Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dì, dì có tiền không?" Becky hỏi.

"Tôi có nhưng không nhiều. Sao thế?".

"Dì, dì có năm triệu không?".

"Tất nhiên là không, năm triệu là số tiền lớn".

"Được rồi".

"Con có cần gì không, Becky?" Pattrine hỏi.

"Dạ không, con chỉ hỏi vậy thôi".

"Nếu con cần nó, chi cần hỏi cô chủ. Cô ấy sẽ đưa nó cho con". Pattrine nói với Becky.

Becky chi mỉm cuời đáp lại những gì Pattrine nói. Khi trời đã trưa, Freen trở về nhà với Michael, trong khi họ đang ăn, Becky ra khỏi phòng. Michael đang ăn chợt khựng lại khi thấy Becky từ phòng người giúp việc buớc ra.

"Freen.."

"Đừng nói chuyện khi đang ăn". Freen cåt ngang lời Michael.

"Nhưng, Freen điều này có vẻ...".

"Tôi đã nói là không được nói chuyện khi đang ăn mà". Freen lạnh lùng nói.

Michael im lặng trong khi thở ra nặng nề khi Freen nói những lời đó.

Sau khi ăn xong, Michael về phòng, trong khi đó Freen lên phòng của cô ấy. Đôi khi, Michael ở lại nhà Freen vì anh ấy không muốn ở nhà bố mẹ mình.

Khi Becky nhìn Michael không ở cùng Freen. Becky tận dụng cơ hội này để nói chuyện với Freen ngay bây giờ, nàng lập tức lên tầng hai dể gặp Freen.

Becky gõ cửa phòng Freen.

"Vào đi" Freen nói từ bên trong. Becky bước vào trong với những buớc nặng nề như có
dinh đóng vào chân.

"Freen, tôi muốn nói chuyện..".

"Chuyện gì?". Freen nói mà không ngẩng đầu lên, cô vẫn tập trung với chiếc laptop của mình.

"Tôi muốn vay năm triệu". Becky nói.

Freen, người đang bận rộn với chiếc laptop của mình, đã ngưng hẳn việc đang làm mà ngước lên nhìn nàng.

"Mượn? Cuối cùng, thái độ thật của cô đã phơi bày, đúng là một kẻ đào mỏ". Freen nói với giọng điệu chế giễu.

Becky im lặng một lúc.

"Chị có không?". Becky hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thế.

"Cô nghĩ tôi là ngân hàng của cô, nơi cô có thể rút tiền bất cử khi nào cần". Freen nói.

"Không có cũng không sau". Nói rồi nàng bước ra ngoài.

"Tôi không thể cho người như cô mượn, cô cho rằng cô có công việc làm để kiếm tiền trả lại sao?". Nghe những lời đó, Becky không thể kìm nén được cảm xúc nữa nước mắt chợt rơi.

"Chỉ cần nói rằng chị không thể cho tôi mượn nó!". Becky nói với khuôn mặt đang khóc.

Becky ngay lập tức rời khỏi phòng của Freen. Cảm giác như cô ấy muốn hét lên và nói rằng Freen là tên đáng ghét nhất mà Becky từng biết. Thật không may, nàng không thể làm điều đó.

Becky ngồi trên sàn nhà nàng dựa lưng vào chiếc giường của mình trong phòng. Cô ãy vẫn đang khóc trái tim cô ấy bị tổn thương vì lời nói vừa rồi của Freen. Becky ngừng khóc khi điện thoại của cô ấy reo. Một tin nhắn ngắn hiển thị rỗ ràng trên điện thoại của nàng.

Becky mở tin nhẳn.

"Gửi năm triệu cho tao, hay mày muốn tao làm gì bà mày".

Sau khi đọc tin nhẳn, Becky ném điện thoại lên giường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC