Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dàng vào ôm lấy cả con gấu lẫn Scott. Cậu cũng bị giật mình cuối cùng cũng để im cho Leina ôm như vậy.

Lúc này vẫn chưa ai ngủ dậy cả, cơ bản thì Leina không ngủ, còn Scott ngủ chưa tới 30 phút thì Leina sang. Ngồi như vậy được một lúc, Scott bất chợt lắc lắc người. Leina liền nhìn sang thắc mắc, cậu chậm rãi nói:
- Cậu....có thể...đọc cho mình nghe cuốn truyện được không ?

Leina gật đầu lia lịa:
- Ồ, ok ok, tất nhiên rồi !

Cô cầm cuốn sách lên với tên "HACHIKO-CHÚ CHÓ TRUNG THÀNH ".
----------------------------------
Trong lúc nghe cô kể, Scott lại ngủ lúc nào không hay.

Trong giấc mơ, cậu thấy mình đang đứng trước cửa nhà của mình, cậu vui mừng chạy vào bên trong nhà, ngôi nhà tràn ngập những kỷ niệm tươi đẹp của cả gia đình. Vừa chạy vào trong nhà, cậu ngó xung quanh, sau đó thì ngửi thấy một mùi thơm từ phía trong bếp bay ra. Cậu từ từ ngó vào bên trong, lập tức vui mừng khi nhìn thấy mẹ đang làm món mì ý:
- Ồ Scott, con đi chơi về rồi hả ? Chắc con mệt rồi đúng không ?

Bà vẫn như vậy, vẫn thật cinh đẹp và dịu dàng, cậu chạy tới ôm mẹ mình. Mùi hương của bà thật dễ chịu mà lâu rồi cậu không được cảm nhận. Và rồi cả người cậu bị nhấc bổng lên:
- SCOTT, CON TRAI CỦA BA !

Là ba của cậu, ông là người đàn ông cai to và là thần tượng ở trong mắt cậu, ông cũng giống mẹ, rất yêu thương cậu, ông sẽ bế cậu lên và chạy khắp công viên, sẽ dạy cho cậu đá banh, dẫn cậu đi câu và còn nhiều thứ khác. Scott ôm lấy ba và cười thành tiếng, cười trong một niềm vui mà cậu chỉ muốn nó sẽ kéo dài mãi mãi. Cả nhà ngồi xuống cùng nhau ăn bữa tối, cậu ăn ngấu nghiến và nói:
- UMM, NGON QUÁ !
Và mẹ sẽ lấy tay quệt miệng cho cậu, ba sẽ bật cười. Khi ăn xong cả ba người họ sẽ cùng nhau xem TV. Thật bình dị nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc mà Scott được trải qua. Cho đến khi.

*RẦM*

Một tiếng đập cửa ở bên ngoài, cả ba người họ đều giật mình, ba cậu đi ra ngó qua ống kính thì không thấy ai và rồi...

*BẰNG*

- AAAAAAAAA.....

Mẹ cậu hét lên kinh hoàng, Scott giật mình khi nghe thấy tiếng, cậu ôm đầu và khi ngẩng lên:
- Ba....ba ơi...- Scott thấy ba mình đang nằm thoi thóp trên một vũng máu. Nhìn về phía cậu.

*CHOANG*

Bên ngoài có một viên gạch ném qua cửa sổ và ngay lập tức những mảnh vở văng vào cậu, làm cậu bị thương ở tay:
- AAAAAA....Scott sợ hãi hét lên.

- Scott !!!- Mẹ cậu chạy lại bế cậu lên và chạy lên trên phòng ba mẹ trốn.

Bà mở cửa tủ quần áo ra, cho Scott vào bên trong:
- Con yêu, ở đây, đừng gây ra tiếng động gì !
- Mẹ ơi.....đừng bỏ con....

Khoing kịp để cho con mình phản ứng, bà đóng của quần áo lại và lấy điện thoại để gọi cảnh sát, thì hắn đã phá cửa xông vào:
- Mẹ....mẹ.....

Cậu bịt miệng lại cố không phát ra tiếng động, nhắm chặt mắt lại để không phải chứng kiến cảnh tượng. Cậu nghe thấy tiếng mẹ đang vùng vẫy, cậu không biết hắn đang làm gì mẹ nhưng mà cậu biết bà đang rất đau đớn.

Rồi mọi thứ im lặng, không một tiếng động gì nữa. Bỗng cậu nghe thấy tiếng bước chân, hắn đang đi tới chỗ tủ, hắn sắp mở cửa. Sự sợ đã lên đỉnh điểm, cậu không thể dấu được tiếng nấc của mình được nữa.

*TÒ TE TÒ TE*

Đó là tiếng xe cảnh sát, họ đang tới để cứu gia đình cậu. Scott mở mắt ra,thấy mẹ mình đã nằm bất động trên sàn.
- Mẹ ơi....

Và thấy tên trộm đứng quay lưng về phía cậu, người hắn run lên, miệng lẩm bẩm:
- Tôi xin lỗi...tôi xin lỗi...

Và rồi hắn chĩa súng vô đầu mình và.....

*BẰNG*

----------------------------------

- KHÔÔÔÔ....NG !!!!

Cậu hoảng hốt tỉnh lại, cả người dãy nảy kinh sợ. Leina bật dậy cô lay người Scott:
- SCOTT, SCOTT....

Nhưng cậu vẫn không ngừng la hét, Leina nhìn thấy được sự sợ hãi, kinh hoàng bên trong mắt cậu, cô không biết phải làm gì, cho đến khi cô nhớ tới một câu truyện. Cô nhẹ nhàng dang tay ra và ôm lấy cậu. Scott bỗng bình tĩnh lại khi ngửi thấy được một mùi hương từ cô, mùi hương đó thật giống với mùi của mẹ.

- Ổn rồi mà, không sao đâu, có mình ở đây rồi !- Vừa nói, Leina vừa xoa lưng cậu.

Đúng lúc ấy, cửa mở ra, Barbara và cô trẻ xông vào, họ đã tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng hét của Scott nhưng khi nhìn phòng, họ thấy Scott đang ôn chặt lấy Leina và khóc nức nở, còn Leina thì vẫn tiếp tục xoa lưng như vỗ về cho một đứa em trai của mình vậy.

Hai người phụ nữ nhìn nhau an tâm.

----------------------------------
Mấy ngày sau, Leina vẫn qua phòng của cậu chơi. Cô bé đem rất nhiều sách hay và đọc cho cậu. Nào là các câu chuyện cổ tích, xong rồi đến những cuốn sách nói về các nhân vật trong lịch sử. Một hôm khi thấy Leina dành thời gian cho mình nhiều hơn so với các bạn khác, Scott mới hỏi cô:
- Sao cậu không đi chơi với họ mà lại cứ tới đây ?

Leina thành thật trả lời:
- Mình chơi với họ nguyên cả buổi sáng rồi mà, cho nên chiều mình sẽ chơi cùng với cậu ! Mà hơn nữa, bọn họ cũng đang rất vui mà đúng không ?

Scott nhìn vào Leina, nhận ra một điều và hỏi cô:
- Có phải cậu rất thích nhìn mọi người được vui vẻ ?

- Ukm, mình rất muốn mọi người xung quanh mình được vui vẻ và hạnh phúc, vì vậy mình muốn làm hết sức mình để những người mình yêu quý được vui vẻ ! Cậu có nghĩ vậy không ?

Scott sau khi nghe xong những lời chân thành đó liền cảm thấy một cảm xúc gì đó nảy lên trong lòng cậu, nhất là khi cô mỉm cười càng khiến cho cậu cảm nhận rõ hơn.

Và rồi hôm sau cậu đã khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ. Lúc đó là sáng sớm, mọi người ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng, Barbara như mọi hôm thì sẽ mang đồ ăn lên cho cậu nhưng lập tức đứng lại. Kinh ngạc nhìn thấy Scott bước xuống, cả những đứa trẻ khác và cô trẻ đều vô cùng ngạc nhiên. Nhất là Barbara, cô trẻ và Leina, hai người phụ nữ quẹt nước mắt đi và đi tới ôm cậu, đây là lần đầu cậu bước ra khỏi phòng từ khi đến đây. Cậu khẽ nhìn vào Leina và thấy cô đang rất vui.

----------------------------------

Tháng ngày dần trôi qua, nhờ sự giúp đỡ của hai cô và cô bạn phòng bên. Scott cũng đã nhanh chóng hoà nhập cùng lũ trẻ, họ cũng không nghĩ xấu gì về cậu nữa vì hôm đó khi nghe cô trẻ nói và câu chuyện mà Barbara đã kể mới biết rằng mình cần phải tôn trọng, thấu hiểu, yêu thương lẫn nhau, cho dù người ấy có ngoại hình hay tính cách ra sao nhưng nếu là người tốt thì tất cả đều đáng trân trọng.

----------------------------------

Ngày 4 tháng 6 năm 2003

Hè cũng đã tới, hôm đó là một ngày vô cùng đặc biệt, đã một trường đại học đã tới đây để giúp đỡ những lũ trẻ. Đó là những sinh viên trong trường, những giảng viên và các nhân viên trong trường cũng quyết định đi. Họ đã cung cấp rất nhiều thứ để giúp ích cho việc bọn trẻ có thể học tập.

Họ tổ chức các trò chơi giải trí vào ngày hôm đó. Tất cả đã rất vui cùng nhau, nhưng Scott không xuống chơi mà đứng từ xa quan sát, cảm nhận được niềm vui từ mọi người ở đây, bất giác cậu mỉm cười.
- WOAAA, CẬU CƯỜI LÊN TRÔNG RẤT LÀ ĐẸP LUÔN ĐÓ !

Leina từ đâu xuất hiện khiến cho cậu giật mình, bất giác mặt cậu cũng đỏ lên khi nghe cô bạn khen, lập tức quay đi chỗ khác. Leina bật cười:
- Mặt cậu đỏ lên kìa Scott, trông ngộ quá !

Cậu bình tĩnh lại, sau đó quay lại nhìn Leina, cô bé vẫn đang nhìn cậu mỉm cười thật tươi, cô bé đề nghị:
- Chúng ta đi dạo vườn hoa đi !

Thế rồi cùng nhau, cả hai đi ra đằng sau trại mồ côi, đó là một vườn hoa rộng lớn. Thật yên tĩnh và dễ chịu làm sao, cả hai cứ thế ngắm nhìn những cánh hoa vàng thổi bay trong gió, không nói không rằng gì, cô bé cầm tay kéo cậu, cùng nhau chạy nhảy khắp cả vườn hoa, còn về Scott, cậu đã cười, cậu đã cười rất tươi, một nụ sau một thời gian dài thì cuối cùng cũng đã xuất hiện lại.

----------------------------------

Ngày 10 tháng 11 năm 2003

Dù chỉ là quen nhau được gần một năm nhưng Scott và Leina đều đã trở nên rất thân thiết, họ thân tới mức có thể biết được đối phương đang nghĩ gì, cần gì, cùng nhau tìm hiểu những câu truyện hay và cùng nhau khám phá câu chuyện đó. Cho đến một hôm.....

Scott ngồi ở ngoài hành lang dựa vào tường, bên cạnh cậu là căn phòng, Leina đang ở trong đó, cô bé đang nói chuyện với ai đó.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, cậu đứng lên giả vờ chỉ mới đi qua. Cửa mở ra, Barbara bước ra, phía sau cô là cặp vợ chồng trung niên bước ra, họ trao đổi với nhau rất vui vẻ, còn Leina, cô bé cũng bước ra với tâm trạng vui buồn đan xen lẫn lộn. Hai vợ chồng họ xoa đầu cô bé và ra về. Barbara nhìn vào Leina:
- Vậy là tốt quá rồi con !

Leina gật đầu:
- Ukm, cô Barbara, cảm ơn cô và cô trẻ, thật sự cảm ơn hai người vì thời gian qua đã chăm sóc cho con cũng như những bạn khác, con sẽ rất nhớ tất cả mọi người !

Cô Barbara cũng ôm lấy Leina:
- Cô cũng sẽ không bao giờ quên con đâu con gái, khi nào nhớ cô thì con có thể tới đây thăm bất cứ khi nào con muốn !

Scott đứng nhìn hai người họ xong  cũng lặng lẽ đi lên phòng, cậu định đóng cửa lại thì có tiếng gọi:
- SCOTT !

Cậu lập tức ngó ra, Leina chạy tới và đứng trước mặt cậu:
- Mình muốn nói rằng...

- Không Leina à, mình mới là người phải cảm ơn cậu !

Leina nhìn cậu, Scott nói tiếp giọng có hơi mếu đi:
- Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh mình, cậu biết gì không Leina....cậu là người....thật sự rất đẹp....cả bên trong tâm hồn....cho đến bên ngoài cậu khi mà cậu cười với mọi người !

Scott hít một hơi, lau nước mắt đi và nở ra một nụ cười thật tươi:
- Cảm ơn vì đã làm bạn với mình !

Leina đã lắng nghe cậu nói, và rồi một dòng nước mắt lăn xuống má cô, Leina nhẹ nhàng lau đi:
- Scott này !

Scott vẫn lắng nghe.

- Chúng ta đừng bao giờ nói lời tạm biệt nhé !

Scott ngạc nhiên nhưng Leina đã nói tiếp:
- Như vậy....thì mình sẽ luôn cảm thấy rằng chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau !

Scott gật đầu:
- Ukm, mình hứa !

Cậu giơ lên ngón út lên, Leina bật cười và cũng ngoắt lại. Trên hành lang đó, hai đứa bé đã cùng nhau lập ra lời hứa, mà có lẽ sẽ luôn đi theo họ trên chặng đường dài sau này.

----------------------------------

Ngày 11 tháng 11 năm 2003

Leina chào các bạn của mình, họ tặng cho cô bé rất nhiều món quà, từ những con thỏ bông, gấu bông, hộp nhạc hoặc chỉ đơn giản chỉ là những cái ôm chân thành. Còn Scott , cậu quyết định sẽ tặng cho cô con gấu bông lớn mà cậu hay ôm để tránh những cơn ác mộng của mình. Nhưng giờ đây, có lẽ không còn quan trọng nữa, vì cậu tin rằng cậu sẽ vượt qua. Leina ôm con gấu bông nhìn Scott:
- Cảm ơn cậu, Scott !

Cặp vợ chồng đằng sau cô bé gọi:
- Con gái ơi !

Leina quay lại đáp:
- Dạ !

Cô nhìn mọi người một lần nữa:
- Mọi người hãy giữ sức khoẻ, thưa hai cô con đi !
Rồi nhìn Scott:
- Tớ đi đây !

Scott cũng cười:
- Ukm !

Cô bé quay người đi ra xe, mở cửa ngồi vào. Cửa xe cũng đóng lại, bất đầu rời đi, những đứa trẻ, Barbara và cô trẻ vẫy tay chào tạm biệt Leina. Còn Scott, cậu mỉm cười vì cậu nghĩ Leina sẽ hạnh phúc khi ở bên gia đình mới của mình.

----------------------------------

Ngày 28 tháng 12 năm 2003

Sau khi Leina rời đi, thì một thời gian rất ngắn sau cũng có một cặp vợ chồng khác tới đây. Nói chuyện với Barbara xong thì hai người họ đi nhìn qua một lượt. Khi đi tới phòng đọc sách, họ thấy có một cấu bé ngồi đó học đánh vần chữ. Người vợ ngay lập tức đã chú ý đến, cô từ từ đi tới và quan sát cậu đọc. Có chữ thì đọc được, có chữ thì đánh vần sai nhưng cũng vẫn đọc tiếp, đến khi đọc lại vẫn sai y hệt. Cô bật cười hỏi:
- Sao con cứ đọc lại như vậy thế ?
Thế rồi cô ấy phát âm lại cho cậu, nghe xong cậu cũng đọc lại đúng chính xác.

- Con thích đọc chữ lắm sao ?- cô ấy hỏi.

Scott thành thật:
- Dạ đúng vậy cô, trước đây có người hay đọc truyện cho con nghe lắm nhưng mà cô ấy đi theo ba mẹ rồi, nên giờ con muốn học để sau này có thể tự đọc được !

Cô cũng cười lên vui vẻ. Barbara cũng rất vui khi thấy Scott ngày một cởi mở hơn với mọi người, và cô biết rằng điều đó là nhờ "bông hoa hướng dương "kia đã giúp cậu thay đổi. Hai vợ chồng cảm thấy cách nói chuyện của cậu có vẻ giống ai đó, người chồng liền hỏi:
- Con tên gì thế con trai !

Cậu trả lời:
- Dạ thưa cô chú, con tên là Scott ạ !

Hai vợ chồng nhìn nhau cười vui vẻ, xong người vợ quay sang nói với cậu:
- Có một người đã kể cho cô chú nghe về con đấy Scott ạ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC