Chương 2: Biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng nghĩ đến chuyện từ bỏ em,

Bởi vì khoảng cách giữa hai ta quá xa vời.

Thế nhưng tại sao em luôn ngự trong tâm trí tôi,

Và rồi chúng ta gặp lại,

Như chưa hề có cuộc chia ly.

Quả cầu của nhà tiên tri đưa cho hắn, thực tế cũng chả giúp ích cho lắm, hắn vẫn chưa thể chọn ra bố cục hoàn chỉnh cho bức tranh, dù màu được chuẩn bị sẵn sàng và ý tưởng được gợi lên đôi chút. Lễ hội còn ba ngày, quán tiên tri ngày càng đông khách hơn khi ở đó có một gã quý tộc hay lảng vảng gần đấy, mỉm cười nhẹ nhàng hút hồn phái nữ. Một mặt Eli cảm ơn Jack đã giúp việc làm ăn cho cậu, một mặt khác cậu tiên tri rởm chỉ ngày ngày thắp hương cầu mong hắn mau chóng rời đi.

Càng thân cận với Jack, Eli càng sợ hãi cái viễn cảnh hắn phát hiện ra chuyện cậu lừa hắn mua một quả cầu rách, một bảng mua được cả rổ ở ngoài chợ đen chừng mười năm trước. Lễ hội vừa kết thúc, ngay tối hôm đó khi Jack rời đi, cậu đã mua vé xe lửa đi sang nơi khác, quen với người khác tầng lớp luôn tạo áp lực vô hình, hơn nữa cậu lừa người ta, sớm hay muộn thì hắn cũng phát hiện ra thôi.

Ngày hôm sau Jack quay lại quán tiên tri, nơi ấy chỉ còn lại vài đống rác nho nhỏ, hắn thăm hỏi xung quanh chỉ nhận được những cái lắc đầu. Lúc này gã quý tộc chỉ thấy tiếc nuối, cho đến ngày hắn gần hoàn thành bức tranh, vô tình đụng phải quả cầu đặt cẩn thận trong tủ kiếng. Phần chân đế rụng rời, người hầu trong nhà truyền tai nhau mấy lời xì xào và rồi gã quý tộc cũng nhận ra mình bị lừa một cú ngọt thế nào.

Suốt quá trình từ lúc bắt đầu vào bức tranh của mình, Jack vẫn chưa từ bỏ ý định tìm Eli. Lâu lắm rồi hắn không gặp một ai đó khiến mình nhớ nhung như vậy, dẫu họ bên nhau chỉ có vỏn vẹn ba ngày. Thậm chí ngoại trừ cái tên Eli Clark và cậu là người Celtic, Jack hầu như chả biết thêm thông tin gì nữa. Tệ hơn là cậu lừa hắn, nhiều người từng là nạn nhân của Eli đã cho hắn biết rằng, thực tế cậu đâu phải một người mang năng lực đặc biệt, phần lớn các lời khuyên phán đoán đều dựa vào khả năng quan sát đoán ý người ta mà thôi. Tay bá tước người Pháp thỉnh thoảng vẫn than thở rằng cô cháu gái đã bị một nhà tiên tri rởm lừa mua chiếc đàn Ukelele cũ rích với giá cắt cổ. Không ngờ có một ngày hắn cũng u mê y chang như thế, khóe môi gã quý tộc nhếch lên đôi chút, nhưng mà chán quá thì biết làm sao đây?

Ngày căn phòng mới của Đức Vua chính thức được đưa vào sử dụng, Jack ngắm nhìn bức tranh đã tiêu tốn của hắn hơn một năm trời, tâm trí chợt hiện lên về cậu tiên tri trong bộ quần áo du mục kín mít, hình xăm bí ẩn dưới lớp vải sẫm màu, và cả chất giọng ngọt ngào cậu phát ra. Thời gian đầu sau khi Eli rời đi, hắn nhớ cậu tương đối nhiều. Kể từ lần phát hiện ra cậu lừa hắn, Jack đã dừng hẳn chuyện ấy, chỉ thỉnh thoảng ra lệnh người hầu tiếp tục tìm kiếm thông tin về Eli.

Cậu tiên tri ấy dường như bốc hơi khỏi mặt đất, dẫu thực ra chủ yếu do Jack biết quá ít về cậu. Người Celtic, mặc quần áo du mục màu thẫm, khoảng tuổi từ hai mươi tới chừng dưới ba mươi quá nhiều trên khắp đất Anh Quốc. Jack từng trở về làng chài ven biển đó hai lần, dĩ nhiên đều tay trắng quay lại, Eli không dám ở một nơi quá lâu, cậu di chuyển liên tục, cùng số tiền lừa được, cả làm thêm nữa.

Thực tế Eli phản đối chuyện mình đang kiếm tiền bằng cách này mỗi ngày, nhưng cậu tích góp được quá ít, còn tiền làm công nhân thì tệ thật sự. Chúa chứng giám, cậu phải lao động mười bảy tiếng mỗi ngày, trong khi mỗi giờ chỉ có giá bằng một nửa cái bánh mỳ rẻ nhất ngoài chợ. Chuyện còn tồi tệ hơn khi môi trường ở nhà máy quá độc hại, người ta thường ao ước được sống ở thành phố nơi có những cột khói đen cao nghi ngút bốc lên bất kể ngày đêm, xe cộ nườm nượp người ra vào. Còn với Eli, làng quê tốt hơn nhiều, cậu khó lòng hít thở bình thường khi bụi ở xưởng gỗ hay nhà dệt cứ chồng chéo trong không khí, bít chặt mũi cậu lại mỗi lần hít vào hay thở ra.

Cuối cùng Eli dừng chân tại London, cậu từng qua Pháp, Italia, cả Tây Ban Nha nữa, nhưng rồi cuộc đời xô đẩy Eli trở về Anh Quốc. Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh lại dưới gầm cầu, nhà tiên tri rởm nhớ về cái mùi nước hoa nhè nhẹ, chiếc áo bành tô tối màu và dáng vẻ quý ông điển hình của Jack. Hắn chắc chắn không phải người đầu tiên cậu lừa, nhưng hắn là người đặc biệt nhất trong số ấy. Thâm tâm cậu lên án rằng lừa tiền của người ta xong chạy mất, thậm chí Eli còn chả để lại lời nhắn nhủ gì, trong khi Jack coi cậu là bạn, ít nhất thì cậu nghĩ vậy. Song dĩ nhiên, chuyện ấy thoáng qua thôi, vì khi bình minh thức giấc, dạ dày cậu lại cồn cào, ép buộc cậu tập trung nghĩ xem làm sao để lấp đầy nó, thay vì ngồi đó hồi tưởng quá khứ chả mấy tốt đẹp gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net