Chương 8: Lần thứ 2 gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở lại phòng ngủ thì đồng hồ cũng vừa vặn chỉ 11h đêm. Bà Mie chào em lần cuối rồi nhẹ nhàng khép cửa rời đi. Becky lúc bấy giờ mới thở phào như trút hết mọi gắng gượng trước mắt mọi người. Dù sao cũng không phải là nhà mình, hơn nữa lại còn là lần đầu gặp mặt sau nhiều năm, nên phép tắt vẫn phải giữ, ít nhất đó là điều bố vẫn thường dặn em. Đầu tiên là phải tìm thuốc dị ứng ngăn cho cái sự ngứa ngáy khó chịu sắp bùng nổ kia, em lao ngay đến chiếc balo đặt gọn trên vali màu vàng ở góc phòng bật tung ra tìm kiếm. Thôi rồi, tiêu rồi, từ balo cho đến vali điều không có lấy 1 viên thuốc dị ứng. Lúc xếp đồ ỷ lại là chỉ đi 1 thời gian ngắn nên em đã quên mang theo. 

Mà hiện tại thì da em cũng bắt đầu nổi lên từng vùng đo đỏ lấm tấm từ cổ đến tay, giờ thì cũng không tiện gọi ai trong nhà nên em lủi thủi tiến vào phòng tắm, hy vọng nước mát chó thể làm dịu đi cơn ngứa ngáy khó chịu kia.

Ngâm mình trong nước mát tầm 30 phút thì cũng làm cho da dẻ dịu đi đôi chút, nhưng kì thực là cổ vẫn cảm thấy rất khó chịu và làn da trắng sữa kia lại trở nên loang lỗ với chỗ trắng chỗ đỏ chỗ hồng, trông thật đáng thương. Becky khoác áo choàng tắm lên người, lê lết ra góc phòng chọn đại 1 chiếc áo thun dài rộng cùng chiếc quần đùi rộng thoải mái để mặc ngủ. Xong xuôi thì em mệt mỏi thả người lên chiếc giường lớn kia, cố gắng suy nghĩ về những chuyện hôm nay để xua đi cơn ngứa đang dâng lên trên từng thớ da thịt. Thế nhưng tay vẫn vô thức đưa lên gãi từ chỗ này qua chỗ khác, đến nổi hằng lên từng vệt đỏ rươm rướm máu trên làn da trắng mịn. 

Cảm thấy cần được hít thở do cuống họng vẫn nóng ngứa, Becky đứng dậy, đi đến bên cửa sổ kính lớn, đẩy cửa bước ra ban công tìm chút không khí mát lạnh từ bên ngoài. Vừa bước chân ra khỏi cửa kính, Becky giật bắn mình như vừa nhìn thấy ma. Nhưng thật ra cái em thấy chính là người mặt lạnh băng hồi chiều còn kéo tay em, giờ đang ung dung khoanh tay, tay kia cầm theo ly rượu đỏ lắc lắc, đứng ngay trước cửa kính lớn chằm chằm nhìn vào em 1 cách đáng sợ cùng tò mò không hề giấu diếm.

Chao đảo dội ngược lại phía sau, em luống cuống nép người vào cánh cửa vừa được kéo ra làm điểm tựa, ánh mắt sợ hãi của em va chạm với ánh mắt xinh đẹp nhưng sâu thẳm thâm trầm kia bỗng làm tim em đập nhanh lên từng chặp, từ đầu đến cuối cả 2 không hề lên tiếng. Không khí hoàn toàn như bị đóng băng lại bởi sự ngượng ngùng đang xảy ra.

Freen là người lên tiếng trước "Cô bị dị ứng hử?" 1 tay vươn ra nâng cằm em lên xoay trái rồi qua phải chăm chú nhìn vào cần cổ đang ẩn hồng đỏ lên từng mảng. Giây phút ngón tay chạm vào da em, Becky cả người run lên 1 cái, cảm thấy rét lạnh sợ sệt né tránh ánh nhìn cùng những ngón tay của cô.

"Tôi.... tôi không sao, chỉ là muốn ra ngoài hóng gió tý"

"Ph...phiền chị rồi. Xin lỗi" Nói xong thì tính quay đầu vào trong, nhưng chưa kịp xoay người bước đi, thì phía sau đã bị cô trực tiếp túm lấy cổ áo thùng thình kia, lôi xềnh xệch em hướng về phòng mình kế bên. Becky 1 lần nữa lại thất kinh hồn vía, tay chân luống cuống chỉ biết theo đà chới với đi bóng lưng cao hơn cô nữa cái đầu kia. 

Vào được bên trong thì đẩy mạnh em xuống chiếc ghế sofa ngay góc phòng, rồi tự mình đi lại kệ sách để cuối góc phòng, lấy ra lọ thuốc ném lại phía em. Trong suốt quá trình đó, Becky cảm thấy con người trước mắt mình thật kì cục, điều gì cũng không nói, kiệm lời còn bá đạo. Lôi em qua đây là để cho thuốc thôi sao? 

Về phía Freen, lúc ra ban công hóng mát thì vô tình thấy được con bé nhỏ kia đang tuột chiếc áo choàng tắm ra mặc vào chiếc áo thun rộng kia. Freen chợt đứng hình mất mấy giây khi thấy được bóng lưng trần của em chi chít những vệt đỏ, tuy vậy cũng không thể không than lên 1 tiếng. Becky quá đẹp, tuy em hơi ốm 1 tẹo nhưng thật sự thân hình lại rất cân đối, vừa vặn chỉ khiến cho người ta mới nhìn chỉ muốn làm đều sai trái. Ngay sau đó mọi hành động đều được cô thâu tóm qua ánh mắt đen thăm thẳm, lưu lại trong trí nhớ của cô. Cả thân thể em đều được cô vô tình nhìn thấy,  bổng chốc cô nổi hứng muốn trêu chọc con bé kia 1 chút. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net