung với anh." Trần Lập Nông đỏ mặt, Lâm Ngạn Tuấn tại sao lại chủ động như vậy chứ, "Em quay về phòng đây, anh ngủ ngon."

"Này, Trần Lập Nông," Lâm Ngạn Tuấn gọi cậu, "Tôi muốn để cậu gặp bạn bè của tôi vào ngày mai, cậu có rảnh rỗi không?"

"A? Rảnh chứ." Trần Lập Nông có chút luống cuống.

Tuy nhiên Trần Lập Nông cũng không lo lắng lắm, có vẻ như Lâm Ngạn Tuấn bị mất trí nhớ và bạn bè của anh cũng không có kí ức gì về sự tồn tại của Trần Lập Nông, nhưng Trần Lập Nông đối với bọn họ thì lại có ấn tượng.

Lục Định Hạo, bạn từ bé của Lâm Ngạn Tuấn, hai người thích nhất là đấu võ mồm, Hoàng Minh Hạo là một cậu bé đáng yêu, người nhỏ tuổi nhất, còn có Phạm Thừa Thừa là bạn trai nhỏ của Hoàng Minh Hạo, so với cậu thì lớn hơn vài tháng. Nhìn thấy bọn họ, Trần Lập Nông vẫn thấy rất thân thiết.

Đánh giá bọn họ cũng không khác lắm như lần đầu gặp mặt, chính là khen Trần Lập Nông thân thiện, đối xử thật tốt với Lâm Ngạn Tuấn các thứ các thứ. Lại một lần nữa nghe những lời này, Trần Lập Nông ngoại trừ vui vẻ, còn có chút cảm động. Bản thận thật sự đang ở cạnh Lâm Ngạn Tuấn, dù thời gian chỉ có một năm.

Thời gian cứ như vậy trôi qua nhạt nhẽo, Trần Lập Nông mỗi ngày đều sẽ đánh dấu lên lịch, tựa như thời gian có thể ở cạnh Lâm Ngạn Tuấn ngày càng ít đi.

Có điều trong thời gian ba tháng này đã xảy ra một chuyện, Lâm Ngạn Tuấn trên đường đi làm thì bị thương, nhưng mà vết thương không nặng, vài ngày liền khỏi hẳn. Trần Lập Nông liền một bước cũng không dám rời khỏi Lâm Ngạn Tuấn, bất kể đi đến đâu cũng muốn bảo vệ.

Thấy còn hai tuần lễ liền đến thời hạn một năm, Trần Lập Nông càng ngày càng suy yếu. Lâm Ngạn Tuấn mỗi ngày đều đưa Trần Lập Nông đến gặp bác sĩ, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

"A Tuấn, em không sao, anh không cần phải lo lắng." Trần Lập Nông an ủi Lâm Ngạn Tuấn.

"Làm sao mà không có chuyện gì, sắc mặt em trắng bệch như vậy. Không sao, anh dìu em đi... Trần Lập Nông? Trần Lập Nông! Trần Lập Nông!"

Trần Lập Nông ngất đi, trước mặt Lâm Ngạn Tuấn.


/Phòng bệnh/


Lâm Ngạn Tuấn nhìn Trần Lập Nông trên giường bệnh, đôi mắt đầy sự lo lắng.

Đột nhiên trong phòng thêm một người xuất hiện. "Lâm Ngạn Tuấn."

"Ông là ai?" Lâm Ngạn Tuấn lập tức cảnh giác.

"Ta là Diêm Vương, ta đến đưa Trần Lập Nông đi."

Lâm Ngạn Tuấn đương nhiên biết rõ Diêm Vương đến từ Âm Phủ, ông ta nói muốn dẫn Trần Lập Nông đi, Lâm Ngạn Tuấn làm sao có thể đồng ý.

"Ông tại sao lại đưa em ấy đi? Bây giờ Địa Phủ rất không có quy củ vậy sao? Lại muốn dẫn một người sống đi.?"

"Ngươi nghĩ ta xuất hiện ở đây là trùng hợp sao? Trần Lập Nông sớm đã phải xuống Âm Phủ rồi, bây giờ thời gian đã đến, ta tất nhiên phải dẫn cậu ta đi."

"Ông đang nói cái gì vậy? Trần Lập Nông đang sống tốt như vậy, làm sao em ấy lại có thể sớm xuống Âm Phủ chứ?"

"Xem ra đã đến lúc ta đem trí nhớ trả cho ngươi." Ngón tay của Diêm Vương chỉ vào trán Lâm Ngạn Tuấn, tất cả kí ức trong đầu Lâm Ngạn Tuấn ùa về.

"Thì ra em ấy vì tôi mà thỏa thuận điều kiện với ông. Trần Lập Nông, em thật ngốc."

"Kỳ hạn vốn là một năm, vậy mà cậu ta còn hai tuần đã dần suy yếu. Theo lý mà nói, dương khí của cậu ta cũng không yếu như vậy." Diêm Vương cảm thấy kì lạ.

"Là tại tôi, ba tháng trước có việc ngoài ý muốn xảy ra, lúc ấy tình huống kỳ thật rất nghiêm trọng, nhưng tôi bị thương không nặng, nhất định là lúc ấy em ấy đã bảo vệ tôi." Lâm Ngạn Tuấn rơi lệ.

"Được rồi, ta đưa cậu ta đi, ngươi tự giải quyết cho tốt, bảo trọng."

"Ông có thể cho tôi nói chuyện với cậu ấy lần cuối không?" Lâm Ngạn Tuấn cầu xin Diêm Vương.

Diêm Vương thở dài, "Những người yêu các người, thật là phiền phức." Diêm Vương phất tay, Trần Lập Nông xem như hồi dương, xuất hiện trước mặt Lâm Ngạn Tuấn.

"Các người có thời gian là một nén nhang, nhanh lên. Khi thời gian đến, Trần Lập Nông sẽ biến mất." Sau khi nói xomg, Diêm Vương cũng biến mất.

"Trần Lập Nông tại sao em lại ngốc như vậy, cho rằng một năm ở lại bên cạnh bảo vệ anh, lúc em rời đi anh sẽ không buồn sao?"

"Em chính là sợ nhìn thấy anh khóc như vậy. Ngạn Tuấn, anh đừng khóc được không? Anh cũng biết đó, em sợ nhất là thấy anh khóc. Em sẽ không nỡ ra đi đấy."

"Không nỡ ra đi thì đừng rời đi." Lâm Ngạn Tuấn càng khóc càng lớn, "Trần Lập Nông, cái tên xấu xa này, tại sao lại để anh nhớ lại em chứ, dứt khoát quên sạch có phải tốt không!"

"Lâm Ngạn Tuấn, anh hãy hứa với em, sau khi em rời đi, giống như lúc đầu quên em đi có được không? Anh hãy xem như người tên Trần Lập Nông chưa từng xuất hiện, sống một cuộc sống thật tốt."

"Anh không muốn! Anh không muốn quên Trần Lâp Nông!" Cuộc sống không có em, anh làm sao sống tốt đây. Làm sao để quên đây.

"Trần Lập Nông, em thật tồi tệ!"

"Đúng vậy, em là đồ tồi. Lâm Ngạn Tuấn tiên sinh, có thể ôm kẻ tồi tệ này lần cuối cùng được không?"

Lâm Ngạn Tuấn ôm lấy cậu, hai người cứ như vậy ôm nhau mà không nói gì.

Cho đến khi Trần Lập Nông dần biến mất, cho đến khi trong phòng chỉ còn một mình Lâm Ngạn Tuấn.


*Một năm sau*


"Trần Lập Nông, lần sau đến lượt anh bảo vệ em nhé."

Đó là câu nói cuối cùng của Lâm Ngạn Tuấn trước khi nhảy xuống biển.




[END]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net