Chương 14: Sống chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi những tưởng bản thân đang mơ,

Một giấc mơ quá đỗi tuyệt vời.

Em mỉm cười với tôi và chúng ta cùng nhau trải qua những tháng ngày bình yên.

Cứ mỗi sáng thức dậy, em trao tôi vòng ôm thật chặt, đặt lên môi tôi nụ hôn chào ngày mới.

Vào mỗi đêm khi khép lại bờ mi,

Nhịp tim đập nhẹ nhàng bên tai ru tôi vào giấc ngủ.

Chẳng hề nói chuyện hay đề cập đến việc ở chung nhưng cả hai đều ăn ý đưa mối quan hệ trở về trạng thái buổi tối trước khi Eli quyết định bỏ lại tất cả mà dứt áo rời đi. Nếu có điều gì thay đổi, hẳn là bọn họ đã kiên nhẫn hơn với đối phương. Eli dành hàng giờ tìm hiểu các lễ nghi trong vũ hội hay các bản nhạc cổ điển, thậm chí cả văn hóa trà cùng các mối quan hệ mà Jack giới thiệu cho cậu nhờ sự giúp đỡ đến từ vị quản gia lâu năm cốt cán tại biệt thự. Còn gã quý tộc thì bớt lượng thời gian nhốt mình trong bốn bức tường mà bước chân xuống phố, trải nghiệm cảm giác hơi thở cuộc sống lướt qua từng thớ cơ, đi vào trong nhà máy, tìm hiểu về những góc khuất của những kẻ trước đây hắn chưa bao giờ để tâm đến.

Người ta đồn ầm rằng, lãng tử độc thân hoàng kim của thành phố London đã bị một cô gái bí ẩn hút hồn. Tay bán báo say sưa miêu tả, cô có làn da không quá trắng, nhưng ẩn dưới lớp mạng che mang tới một vẻ đẹp bí ẩn, khiến bất kỳ một người đàn ông nào cũng đều muốn lật nó lên để chiêm ngưỡng dung nhan cô. Đáng tiếc chẳng ai hay được cô đến từ nơi đâu, xuất thân như thế nào, và cô đã làm sao để chiếm được trái tim gã đàn ông tuyệt vời ấy. Họ chỉ biết hai người sẽ cùng nhau đi ra ngoại ô, giúp đỡ người già, trẻ em không nơi nương tựa vào cuối tháng. Mỗi chủ nhật hàng tuần, tại tháp đồng hồ Big Ben nổi tiếng, đôi tình nhân sẽ nắm tay nhau, vẽ nên những tác phẩm tuyệt đẹp, tương lai sẽ treo ở các cuộc triển lãm nổi tiếng hay trong các căn phòng danh giá ở giới quý tộc.

Mùa đông năm đó, Đức Vua ban hôn cho bá tước ngài yêu mến, đám cưới tổ chức vào đúng dịp cuối đông. Khu vườn tràn ngập những đóa Chiodonoxa rực rỡ sắc tím, con đường trồng cỏ xanh ngát tô điểm cho gã quý tộc đang bước lại gần cậu. Lễ phục được đặt may vừa vặn ôm sát người, phô ra đường cong xinh đẹp lẫn quyến rũ chết người của chú rể. Jack cúi người trước chim cú bé nhỏ, nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trên tay cậu, họ cùng nhau sóng bước đến trước mặt cha xứ.

Khung cảnh thơ mộng, đẹp đẽ đến mức cả Jack lẫn Eli đều nghĩ rằng bản thân đang mơ. Sau tất cả, họ đang đứng tại nơi này, mười đầu ngón tay khít chặt, lấp đầy các khoảng trống giữa cả hai, kết nối trái tim họ, đưa họ vượt qua chướng ngại vật. Khóe miệng cậu không nhịn nổi nụ cười hạnh phúc, dòng lệ nóng chực trào khỏi bờ mi khi người kia đứng nơi ấy, dùng chất giọng trầm ấm cất lên câu nói.

"Con đồng ý."

"Còn Eli Clark, con có đồng ý lấy người đàn ông này làm chồng không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, con vẫn sẽ bên cạnh chăm sóc và yêu thương Jack không?"

"Con đồng ý."

Bản Mozard quen thuộc lại lần nữa vang lên, những giai điệu ngọt ngào vẩn vương bên tai Eli, cậu nắm tay Jack, hòa mình vào trong âm thanh tuyệt vời. Họ đung đưa theo từng nhịp, bước chân trải đều từ đầu cho đến cuối căn phòng, xoay tròn ba lần và ngả người xuống một lần. Họ cứ thế nhảy cho đến khi nốt nhạc cuối cùng đặt dấu kết thúc viên mãn

Hơi thở Jack phả trên mặt cậu, Eli rướn người thêm một chút, ghé sát tai gã quý tộc, nhoẻn cười thật tươi, thì thầm.

"Cảm ơn, Jack."

Cảm ơn đã kiên nhẫn với em như thế, nếu như ngày đó anh lựa chọn buông tay, có lẽ hiện giờ chúng ta đã là hai người xa lạ chẳng hề nhớ tới nhau. Em đã tuyệt vọng vô cùng khi nghĩ rằng tương lai cả hai sẽ mờ mịt như sương mù nơi đây, Anh Quốc luôn có thể khiến người ta chùn bước bằng những cơn mưa dày đặc nối từ ngày này sang ngày khác, lê thê suốt đêm rồi kéo dài cả ngày hôm sau, nhưng anh đã cho em thấy một con đường khác. Anh kéo em, không, đúng hơn anh đã ép em cần nhìn vào thực tế, tiếp thêm sức mạnh cho em mỗi lần em chực gục ngã, và nâng em dậy khỏi hố sâu thất bại. Thật khó tưởng tượng khi ấy em đã ương bướng thế nào, còn anh nhẫn nại ra sao.

Anh nói rằng anh chưa từng tin vào định mệnh, chúng ta cần thứ gì, chúng ta khao khát điều gì, hãy tự mình chiếm lấy chúng. Chẳng có khoảng cách nào không thể lấp đầy, không có một bức tường nào có thể ngăn cản đôi ta, nếu con tim hai chúng ta hòa chung một nhịp đập. Và hiện giờ, em đã tin điều ấy. Điều kỳ diệu trong cổ tích nhờ phép màu thần tiên, còn điều kỳ diệu trong cuộc sống của em là anh.

Cảm ơn Jack, vì tất cả. Tương lai có lẽ còn nhiều chông gai, nhưng đừng lo lắng quá, bởi em luôn ở đây, bên cạnh anh. Chim cú nhỏ thôi việc tìm cách rời khỏi vùng trời của mình, thay vào đó, nó học cách bảo vệ quê hương, mái ấm, và học cách yêu thương những điều nhỏ nhặt nhất. Sẽ chẳng có chú cú nào gãy cánh, hay mất đi đôi chân, cũng sẽ không còn gã quý tộc mất đi nguồn cảm hứng, lẳng lặng chai lỳ tồn tại cùng thời gian. Bởi chúng ta đã mở ra tương lai tốt đẹp hơn, cho em và cho anh.

====

Lời kết:

Thật sự cuối cùng đã kết thúc câu chuyện viên mãn, tui đã suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra cái kết như vậy. Tui nghĩ rằng mình sẽ ngược Eli nhiều hơn nữa, nhưng cuối cùng thì tui không làm được. Hai người họ giống như đã có câu chuyện định sẵn, tui chỉ là kẻ thứ ba đứng đó, nhìn và ghi lại câu chuyện ấy thôi. Thật tệ cơ mà tui cảm giác vầy thiệt á, cũng không rõ mọi người nghĩ sao T_T Có lẽ cái kết hơi cụt T_T huhu.

Còn giải thích cho việc vì sao Eli phải giả nữ. Đây là AU cận đại, tức là cái thời tư bản chủ nghĩa cách mạng công nghiệp, chuyện giữa hai người đàn ông thật sự khó chấp nhận với tất cả. Mà Jack thì muốn công khai người yêu, cả Eli cũng muốn danh chính ngôn thuận để cưới Jack => Chỉ còn cách Eli giả nữ và Jack nhờ Đức Vua ban hôn, như vậy thuận cả đôi đường. Khi nào cần ra ngoài hay tham dự vũ hội, Eli sẽ giả nữ, còn lại thì cậu vẫn là nam.

Cho ai thắc mắc rằng sau này con cái thế nào thì tui nghĩ là Joseph không ngại ném 1 nhóc quỷ nhà mình sang đó cuỗm, à nhầm, thừa kế luôn tài sản kếch xù đâu. Thật đấy. =)) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net