Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Giám đốc, có chuyện không hay rồi!!!"

Cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, người bên ngoài bỏ qua luôn phép tắc phải gõ cửa trước khi bước vào. Anh ta mặt mày hoảng hốt, lấm tấm mồ hôi vì gấp gáp xông thẳng vào phòng làm việc.

Saint ngồi phía sau bàn, đang xử lí giấy tờ cũng bị anh ta làm cho giật mình.

"Làm gì mà cậu như gặp ma vậy?"

"Còn hơn như vậy nữa!!" Anh ta chạy đến trước bàn của Saint, vừa thở gấp vừa nói:

"Mấy nhà tài trợ cho buổi liveshow của Becky đột nhiên hủy bỏ không muốn tài trợ nữa. Họ nói sẽ chấp nhận bồi thường hợp đồng!!"

"Bọn họ bị điên rồi sao?" Saint nhíu mày, lập tức gọi điện thoại muốn gặp nhà đại diện bên đó hỏi rõ. Nhưng anh gọi đến đâu thì không phải là không bắt máy thì chính là ai cũng bận không thể gặp.

Saint tức giận đập mạnh điện thoại xuống bàn.

"Mọi thứ đã chuẩn bị gần xong, bây giờ nói hủy là hủy. Cậu có điều tra được vì sao không??"

Người trợ lý e dè chấm mồ hôi:

"Tôi không biết có phải là thông tin xác thực hay không nhưng mà tôi biết được bọn họ nói có một công ty khác mời họ làm nhà tài trợ cho buổi diễn công bố nghệ sĩ mới của công ty họ. Còn nói sẽ cho họ hưởng lợi từ hợp đồng hơn phân nửa."

Saint bày ra vẻ mặt đăm chiêu: "Chịu thiệt như vậy, lại muốn đối đầu với chúng ta. Không cần nghĩ tôi cũng đoán được là ai."

Ngoài Nita ra, anh cũng không nghĩ ra được là ai dám làm ra mấy trò này.

"Vậy còn liveshow...?"

Saint xoa mi tâm thở dài: "Có lẽ nên tạm thời dời lại, nếu tình huống xấu hơn xảy ra... buộc phải hủy."

Cả tháng nay tất cả mọi người đều nỗ lực, thậm chí Becky cũng thức sớm ngủ trễ luyện tập cho liveshow, nhưng hiện tại không có nhà tài trợ, công ty còn rất nhiều chuyện khác phải làm, không thể một mình gồng gánh hết. Tạm thời đành phải thông báo với nàng dời lại, tranh thủ thời gian tìm nhà tài trợ mới. Còn nếu không được, chỉ có thể hủy bỏ mà thôi.

Trợ lý cúi đầu, đây là cách giải quyết duy nhất hiện tại. Có lẽ bọn họ sẽ nhận được một cơn cuồng phong từ người hâm mộ của Becky khi cả nàng và những người hâm mộ đều mong chờ nó, vé cũng đã phát hành. Bây giờ mọi thứ lại bị phá thành như vậy.

"Buổi diễn vẫn sẽ tổ chức như đã định! Tôi sẽ tài trợ mọi thứ!!"

Cánh cửa phòng một lần nữa không có sự cho phép của người bên trong lại được đẩy ra. Saint và trợ lý tròn mắt kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện.

Đôi mắt đen lãnh đạm nhìn về phía Saint, sâu bên trong cơ hồ còn có tức giận.

.

.

.

"Giám đốc, giám đốc... có... có.."

Cửa kính bị gõ lên vài cái, người trợ lí đứng ở ngay cửa dè chừng, ánh mắt né tránh hướng về phía Nita.

Nita ngẩng đầu nhìn anh ta, cũng không chờ anh ta nói hết câu, xuyên qua bả vai của anh ta cô có thể nhìn thấy được một góc mặt của người phía sau. Cô đóng lại tài liệu, ngoắc ngoắc tay ra hiệu anh ta lui đi.

Người trợ lý nép qua một bên chừa đường cho người phía sau lưng bước vào, sau đó mới cẩn thận đóng cửa lại.

"Tôi vẫn đang chờ em tới, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy."

Nita rời khỏi ghế ngồi, đến trước bàn làm việc, hơi dựa người vào thành bàn, khoanh tay chéo chân nhìn Freen.

Freen đút tay vào túi quần tây, tay áo blazer màu đen được kéo cao lên một chút, bởi vì Nita hơi hạ thấp người, nên khi cô tiến lại gần, giống như bề trên cúi ánh mắt mang theo nét uy quyền nhìn xuống.

"Đến bao giờ cô mới buông tha cho tôi vậy hả??"

Đối với câu chất vấn của Freen, Nita chỉ đơn giản cười khẩy một cái.

"Tôi đã nói chỉ cần một ngày em còn sống, tôi sẽ không để cho em thoát khỏi tôi mà nhớ không?"

Freen kiềm nén hơi thở của mình, ngăn bản thân làm ra những hành động lỗ mãn, như vậy chỉ rước thêm phiền phức cho cô.

"Cô làm như vậy có ích gì? Nếu không muốn buông tha cho tôi, cũng được. Nhưng hãy tránh xa Becky ra!"

Nhắc đến Becky, Freen liền trừng mắt lớn nhìn Nita, nghiến răng nghiến lợi như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống người trước mặt mình.

"Nhìn bộ dạng tức giận này của em, tôi lại muốn chơi đùa với cô gái nhỏ của em hơn."

Nita nhìn Freen càng thêm thích thú, cô đứng thẳng người, lượn một vòng quanh người của Freen, lại dừng ngay trước mặt cô, dùng một ngón tay câu lấy cổ áo thun của Freen kéo lại.

"Tôi vẫn còn nhớ, lúc trước khi em trở thành nghệ sĩ của tôi, em vẫn luôn giữ vững hình thái cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách, không ai dám lại gần. Em còn nói với tôi, phải khống chế thật tốt biểu cảm của mình, không để cho bất kì ai bắt được suy nghĩ của mình, như vậy họ sẽ không tìm thấy được điểm yếu của mình mà tấn công."

Từng hơi thở nóng ấm phả vào sườn mặt của Freen, khiến cô cảm thấy khó chịu mà lùi lại.

"Nhưng thật đáng tiếc, em lại quên mất những điều mình nói. Để lộ bộ dạng mất khống chế như vậy trước mặt tôi. Để tôi nắm được điểm yếu của em rồi!"

Freen kéo lấy tay Nita đang đùa giỡn trên ngực mình, từng lời trầm thấp cảnh cáo cô:

"Becky là điểm yếu của tôi, nên tôi sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ em ấy. Nếu như cô còn muốn động vào em ấy, thì tôi sẽ là người khiến cô mỗi ngày cũng không thể sống yên."

Nói xong đều giống như những lần trước đẩy mạnh Nita ra phía sau, mặc kệ dấu hằn đỏ ửng trên cổ tay của cô ta.

Nita xoay nhẹ cổ tay, vẻ mặt không một chút nhăn nhó, vẫn có thể ung dung mỉm cười.

Freen nhìn dáng vẻ bất cần này của Nita càng thêm chán ghét. Nhìn bộ dáng này lại khiến cô nhớ tới chuyện của 5 năm trước, khi tin đồn giữa cô và cô ta nổ ra, cô đã tức giận như thế nào xông thẳng vào phòng làm việc của cô ta, yêu cầu cô ta hãy lên tiếng đính chính.

Nhưng Nita lúc đó cũng dùng bộ dáng nhàn nhã không quan tâm này mà nói:

"Quan tâm làm gì? Bọn họ thích nói cứ để bọn họ nói. Hôm nay em muốn dẹp yên, thì ngày mai họ vẫn có thể tìm cớ moi lên lại. Em không phải không hiểu vấn đề này chứ? Cái gì cũng đều có hai mặt, tin tức này được đưa lên chẳng phải cũng tốt cho em sao? Có thể khiến độ nhận diện của em trở nên rộng rãi hơn."

"Tôi muốn thành công, nhưng không phải bằng cách thức hủy hoại thanh danh của mình như vậy!"

"Là em tỏ ra ngây thơ hay không hiểu quy luật cuộc sống này là khắc nghiệt vậy? Em đã chọn con đường này để đi, thì phải hiểu được con sóng ngầm của nó chứ?"

Ngày hôm đó dù cô có nói như thế nào, Nita cũng nhất quyết không giúp cô đính chính tin đồn đó. Khiến cho giấc mơ một thời của cô bị vấy bẩn bởi những thứ không có thật kia. Biến cô thành một kẻ ôm chân người khác mà đi lên.

Trước kia cô vẫn luôn nghĩ Nita sẽ là người giúp cô đạt được mơ ước của mình. Để cô có đủ tự tin đến một ngày mà bước đi bên cạnh người mình yêu mà không bị bóng đen cuộc đời dìm xuống

Nhưng thực chất cô ta lại là người khiến bản thân cô cảm thấy chính mình là người có lỗi với Becky. Khiến cho cô cảm thấy sự ngưỡng mộ và tự hào của em ấy từng dành cho cô đều là vô nghĩa.

Cô không xứng với những điều đó.

"Nita, cô có biết vì sao cô cố gắng nhiều năm như vậy cũng không có được thứ mình muốn hay không?"

Với câu hỏi bất chợt của Freen, nụ cười của Nita liền cứng lại, nhìn chăm chăm vào người trước mắt mình.

"Bởi vì cô chưa từng dùng tâm mà đối đãi. Cô chỉ biết dùng những thủ đoạn hèn hạ của mình để đoạt lấy những thứ mình muốn. Cô nghĩ rằng cô làm như vậy tôi sẽ đến mà quỳ trước mặt cô cầu xin hay sao? Xin lỗi, nhưng những điều đó chỉ làm tôi thêm chán ghét cô. Tôi thật sự rất hối hận vì năm đó nể tình cô đã giúp tôi mà để cô chèn ép mình suốt những năm qua. Tôi đã nghĩ cô là người tốt, tốt hơn những con người ngoài kia. Nhưng thực chất cô cũng giống như bọn họ.... hạ lưu bỉ ổi, chỉ biết dùng nguyền lực đàn áp người yếu thế hơn."

Đối với những lời vạch trần tuyệt tình của Freen, Nita ngây người, sau đó vẫn là bật cười. Nhưng lúc này nụ cười lại có bao nhiêu phần ưu thương, cay đắng mà bật cười như điên như dại.

"Em nói rất hay. Tôi là con người hèn hạ như vậy. Nhưng tôi cũng cho em biết, trên đời này không chỉ có mình tôi thâm độc. Việc tôi làm chẳng là gì so với những người ngoài kia đâu. Dù sao tôi cũng chỉ muốn có em, không muốn làm tổn hại tới ai, nhưng tôi không chắc những kẻ thù bên cạnh em có nghĩ được như vậy không. Thay vì ở đây mắng chửi tôi, em nên quay về bảo vệ tốt người yêu bé nhỏ của em."

Freen cau chặt mi tâm, nhìn bộ dáng Nita lúc này phủ một tầng lãnh đạm, tịch mịch vì những lời tuyệt tình của mình. Cô không quan tâm đến việc cô ta có ra làm sao, cô chỉ quan tâm đến những lời cô ta nói. Không suy nghĩ gì thêm lập tức xoay người rời đi.

.

.

.

"Cô chủ... cô định làm gì vậy?"

Tài xế ngồi ở phía trước nhìn người ngồi ở băng ghế phía sau thông qua kính chiếu hậu. Hắn nhìn tên thanh niên vừa cầm lấy một bao thư rời khỏi xe, đội chiếc mũ đen mờ ám rời đi, xong lại nhìn qua chủ của mình đang nở nụ cười âm hiểm.

"Làm gì? Tất nhiên là phải trả thù."

Người phụ nữ hai tay ôm lấy người, trên mặt hiện lên chỉ toàn là toan tính, sự gian ác khiến người tài xế cũng lạnh sống lưng.

"Làm vậy có ổn không? Nếu lỡ chuyện này bị lộ ra, ông chủ cũng không giúp được cô."

"Chuyện này chỉ có tôi, anh và tên kia biết. Hắn ta không nói, không lẽ anh nói sao?"

Người phía sau nheo mắt, người tài xế lập tức run sợ lắc đầu nguầy nguậy.

"Tôi không dám..."

"Tốt nhất nên như vậy! Anh nên làm tốt việc của mình. Biết chuyện gì nên nói và không nên nói."

"Tôi... tôi biết rồi..."

Tài xế âm thầm nuốt nước miếng, run rẩy khởi động xe rời đi.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net