Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12 tháng 1 năm 2003

Tại trang viện trại mồ côi, có cô gái chăm sóc cho lũ trẻ đang ngồi kể truyện cho những cô cậu bé đang ngồi ở xung quanh mình, những khuôn mặt ngây thơ đều đang chăm chú lắng nghe câu chuyện, kể xong câu truyện, cô nhìn vào lũ trẻ một hồi, cảm giác thấy thiếu thiếu. Barbara-người chăm sóc lũ trẻ liền đứng lên:
- Các con, đến giờ vẽ tranh rồi đó !

Bọn trẻ ngoan ngoãn vâng lời:
- DẠ !

Nói rồi tất cả đều chạy ùa lên phòng vẽ tranh. Cô quan sát lại lần nữa và nhận ra được là ai đang thiếu. Liền mở cửa, đi dọc một dãy hành lang dài dẫn sang khu bên kia, là khu vực ăn ngủ của những lũ trẻ, cô đi vào bên trong, vừa mới bước vào là đã có một cô gái trẻ hơn Barbara đi tới với vẻ mặt lo lắng:
- May quá, chị đây rồi, chị mau len xem thằng bé giúp em, nó nhất quyết không chịu mở cửa bước ra ngoài ! Hình như nó còn đập phá đồ ở trong phòng đấy !

Barbara nhìn ra phía cầu thang rồi dặn dò cô gái:
- Em trông lũ trẻ hộ chị một lúc nha !

Cô gái gật đầu, Barbara đi lên lầu, một dãy hành lang kéo dài với rất nhiều phòng ở trên đây. Cô đi mãi cho đến căn phòng cuối cùng, thường thì mỗi phòng sẽ 4-5 đứa trẻ ở cùng nhau, nhưng căn phòng cuối ở dãy hành lang là một căn phòng đặc biệt chỉ dành riêng cho một người. Barbara đứng trước căn phòng đó, gõ cửa và khẽ gọi:

*CỐC CỐC*

- Scott....Scott con trai.

Không có động tĩnh gì cả.

Barbara gõ cửa lần nữa.

*CỐC CỐC*

Cô định gọi cậu bé lần nữa nhưng...

*RẦM*

Từ bên trong có gì đó bị đập vào cửa rất mạnh, Barbara ngay lập tức hoảng hốt đập cửa:
- SCOTT, SCOTT CON TRAI, CHUYỆN GÌ VẬY CON, SCOTT !!!!

Cô ngay lập tức chạy đi xuống phòng của mình, vội vàng mở cửa tủ ra lấy một chùm chìa khoá rồi lại chạy lên quay trở lại phòng của cậu, cô tìm lấy cái chìa khoá phòng, bên trong vẫn còn tiếng bể vỡ, những tiếng động mạnh như những món đồ vật bị quăng tứ tung ở trong phòng. Tìm thấy được chìa khoá liền vội mở tung cửa ra, nhìn vào bên trong, tất cả mọi thứ đều đã bị rối tung cả lên, bàn ghế thì đổ hết xuống, những chiếc cốc ly thì bị vỡ bể, đèn ngủ thì bị quăng vào tường cũng đã bị hỏng nát, chăn mền gối cũng bị ném lộn xộn xuống dưới sàn. Còn cậu bé, cậu đang ôm đầu, thu người ở một góc, run rẩy sợ hãi. Barbara chạy tới, nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ cậu đã hét toáng lên:
- KHÔÔÔÔ...ÔNG, KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG, AAAAA....

Barbara ôm cậu vào lòng cố trấn tĩnh cậu lại:
- Scott, Scott, là cô đây, có cô đây rồi, không sao đâu nào, ổn rồi con, ổn rồi con, cô đây, cô đây....

Barbara đã không ngừng lặp lại những lời đó:
- Mọi chuyện ổn rồi con, mọi chuyện ổn rồi con....

Scott cũng đã từ từ bình tĩnh lại, và nhẹ nhàng thiếp đi. Cô gái trẻ khi nãy cũng đã chạy lại xem tình hình, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn bên trong cũng vô cùng lo lắng. Barbara nhìn ra của thấy cô liền kêu:
- Đi trông lũ trẻ đi, cứ để thằng bé tôi lo cho !

----------------------------------
Scott ngay lập tức được bế xuống phòng của Barbara, cậu vẫn còn đang ngủ say. Cô gái trẻ nhẹ nhàng bước vào, Barbara vẫn ngồi cạnh quan sát cậu, khuôn mặt hiện rõ lên sự lo lắng. Cô gái ậm ừ một lúc mới hỏi:
- Thằng bé....sao rồi chị !

Barbara nhẹ nhàng gật đầu ý là ổn rồi. Cô gái nhìn về Scott, trong đầu cô chỉ hiện lên đúng một thắc mắc và cô hỏi Barbara ngay:
- Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với thằng bé mà khiến cho nó hoảng sợ đến như vậy ? Em xin lỗi, em vừa mới tới đây nên không biết !

Barbara nhìn cô gái nhẹ nhàng mỉm cười nhưng vẫn thoáng buồn, thở dài:
- Thằng bé trước đây cũng có có một cuộc sống bình thường với đầy đủ tình thương của ba mẹ thôi, vậy mà đêm hôm đấy....cả gia đình đang ngủ say thì đã có một tên trộm vào và ba mẹ của Scott....

Barbara có nén lại cảm xúc:
- Hàng xóm đối diện đã nhận ra điều bất ổn và gọi ngay cho cảnh sát,....nhưng khi cảnh sát tới thì phát hiện....ba mẹ của Scott đã bị giết chết !

Cô gái trẻ như không tin được vào tai mình, mặt lộ rõ sự sốc nặng:
- Thế còn Scott ?- Cô ấy hỏi nhưng vẫn còn hoang mang.

Barbara thở dài:
- Thằng bé đã chứng kiến tất cả ! Điều đó là quá kinh khủng đối với một đứa trẻ như nó !

Cô gái nhắm chặt mắt mình lại đau lòng, cô không tin được rằng những chuyện như vậy lại có thể xảy ra trước mắt của một đứa trẻ:
- Vậy còn tên trộm thì sao, hắn có bị trả giá cho những hành động của mình ?

Barbara trả lời ngắn gọn:
- Hắn tự sát ngay trong đêm đó ! Và dù có bắt được thì cũng không giải quyết được gì, hắn vốn có triệu trứng tâm thần chỉ vừa mới ra trại thôi !

Cô gái trẻ chỉ còn biết thở dài đau sót.
Scott tuy vẫn còn đang ngủ nhưng cả người vẫn còn run rẩy, miệng vẫn không ngừng kêu lên:
- Ba.....mẹ.....không.....không....

Barbara nhẹ nhàng hát những lời ru để cậu biết rằng, vẫn sẽ có người bên cạnh và bảo vệ cậu.

----------------------------------

Ngày 14 tháng 1 năm 2003

Có một cô bé trong trại đã được một gia đình nhận nuôi, những đứa trẻ cũng cùng nhau nói lời chào tạm biệt cô bé ấy. Scott đứng ở trong phòng nhìn qua cửa sổ ngó xuống,Barbara gõ nhẹ cửa, Scott giật mình quay đầu lại, cô ấy đã mang khay thức ăn tới cho cậu.
- Con không muốn xuống chào tạm biệt bạn mình sao ?

Scott im lặng không nói một câu gì cả, cô nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn ăn. Cô gọi cậu lại:
- Lại đây ăn nào con !

Scott từ từ đi tới ngồi xuống ghế, Barbara từ từ múc một thìa cháo cho cậu, nhưng cậu không chịu mở miệng.
- Nếu con ăn hết bát cháo này, cô sẽ có một món quà tặng cho con đấy !

Scott hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy. Và rồi cũng ngoan ngoãn há miệng ra ăn cháo.Trong lúc ăn, Scott bỗng nói với một giọng buồn:
- Con không muốn được nhận nuôi ! Con muốn ba mẹ của con cơ ! Con muốn được về nhà !

Cô chỉ biết nhìn cậu im lặng. Sau khi ăn bát cháo xong, cô dặn cậu:
- Con chờ cô một xíu nhá, cô sẽ quay lại liền !

Và rồi cô cầm bát cháo đi xuống, tầm 5 phút sau cô quay lại, Scott nhìn ra cửa và lập tức trợn mắt lên trong sự ngạc nhiên. Trên tay Barbara đang ôm một con gấu bông lớn, Scott chạy tới, Barbara nhìn cậu dịu dàng:
- Đây, cho con, khi nào sợ hãi, khi nào con buồn hãy ôm bé gấu này nha !

Scott bế con gấu trong tay sau đó chuyển sang ôm chặt lấy chú gấu rồi dụi đầu vào, cảm giác thật dễ chịu. Và cứ thế cho đến chiều, cậu chỉ ngồi trên giường của mình ôm con gấu ngủ. Cho đến lúc các bác sĩ tâm lý tới kiểm tra tình hình cho cậu, Scott mới tỉnh dậy và nói chuyện với mọi người.
Barbara trông các đứa bé khác, sau khi trông được một lúc thì các bác sĩ cũng đi xuống, Barbara liền nhờ người trông họ và đi ra hỏi bác sĩ:
- Thằng bé sao rồi ạ bác sĩ ?

Vị bác sĩ cũng trả lời:
- Thằng bé vẫn còn hay gặp ác mộng khi ngủ, việc phải chứng kiến ba mẹ chết ngay trước mặt là quá kinh khủng đối với một đứa bé như Scott. Thằng bé có lẽ sẽ phải cần thêm thời gian rất lâu để vượt qua. Mong mọi người ở đây chăm lo và quan tâm cho thằng bé nhiều hơn ! Có thể cho thằng bé chơi cùng với những đứa trẻ khác, có lẽ sẽ giúp ích cho tâm lí được ổn hơn !

Barbara nghe vậy cũng liền gật đầu và tiễn các bác sĩ ra cổng trại.
Những đứa trẻ nhìn vị bác sĩ đi ra ngoài cổng, còn Scott thì vẫn đứng trên phòng ôm chặt con gấu bông và nhìn Barbara với bác sĩ đi ra cổng.
Cho đến tối, những đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên ghế để chuẩn bị ăn bữa tối, còn Scott vẫn ở trên phòng của mình. Barbara vẫn mang đồ ăn lên cho Scott. Đám trẻ bắt đầu xì xào:
- Tại sao cậu ấy không tự xuống ăn nhỉ ? Sao cứ phải để cô Barbara mang lên nhỉ ?
- Chả thấy cậu ấy xuống chơi bao giờ cả !
- Ừ ! Scott cứ kỳ kỳ thế nào ý !

Thấy mấy đứa trẻ nói những điều không hay. Cô gái trẻ liền nói trong sự tức giận:
- Các con không được nói như vậy, các con có biết rằng Scott đã phải trải qua những điều khủng khiếp như thế nào không ? Nếu như một trong mấy đứa ra ngoài bị nói xấu, sỉ vạ sau lưng như vậy, mấy đứa sẽ thấy thế nào, hay bây giờ cô nói như vậy với mấy đứa, mấy đứa sẽ thế nào ?

Tất cả nghe xong liền cúi đầu xuống, không nói gì nữa và chỉ cặm cụi ăn đồ ăn của mình.

Ở trên phòng, Scott tự ăn và không cần Barbara bón cho nữa, cả hai chả nói với nhau câu nào, Scott thì cứ thế mà ăn, còn Barbara cứ nhìn cậu ăn như một người mẹ nhìn con mình được ăn ngon. Scott ăn hết bát cháo, Barbara xoa đầu cậu rồi đứng lên mang tô cháo xuống rửa thì Scott nói nhỏ nhẹ:
- Cháo của cô làm....ngon lắm ạ !

Barbara xúc động nhẹ, cô đóng cửa phòng lại cho cậu rồi đi xuống dưới. Vừa mới bước xuống thì cô gái trẻ chạy ra:
- À chị Barbara ?

Barbara mới hỏi lại:
- Sao thế em !

- Lúc nãy bên phía chỗ nhà lớn gọi cho em báo sẽ chuyển một bé gái sang bên mình đấy ạ !

Barbara ngạc nhiên:
- Ồ, vậy sao ? Mà cũng đúng, bên đây còn dư ra một phòng, để tý nữa chị lên dọn lại !

Cô gái lắc đầu:
- Thôi chị ạ, chị cứ đi chăm cho lũ trẻ đi, để đó em dọn cho !

Barbara cũng gật đầu:
- Vậy thì nhờ em !

Barbara qua khu bên vui chơi, nơi mà cả lũ trẻ đang tụ tập cùng nhau chờ cô tới:
- Cô Barbara !- tất cả chạy tới bu xung quanh cô.

Barbara vui vẻ ôm lấy từng đứa.
- Cô Barbara, cô kể chuyện cho tụi con nghe đi !

Barbara liền đi tới một kệ sách lấy ra một quyển sách mang tới đọc cho bọn trẻ. Một cậu bé đanhs vần tên truyện:
- KHÔNG-GIA-ĐÌNH !

- Truyện kể về gì thế cô Barbara ?- một cô bé nhỏ hỏi

Barbara liền nhìn những đứa trẻ một lượt rồi nói:
- Đây sẽ là một câu truyện kể về một chuyến phiêu lưu, đó là một chuyến phiêu lưu sẽ để lại rất nhiều bài học quý giá cho các con !

Cô mở ra trang đầu tiên:
- Vậy thì bây giờ chúng ta cùng vào câu chuyện nha !

- DẠ !- Tất cả đồng thanh.

----------------------------------
Cô trẻ thì đang dọn phòng để chào đón đứa trẻ mới vào ngày mai, ngay bên cạnh thôi cũng chính là phòng của Scott. Trong khi đang dọn thì nghe được tiếng hát, đó là tiếng hát của Scott ở phòng bên cạnh.
 
          "Một buổi sáng
Ánh sáng chiếu rọi vào phòng tôi
Một ngày nữa tôi dậy có mẹ ở bên
Đón buổi sáng trong lành
Cùng với niềm vui
Đang chờ tôi

Một ngày nữa, những khó khăn lại đến
Ba mẹ đến bên tôi và ôm lấy tôi
Mọi nỗi đau trôi trôi đi,
Thật dễ chịu làm sao,
Thật là ấm áp....."

Cô trẻ đã đứng bên đây và nghe được, cô cảm nhận được sự cô đơn bên trong cậu và sự ám ảnh vẫn còn vương vấn trong cậu, cô cố nén nước mắt của mình khi mà lời bài hát đã thấy được rõ được sự đau đớn bên trong Scott. Cô nhanh chóng dọn phòng rồi đi xuống dưới.
Bên phòng, Scott vẫn ôm con gấu bông, cậu đã ngừng hát và nhìn vào những ngôi sao chiếu sáng trên bầu trời, ánh trăng chiếu vào cậu rọi qua khung cửa sổ. Trong đầu cứ nghĩ về một điều gì đó mông lung, như vốn dĩ sẽ không thể thực hiện được nữa. Và cứ thế cậu ôm con gấu bông, dựa đầu vô và chìm vào giấc ngủ.

----------------------------------
Ngày 15 tháng 1 năm 2003

Tất cả lũ trẻ vừa mới thức dậy thôi là đã ngay lập tức chạy ra ngoài, đi tới cổng. Cô trẻ đang đưa một bé gái vào. Mọi người ai cũng nháo nhào cả lên:
- A, người mới kìa !
- Là bạn mới, bạn mới đó !

Cùng nhau tất cả bước vào bên trong phòng đọc sách, cô bé đó ngó nghiêng xung quanh.
- Nào các con, ngồi ngay ngắn lại nghe bạn giới thiệu về bản thân mình nào !

Nghe lời Barbara, tất cả ngồi ngay ngắn lại và cùng lắng nghe cô bạn nói. Cô bé bắt đầu giới thiệu về bản thân bằng một giọng vô cùng chững chạc:
- Xin chào mọi người, mình là Leila, mình là người được chuyển đến đây, rất vui được làm quen với tất cả các bạn !

- WOAAAAA....
Tất cả ồ lên vỗ tay hoan nghênh, cô bé nhanh chóng hoà nhịp vào cùng với bạn bè ở đây, không hề lo lắng hay gì cả, trên gương mặt cô luôn nở một nụ cười rạng rỡ như ánh dương vậy.

Barbara đứng bên cô trẻ, cười vui vẻ:
- Xem ra chúng ta đón được một bông hoa hướng dương rồi nhỉ ?

Cô trẻ cũng gật đầu đồng ý:
- Tươi rói là đằng khác !

Leila làm quen với các bạn mới, và đặc biệt cô bé thu hút rất nhiều bạn bè bởi vì cô bé là một người rất thích đọc những câu truyện về gia đình, cô bé cũng đã biết đọc chứ trước những người bạn cùng tuổi của mình, vì vậy cô đã kể lại cho bạn mình nghe những câu chuyện cho bạn mình nghe những câu chuyện mà cô đã được. Cứ thế tất cả đều bu xung quanh cô mà nghe cô kể chuyện.

Cứ thế cho đến giờ ăn trưa, mọi người cùng nhau ngồi vào bàn ăn, Leila ngồi vào bàn cười nói rất vui vẻ với các bạn, cho đến khi thấy Barbara bê khay thức ăn đi lên lầu, cô bé đã vô cùng thắc mắc, cô nhanh chóng ăn xong rồi rửa tay, rửa miệng rồi chạy theo lên trên, cô trẻ cũng không kịp để ý. Leila chạy dọc dãy hành lang, ngó vào từng phòng một, thấy không có ai là bỏ qua.

Chạy mãi cho đến khi thấy một căn phòng đóng cửa. Cô nghe thấy tiếng của ai đó đang nói bên trong.
- Hơ ? Đây không phải giọng của cô ? Ai vậy ta, giọng con trai mà ta ?- Leila áp tai vô cửa lắng nghe.

Cuối cùng cô cũng nghe được tiếng của cô Barbara:
- Scott à, sao con không thử làm quen với các bạn đi, có một người bạn mới vừa mới vào đó, con có muốn nói chuyện với bạn ấy không ?

Scott vẫn nhìn về phía của sổ và lắc đầu. Barbara thở dài và cầm bát lên. Nghe thấy tiếng bước chân về phía cửa, Leila vội vàng trốn sang phòng bên cạnh, Barbara mở đi qua và hoàn toàn không để ý vào căn phòng mà Leila đang trốn, đồng thời cũng chính là phòng của cô bé.

Thấy Barbara đi rồi, Leila mới ngó đầu ra, cô nhìn vào căn phòng bên cạnh mà thắc mắc:
- Ai ở trong đó vậy nhỉ, hình như người đó tên Scott nhỉ ? Ơ mà sao lại không muốn gặp mình nhỉ, mình tốt mà ta !

Leila đi qua đứng trước cửa phòng, sau đó gõ nhẹ cửa, đợi mãi mà không thấy ai ra mở, cô bé gõ cửa thêm một lần nữa.
Cô đợi thêm một lúc, cuối cùng cửa cũng mở ra, một khuôn mặt cứ lấp ló ở đằng sau cánh cửa, đó là khuôn mặt với làn da trắng, hai đôi mắt đen láy nhưng trông có vẻ đượm buồn, mái tóc cũng khá bù xù, quần áo cậu cũng khá xộc xệch, Leila mở lời:
- À, chào cậu, mình là Leina, mình vừa từ khu khác tới đây, rất vui....

*RẦM*

Không nghe cô nói hết, cậu đóng cửa lại luôn.
- Ủa....ủa.....ủa.....mình chưa nói hết mà ! Sao lạ vậy, hay do mình xấu ta !

Nhưng cô cũng chả bỏ cuộc, trong đầu Leina lúc này là chỉ muốn làm quen với cậu bé đằng sau cánh cửa kia, đơn giản là vì cô muốn kết bạn với cậu ấy thôi, cô bé cũng muốn cậu ấy được vui, chứ không phải là khuôn mặt buồn rầu đó. Đã từng có một người đã từng nói với Leina rằng " mọi người đều xứng đáng để có được một nụ cười hạnh phúc " và chính cô bé cũng hiểu được điều đó, nụ cười sẽ hiện ra khi niềm vui xuất hiện trong ta. Cô muốn mọi người xung quanh cô đều có được hạnh phúc theo những cách khác nhau.

Cô bé chạy xuống dưới, đi vào phòng nghỉ ngơi của Barbara và cô trẻ. Cả hai đều bất ngờ khi Leina bớt chợt chạy vào:
- Ồ Leina, sao thế con gái ?

Leina liền trả lời một cách vội vã:
- Cả hai có thể cho con mượn một cây bút và một tờ giấy....à không ạ, cho con xin hai tờ đi ạ !

Hai người nhìn nhau xong cũng làm theo lời cô bé. Nhận lấy hai thứ xong, cô chạy lại lên trên, đứng trước cửa phòng cậu, quỳ người kê giấy xuống sàn, viết vào đó, sau đó đẩy tờ giấy qua khe cửa rồi chạy đi. Scott ở phía trong cũng đã nhìn thấy tờ giấy, cậu cầm lên, đọc những dòng chữ.

Gửi cậu

Mình là Leina, người gõ cửa khi nãy, như khi nãy mình đã nói, mình từ khu khác được chuyện sang đây, mình thật sự rất rất rất rất muốn được làm quen và được làm bạn với cậu. Nếu có đọc xong thì cậu có thể gặp mình bất cứ khi nào, mĩnh sẽ sẵn sàng để làm bạn với cậu
Ký tên
Leina

Scott như có một sự xúc động, cậu cứ thế đọc đi đọc lại tờ giấy đó và rồi cậu nhớ tới nụ cười cũng chỉ vừa mới khi nãy thôi. Cậu thử mở cửa ra và ngạc nhiên khi Leina vẫn đứng đó. Leina cũng không khác gì cậu vì không nghĩ là cậu sẽ mở cửa sau khi đọc tờ giấy, cả hai cứ trợn mắt lên nhìn nhau không biết nên nói gì.
Mãi sau một lúc Leila mới mở lời:
- Chào cậu, mình là... Leila !

- Scott !-Cậu cũng đáp lại.

Leila cũng tiếp tục:
- Mình cứ nghĩ rằng cậu sẽ không ra, nhưng mà cậu cũng đã ra rồi ! Hì hì !

Cô nở một nụ cười, Scott ngay lập tức cảm thấy được cảm xúc gì đó trong người như dâng trào lên trong lòng cậu, cậu cảm nhận được sự ấm áp dịu nhẹ bên trong mình. Leina muốn nói chuyện thêm nhưng chuông đã rung lên báo hiệu giờ nghỉ trưa, Scott ngay lập tức cúi chào rồi đóng cửa quay vào trong phòng. Lúc đó Barbara cũng dẫn những đứa trẻ khác đi lên phòng ngủ.

Nhìn thấy Leina cứ đứng trước cửa phòng Scott nên mới lại:
- Leina, con đi tìm phòng hả ?

Leina nhìn Barbara với một nụ cười trên môi:
- Dạ !

Barbara chỉ sang phòng bên cạnh:
- Phòng con đây này !

Leina đi vào trong phòng và leo ngay lên giường, Barbara nhìn cô bé mỉm cười:
- Giường ngủ êm không con ?

Leina nhe răng cười xong gật đầu lia lịa. Barbara xoa đầu cô bé rồi đứng lên đóng cửa đi ra. Còn Leila thì cứ nghĩ tới khuôn mặt của Scott khi nãy cứ ngơ ngẩn ra nhìn mình mà bật cả cười, không hiểu sao Leina thấy Scott có gì đó khiến cô càng muốn thêm nói chuyện với cậu. Còn Scott bên kia thì cầm tờ giấy lên đọc lại thêm một lần nữa rồi nằm xuống dường và chìm vào giấc ngủ.

----------------------------------
Chiều hôm đó, cậu vẫn còn đang ngủ thì có tiếng gõ cửa khiến cho cậu thức dậy. Nghĩ chắc đó là cô Barbara nên liền đi ra, vừa ôm con gấu bông vừa mở cửa. Khi mở cửa ra, cậu đã ngay lập tức tỉnh ngủ. Là Leila, thấy Scott mở cửa, Leila như tràn đầy lại sức sống. Cô bé đang ôm một quyển sách, liền đi vào trong và đóng cửa lại.
- Đó là quyển sách gì vậy ?- Scott tò mò hỏi.

Leina bỗng ngạc nhiên:
- Woa ! Cậu nói chuyện với mình kìa !

Scott giật mình đỏ mặt mà quay đi, Leina cũng bật cười, cô mở quyển sách ra và nói với chất giọng rất vui vẻ:
- Truyện này hay lắm, chúng ta cùng ngồi đọc nha ?

Scott cúi gằm mặt xuống, Leila thấy vậy liền lo lắng hỏi:
- Sao thế Scott ? Cậu không khoẻ sao ?

Scott lắc đầu:
- Mình thích nghe mẹ mình kể chuyện hơn !

Leila đứng đó, cô bé ngơ ra nhìn cậu và không nói một cậu gì cả một lúc lâu. Đến phiên Scott lo lắng cho cô:
- Leina, cậu có sao....

- Mẹ...sao...?

Scott vẫn không hiểu được biểu hiện trên khuôn mặt của Leina, đó la khuôn mặt buồn, với một sự kỳ lạ, giống như cô vừa nghe một điều gì đó rất mới nhưng cũng rất buồn, một lúc thì Leina mới nói tiếp:
- Vậy là cậu đã được mẹ kể chuyện sao ?

Scott khẽ gật đầu:
- Bà ấy hay kể chuyện trước khi ngủ !

Leina khẽ cười nhưng nụ cười đó lại rất buồn:
- Vậy sao, ước gì mình cũng được mẹ kể chuyện !

Scott giật mình, cậu cảm thấy mình có lỗi khi mà câu nói đó của cậu khiến cho Leina khác hẳn với hình ảnh mà cậu đã thấy trước đó của cô bé. Leina dựa vào cửa:
- Mình...không biết mẹ mình như thế nào cả ! Một chút cũng không ! Cả ba mình, mình cũng không biết ! Hai người họ chỉ đem mình đến thế giới này, và nhẹ nhàng biến mất đi như một cơn gió vậy !

Leina ngồi xuống và ôm đầu gối:
- Mình muốn gặp họ lắm, mình cũng muốn được ba bế lên và cùng nhau chạy quanh công viên, được mẹ kể chuyện cho nghe khi ngủ, hay chỉ là bón cháo cho mình khi bị ốm thôi !

Leina không khóc, cô bé vẫn cười khi mường tượng ra những hình ảnh đó, vừa hạnh phúc khi nghĩ rằng nếu điều đó thực sự xảy ra thì có sẽ vui biết nhường nào, nhưng lại buồn khi điều đó chỉ là do cô tự nghĩ ra.
- Mình xin lỗi cậu, nhưng mà mình ghen tị với cậu lắm Scott ạ ! Cậu đã có kỷ niệm với ba mẹ.....mình thì không !

Scott không biết phải nói gì, cậu đã rất bối rối, bối rối khi nghe được nhưng lời nói đó, bối rối khi Leina khác hoàn với lúc trước. Cậu quyết định ngồi bên cạnh cô, không biết nên phải gì cả, và rồi cậu đưa con gấu bông sang cho cô, đặt giữa cả hai. Leina nhìn con gâu xong nhìn vào cậu,thấy Scott đang dựa vào con gấu, cô cười dịu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net