Chương 11: Sarocha, cưới nàng thật tốt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sarocha thả đồ vật trong tay xuống muốn rời đi, quay đầu thấy trang sức ngọc trai phân tán đầy trên mặt đất, lại khom người xuống nhặt.

Càng nhặt, càng hoang mang.

Trang sức đẹp như vậy, nàng ấy vì sao lại tức giận ném bỏ?

Namortara nói, Sarocha không hiểu lòng nữ nhân.

Đêm qua Rebecca cũng khóc nói nàng không hiểu.

Vừa rồi, Kornkamon cũng nói y như vậy.

Nữ nhân rốt cuộc muốn cái gì? Phải như thế nào mới hiểu được lòng nữ nhân, không làm cho Rebecca khóc?

Sarocha cố gắng nghĩ, vẫn nghĩ không ra.

"Này....rất xinh đẹp."

Mookda liếc Sarocha một cái: "Ngươi thích thì chọn vài thứ đưa cho tỷ tỷ đi, còn có, chuyện hôm nay, một chữ cũng không được nói ra!" Coi như phí khóa miệng cũng không tệ.

Nàng giống như bố thí, khẩu khí vẫn cao cao tại thượng, đáy lòng âm thầm khinh bỉ Sarocha keo kiệt.

Sarocha có kiên nhẫn, nhặt hết từng thứ, đưa trở về cho nàng, không để ý tới vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của đối phương.

Xoay người đi ra cửa, Sarocha lại dừng bước, hỏi ra vấn đề vẫn luôn thắc mắc mãi: "Nữ nhân muốn cái gì?"

Mookda ngạc nhiên, không đoán được Sarocha sẽ hỏi như vậy.

Không hiểu sao? Vì thế Sarocha bổ sung: "Ngươi vừa mới nói, hắn không hiểu nữ nhân muốn cái gì, ta cũng không hiểu, như thế nào mới có thể làm cho Rebecca vui vẻ?"

"Ngươi cùng đại tỷ cãi nhau?"

Đó là cãi nhau sao? Hình như là không phải đi.

Sarocha lắc đầu: " Becca gả cho ta, ta muốn Becca vui vẻ."

Một câu lơ đãng nhưng lại đánh sâu vào nội tâm Mookda .

Trượng phu nàng chưa từng có tâm tư như vậy đi? Chỉ biết lấy trang sức quý giá dỗ nàng, nhưng giường lại lạnh lẽo đêm chỉ một mình nàng tịch mịch trôi qua, trân châu hoa phục có thể an ủi?

Trước đây, nàng luôn cho rằng áo gấm ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), trượng phu tướng mạo tuấn mỹ mới là hạnh phúc, hiện tại mới biết, chính mình quá sai lầm rồi.

Nàng là ăn được mặc tốt, nhưng ngay cả một câu quan tâm ấm áp cũng không có, một bụng khổ sở không thể nói cùng ai.

"Ta cũng đưa đồ cho Becca , nhưng không có thứ xinh đẹp, quý giá." Sarocha hai tay nắm lại, càng nghĩ càng bất an: "Chỉ là một đóa hoa nhỏ, ta cảm thấy nó xinh đẹp, muốn cài lên tóc nàng, còn có, còn có hoa quả...Ngay cả khối điểm tâm lớn nhất cũng để giành cho nàng, ta cũng chưa có ăn, như vậy, như vậy..."

Sarocha không biết phải đưa thứ thật quý, châu sai ngọc sức sáng lấp lánh, Rebecca cũng không có nói với nàng, trâm cài tóc đều là nàng thấy trên đường xinh đẹp thì mua về cho nàng ấy, không có thực sự quý giá.... Sarocha kiếm được tiền đều giao cho Rebecca quản lí, không có rất nhiều tiền để mua những thứ này.

Cuối cùng, Sarocha cúi đầu hỏi một câu: "Có phải là không đủ hay không?"

Không đủ? Nàng hi vọng lấy mỹ thực hoa phục đổi lấy quan tâm này, đổi trượng phu lấy một đóa hoa nhỏ cài tóc, một nụ cười ôn nhu nhìn nàng khen một câu: "Đẹp lắm!"

Nàng kìm nén xót xa, kiêu ngạo không cho nước mắt nơi vành mắt rơi xuống: "Nữ nhân muốn, bất quá chính là một trượng phu toàn tâm toàn ý yêu mình, sủng mình, vì mình, như vậy là đủ rồi."

Sarocha vốn, vốn rất sủng Rebecca a, ngoan ngoãn nghe lời nàng, cho tới bây giờ cũng không cùng nàng tranh luận....Ngày hôm qua không tính, cho là nàng hồ đồ, nhất định phải nhắc nhở nàng.

Sarocha gật đầu, xác định chính mình không có làm sai, an tâm, xoay người rời đi.

Nàng đi đến phía sau nhà, giúp nhạc phụ đại nhân dọn dẹp, lại đi vườn trái cây chiếu cố giúp nhạc phụ, bận trái bận phải.

"Ngươi ăn cơm trưa chưa?" Mookda biểu tình cứng ngắc, không dám trực tiếp lưu Sarocha lại.

Trước kia ngay cả nhìn cũng lười liếc người nọ một cái, hôm nay mới mơ hồ tỉnh ngộ, chính mình thực sự sai lầm rồi...

"Về nhà, chậm trễ nương tử sẽ lo lắng." Hôm nay Sarocha chưa nói với nàng ấy là đi ra ngoài, Rebecca sẽ nấu cơm chờ nàng.

Tùy rằng.....có khả năng tâm tình nàng chưa tốt, vẫn sẽ rất khó ăn.

Khi về đến nhà, Rebecca đã nấu cơm xong, đang đứng trong sân nghển cổ chờ đợi, vẻ mặt thoạt nhìn có chút lo lắng.

Vừa nhìn thấy Sarocha, nàng lập tức tiến lên: " Sarocha đi đâu thế?"

"Nhà nàng." Lược qua đoạn Kornkamon cùng Mookda .

"Nhà của ta là ở chỗ này." Nàng kéo tay Sarocha vào nhà.

Nàng cũng biết chính mình vô lí, trong lòng suy nghĩ lung tung, đã hướng Sarocha giận chó đánh mèo, buổi sáng thức dậy không thấy nàng ấy, cho rằng nàng ấy giận nàng.

Nhưng Sarocha đã trở lại, một chút cũng không để trong lòng, đúng giờ về nhà ăn cơm trưa.

"Phụ thân xấu, lén đi chơi không mang theo Hương Nhi ."

Sarocha ôm lấy nữ nhi trở lại trước bàn. Khi ăn cơm, Hương Nhi đều để cho phụ thân đút, phụ thân một ngụm nữ nhi một ngụm.

"Đầu bị sao vậy?" Thê tử để ý thấy trên trán Sarocha có vệt máu nhợt nhạt.

"Không có gì, không cẩn thận bị đụng phải." Sarocha thở dài một hơi, trước đây có gì đều nói hết cho thê tử, hiện tại lại học được cách giữ lại trong lòng, chuyện này sẽ làm nàng không vui, không thể nói ra.

Đây cũng là phương thức trân trọng thê tử, nàng giống như có chút hiểu.

Rebecca cầm lấy hòm thuốc giúp Sarocha bôi thuốc, tiểu Hương Nhi bò lên vai Sarocha, ngưỡng cổ hướng trán Sarocha thổi vù vù, thê tử đau lòng, Sarocha cảm nhận được, nên cái gì cũng không đau.

Nàng bỗng nhiên dừng lại, ôm lấy Sarocha, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Sarocha sợ hãi, bị thân thể mềm mại của nàng dựa vào ngực, Sarocha không dám động.

"Thực xin lỗi, Sarocha , ta không phải cố ý đối với nàng như vậy, ta thật hư..."

"Ta biết, nàng sẽ không hư."

"Ta đã ném đồ vào nàng." Hành vi như thế không khác nào một người đàn bà đanh đá, cho dù có như thế nào thì nàng cũng không nên đối với Sarocha động thủ.

"Vải và chỉ không đau."

Sarocha đối với nàng vô cùng bao dung, làm nàng cảm thấy xót xa, không nhịn được nói hết tâm sự ra cho nàng ấy biết: "Ta chỉ là hoảng sợ, ta biết Sarocha sẽ không ăn nói lung tung, cho nên, cho nên...mới không dám cho nàng nói ra, ta là tỷ tỷ của Tiểu Kornkamon, ta phải bảo hộ nàng..."

"Nhưng mẫu thân đứa nhỏ cũng muốn bảo vệ nó." Bọn họ không thể chỉ nghĩ cho chính mình.

Nàng nước mắt lại rơi xuống: "Cho nên ta không biết nên làm gì bây giờ..." Kornkamon là làm sai, nhưng nàng làm tỷ tỷ, có thể vạch trần sao? Bắt đứa nhỏ mới sinh sẽ bị chộp tới quan phủ trị tội.

Nhưng nếu không nói, bao che sai lầm của tiểu muội, lương tâm của nàng cả đời này sẽ không tha cho nàng.

"Nàng ăn cơm đi."

"Ừm." Nàng buông tay, nâng bát cơm lên, nước mắt rơi xuống.

Vốn không thể trông cậy Sarocha sẽ nói chuyện tốt gì, chẳng qua....trong lòng bất lực, chỉ có thể cùng người tín nhiệm nhất tâm sự.

"Ăn xong, chúng ta cùng đi Trinut gia, hướng tiểu tẩu tử Trinut gia xin lỗi."

Nàng ngạc nhiên, nhìn về phía Sarocha.

"Phụ thân ta nói, làm việc sai phải thừa nhận." Càng chối cãi che giấu thì sai lại càng sai.

Hồi nhỏ Sarocha cũng phạm sai, ai cũng đã từng làm sai, chỉ cần biết nhận lỗi sửa sai là được rồi.

Nhận lỗi, được tha thứ, lương tâm mới an ổn.

"Chúng ta xuất ra thành ý, thay Kornkamon nhận tội, cho dù phải quỳ xuống mới có thể tha thứ cũng đều được." Tâm tư của Sarocha đơn thuần, không có lo lắng kiêng dè quanh co như nàng, ngược lại đơn giản hơn.

Đúng vậy! Việc đã đến nước này, phải ép Kornkamon đem đứa nhỏ trả lại cho người ta, cả nhà bọn họ quỳ xuống dập đầu, xin Trinut gia đừng truy cứu, đây mới là giải pháp tốt nhất, mà nếu cứ trốn tránh kéo dài thì mọi chuyện sẽ càng thêm rối rắm.

Ngày thường đều là nàng nói cho trượng phu nên làm thế nào, nên làm cái gì, không nghĩ tới thời điểm hoảng loạn nhất lại là trượng phu giúp nàng giải quyết, nói cho nàng biết nên làm thế nào.

Một chữ thức tỉnh người trong mộng.

" Sarocha nói đúng, đều là do ta hồ đồ, cũng nhờ nàng đánh thức ta."

Thấy thê tử ngừng khóc, Sarocha liền an tâm, đói bụng, từng ngụm từng ngụm ăn cơm.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại dừng lại, muốn nói lại thôi: "Còn có, nàng, tối hôm qua nàng còn nói...."

"Nói cái gì?"

"Nói ta không hiểu nàng muốn cái gì..." Cho nên hoa nhỏ, trâm cài, hoa quả điểm tâm... nàng đều không thích?

"Vậy nàng muốn cái gì, ta sẽ đi mua cho nàng..." Sarocha không ăn cơm nữa, đặt đũa xuống đứng dậy, Sarocha muốn biết nàng muốn thứ gì.

Nàng không nghĩ tới, chính mình thuận miệng nói một câu, nàng ấy cũng để ở trong lòng, suy nghĩ nghiền ngẫm, chưa bao giờ khinh thường.

Nàng kéo lấy tay của Sarocha, nhợt nhạt nhếch môi, trong nụ cười hòa lẫn hạnh phúc và xót xa: "Không cần mua, Sarocha đã cho ta, cho ta rất nhiều."

Nàng cũng biết, Sarocha nguyện ý để cho phụ thân nàng đánh chửi, cũng phải chăm sóc tốt cho nhạc phụ bị té gãy chân, nàng ấy không muốn nàng lo lắng, nguyện ý buông tôn nghiêm xuống, bồi nàng xin lỗi, bồi nàng quỳ, đem mọi chuyện của nàng gánh vác lên vai, đã rất đủ rồi.

Sarocha cho nàng nhiều như vậy, nhiều đến ngực nàng đều tràn đầy cảm động cùng hạnh phúc.

Trượng phu của nàng, một chút cũng không ngốc.

Lòng của Sarocha so với ai đều minh bạch rõ ràng hơn hết, nàng ấy có thể phân biệt thị phi, giúp nàng không lầm đường lạc lối, một người chính trực ngay thẳng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net