Chương 2: Ta nguyện ý gả cho ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường chạy thẳng tới nhà Chankimha, cửa khép hờ, nàng đứng ở trong sân, hướng vào bên trong kêu: "Sarocha , ngươi có nhà hay không?"

Cửa sổ bị đẩy ra, người nọ thăm dò xong, lui về.

Một lát sau, Sarocha mới nghĩ đến hẳn là nên trả lời nàng. A nương nói, không nói lời nào, sẽ tức giận.

"......ờ" Nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu này.

Rebecca đẩy cửa đi vào, thấy người nọ ngồi trong phòng, khâu lại lổ hỏng trên đôi giày.

"Thẩm Samanun đâu?" Loại công việc của nữ nhân, a thẩm như thế nào để cho Sarocha làm?

"Đang ngủ trưa." Ngón trỏ đặt ở bên miệng thở dài một tiếng, sau đó nói tiếp: "A nương ánh mắt không được tốt."

Cho nên chính Sarocha phải khâu lại.

Thì ra là thế.

Nhìn người nọ khâu cong cong vẹo vẹo, tây một mũi đông một mũi, kết cấu loạn xạ lại vô cùng thê thảm, nàng đi tới, nhận lấy: "Để ta khâu cho."

Đau lòng nhũ mẫu lớn tuổi, nhãn lực không tốt, liền đem công việc giấu đi, không muốn cho người bận tâm, còn mình thì im lặng bị kim đâm để lại hố hố sẹo sẹo.

Khi rãnh rỗi, thường thấy Sarocha đấm lưng cho nhũ mẫu, xoa bốp gân cốt.

Một người hiểu được phụng dưỡng phụ mẫu thân nhân như vậy, ai may mắn gả cho Sarocha, đều sẽ được đối xử tử tế, cả đời gánh vác trách nhiệm, Mookda sao lại nông cạn như thế, không nhìn thấy được mặt tốt của Sarocha sao?

Ngốc tử nhìn nhìn bình sành bên cạnh rồi lại nhìn nàng.

Rebecca tháo những đầu chỉ lệch lạc, thành thạo lưu loát một lần nữa khâu lại giày cho Sarocha, thu kim, thuận tay đem giày hướng chân Sarocha mang vào, ngước mắt vừa vặn chống lại ánh mắt dao động của người nọ vừa nhìn bình sành vừa nhìn nàng.

Thực kỳ lạ, nàng tựa hồ đọc được suy nghĩ của Sarocha, như hiện tại đáy mắt của người nọ giờ phút này tràn ngập nghi hoặc.

"Ngươi vừa mới đi qua nhà của ta?"

"Đây là dùng làm sính lễ." Sarocha lại ngắm bình sành.

"Đúng, phụ thân đã nói với ta, đó là ngươi đã vất vả tích góp từ lâu, sao lại lấy ra hết?" Tùy ý liếc mắt một cái, trong đó số lượng cũng không ít đâu, có chút ngoài dự kiến của nàng, người này cư nhiên còn có của cải nhỏ.

"A nương nói là dùng để cưới dâu." Sarocha kiếm ngân lượng giao cho a nương, a nương không nhận, kêu Sarocha để dành cho tốt, tương lai sẽ cưới nương tử.

Sarocha đều nghe lời, mỗi hào đều để dành, không dám xài loạn.

Đồ ngốc này không hiểu hoa ngôn xảo ngữ, chính là dùng hành động, lấy ra tài sản tích lũy để biểu đạt thành ý.

"Vì sao chọn ta? Mookda trẻ tuổi, là người đẹp nhất trong ba chúng ta, nam nhân đều sẽ chọn nàng." Mà nàng, đã qua tuổi cưới gả, còn hơn Sarocha ba tháng tuổi, trước đây, hoàn toàn không có nhìn ra người nọ có suy nghĩ đến phương diện này, như thế nào lại đột nhiên nói ra như vậy?

"Không cưới Mookda, cưới ngươi." Sarocha tiếp theo lại cam đoan "Ta nuôi ngươi, không cần lo ăn mặc."

A nương nói, hướng nữ nhân cầu thân, những lời này nhất định phải nói.

Nàng cười cười: "Ta có thể tự nuôi bản thân."

Đúng, tay Rebecca thật khéo, mười lăm tuổi liền vào trong thành làm việc tại phường thêu lớn nhất quý nhất, mọi người đều thích tay nghề của nàng.

Buôn bán kiếm tiền, ngẫu nhiên sẽ về nhà một chuyến, trên đường gặp được Sarocha, đều sẽ thuận tiện đưa cho người nọ một ít điểm tâm ngon mà nàng mang về cho Sarocha nếm thử đầu tiên, cũng sẽ mua một ít đồ chơi cho muội muội, mọi người đều nói nàng hiểu chuyện, lại trí tuệ.

Vậy thì dường như.....không cần Sarocha nuôi, chính nàng có thể làm việc.

Ngốc tử gãi gãi đầu, không biết nói gì.

"Sarocha , ta có chỗ nào tốt?" Đáng giá cho người nọ lấy tiền tích góp cả đời ra cưới nàng?

"A nương nói ta có thể tự mình chọn." Sarocha nói không ra nguyên nhân, chỉ là lặp lại kiên trì: "Ta không cần Mookda, ta chỉ muốn thành thân với ngươi."

A nương nói Mookda mới thích hợp, nhưng Sarocha không cần, Rebecca mới có thể.

Đây là lần đầu tiên Sarocha không nghe lời a nương nói.

Nàng nhẹ nhàng thở ra.

Mookda a Mookda, muội ghét bỏ người ta, không muốn gả, người ta cũng cảm thấy muội chướng mắt, không chịu cưới đâu!

Như thế rất tốt, nam vô tâm, nữ vô tình, nàng thật uổng công đi làm bà mối.

"Sarocha , ta không phải hoa cúc khuê nữ trong trắng thuần khiết, cưới ta, rất ủy khuất cho ngươi, ngươi có thể cưới người tốt hơn ta." Sarocha không lên tiếng trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

"Ngươi hiểu được lời ta nói sao?"

Sarocha không gật đầu, cũng không lắc đầu, nàng không xác định người nọ có thực sự hiểu hay không.

"Ta đã dự tính cả đời này không gả đi, cố gắng giúp phụ thân ta chống đỡ cơ nghiệp Armstrong gia, thay muội muội tìm một gia đình tốt, phụ thân già đi, cũng còn có người bên cạnh hầu hạ, cho nên, ngươi tìm người khác đi được không?"

Lần này, Sarocha nhìn cũng không nhìn nàng, đứng dậy hướng phòng trong đi vào.

Nói đều đã nói rành mạch, việc còn lại cũng tùy thuộc vào Sarocha, nàng nên đi rồi, nhưng không biết tại sao, nàng lại không thể bước đi ra.

Không khống chế được, nàng tiến vào phòng trong.

Sarocha ngồi trong góc, hai tay ôm lấy mình lui thành một đoàn.

Nghe thẩm Samanun nói, tâm tình Sarocha không tốt sẽ đem mình giấu đi, giống như muốn chui vào trong cái vỏ ốc không muốn ai nhìn thấy.

Khi phụ mẫu người nọ tạ thế, đằng đẳng hơn tháng trời Sarocha đều duy trì trạng thái như vậy, một câu cũng không nói.

Tim của Rebecca như bị ai nhéo, kinh hoảng khi biết chính mình tổn thương Sarocha.

"Sarocha ."

Người nọ không để ý tới nàng, lúc này nàng có kêu như thế nào, Sarocha cũng không chịu quay lại nhìn nàng như trước.

Nàng nhẹ nhàng linh hoạt tiến lên, ngồi xổm trước mặt Sarocha.

"Thực xin lỗi, ngươi tốt lắm, nhưng là..."

"Ta không tốt." Sarocha rầu rĩ cắt ngang lời nàng.

Nàng sửng sốt.

"Ta không tốt nên ngươi không gả."

Đúng vậy, như thế nào không nghĩ tới, tâm tư Sarocha thực đơn thuần, không có suy nghĩ nhiều, chỉ biết đến kết quả.

Vô luận nàng có nói ra nhiều nguyên nhân hơn nữa, kết quả chính là - Mookda không gả cho Sarocha, nàng cũng không gả.

Chính là đơn thuần như vậy, còn lại, người nọ sẽ không hiểu cũng vô pháp lí giải.

"Bọn họ đều cười ta khờ nhưng ngươi thì không."

Nàng chưa bao giờ cười Sarocha ngốc, Sarocha cho rằng, nàng là người duy nhất không ghét bỏ Sarocha.

Kết quả, kết quả là, vẫn như thế.

Mũi nàng chua xót nói: "Bởi vì ngươi vốn không ngốc a!"

"Cho dù vậy ngươi vẫn sẽ không gả."

"Đó là bởi vì..." Đợi một chút, nàng hỏi: "Vì sao đột nhiên muốn thành thân gấp như vậy?"

"Phải thành thân, a nương mới bằng lòng rời đi."

"Đi? Đi chỗ nào?" Thẩm Samanun vì sao lại đi?

Người nọ lại đóng chặt miệng, quay mặt đi không nói.

Tính trẻ con, phảng phất cùng nàng giận dỗi - ngươi không lấy ta, tại sao ta phải nói cho ngươi biết!

Cũng đúng, ngày hôm nay Sarocha nói đã hơn cả tháng gộp lại.

Làm khó Sarocha một câu hỏi ắt sẽ có một câu trả lời, xem ra thật có thành ý, thực sự nghiêm túc muốn cưới nàng.

"Cho dù, ta không phải cô nương trong sạch, ngươi vẫn muốn cưới sao?" Sarocha há miệng, giống như suy nghĩ nên tiếp tục giận dỗi hay trả lời nàng.

"Ngươi....tốt lắm." Sarocha rầu rĩ nói, tăng mạnh ngữ khí cường điệu: "Rất tốt với ta."

Từ trước tới nay không thành thạo diễn đạt, trình độ biểu đạt cao nhất cũng chỉ có tới đây, nhưng Sarocha vẫn cố đào óc, cố gắng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Thê tử....cùng nhau cả đời. Mookda xem thường ta ... ta không cần cùng nàng trải qua cả đời....Ngươi, chỉ có ngươi mới có thể."

Nói Sarocha ngốc, nhưng trong lòng người nọ vẫn là sáng như tuyết, đối với chuyện chung thân đại sự cả đời đều kiên định, nửa điểm cũng không qua loa.

Sarocha biết ai đối tốt với mình, ai lại tận đáy lòng khinh thường mình.

Không phải ai cũng tốt với Sarocha, chỉ có nàng, Rebecca , người duy nhất Sarocha muốn cưới.

Điều nữ nhân muốn không phải là nhận định độc nhất vô nhị như thế này sao?

Sarocha có chỗ nào ngốc? Nàng cảm thấy ở phương diện này, Mookda nếu có một nửa khôn khéo của Sarocha là tốt rồi.

Trái tim trong nháy mắt mềm ra.

Nàng đứng dậy, trở ra phòng trước ôm lấy bình sứ, thả lại trong lòng Sarocha, ôn nhu nói: "Giữ cho tốt, đi tìm phụ thân ta, nói ta đã đồng ý, muốn ông nhận lấy, ta sẽ gả."

Sarocha ngửa đầu nhìn nàng, giống như muốn phán đoán lời nàng có thật hay không, hay chỉ là thuận miệng nói cho có lệ.

"Phụ thân nuôi dưỡng ta nhiều năm như vậy, sính lễ này, là ngươi giúp ta hồi báo ơn dưỡng dục, ta mới có thể gả vào nhà Chankimha, an tâm cùng ngươi sống qua ngày, hiểu không?"

Cho nên là....đáp ứng rồi sao?

"Ngươi nếu không ghét bỏ ta, thì đến cưới ta đi! Đừng có ngốc hồ hồ ôm bình sứ đến, nói với thẩm Samanun một tiếng, để bà mang theo bà mối và ngày sinh tháng đẻ, bồi ngươi cầu thân, nhớ kỹ chưa?"

Sarocha ngây ngô gật đầu, cũng không biết có phải thực sự hiểu chưa.

Nàng cười cười thản nhiên đứng dậy, trong đầu một khi có quyết định, tâm sự lâu ngày cuối cùng cũng được gỡ xuống, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đi thong thả ra khỏi phòng ngoài, nhìn thấy thẩm Samanun đứng ở trong sân, hiển nhiên là chờ nàng.

"A thẩm."

"Cảm ơn ngươi, Rebecca ." Thẩm Samanun hướng nàng làm đại lễ.

Nàng phát hoảng, nàng làm sao có thể chịu nổi đại lễ này của trưởng bối, vội vàng vươn tay ngăn lại: "A thẩm, thẩm đừng làm vậy."

"Ta biết là Sarocha làm khó dễ ngươi."

Đứa nhỏ kia không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, giống như một tiểu hài tử, nháo nàng nếu không cho ăn sẽ không vui vẻ, làm Rebecca khó xử, không thể không đồng ý.

"Thẩm nhìn con giống miễn cưỡng lắm sao?" Việc hôn nhân đại sự, làm sao miễn cưỡng được?

"Sarocha chúng ta....trèo cao."

Samanun thẩm đương nhiên biết Rebecca tốt, trí tuệ linh hoạt lại hiểu lòng người, sau khi đến tuổi cập kê bao nhiêu nam tử đến cầu thân, muốn phá hỏng cửa nhà Armstrong, ai cũng đều muốn cưới được một thê tử hiền tuệ biết chăm lo nhà cửa, nhưng ai nàng cũng không đồng ý, nên kéo dài đến bây giờ.

Thẩm Samanun ngay cả mơ cũng không dám mơ tưởng xa, Mookda là yếu ớt chút, nhưng muốn cưới vào cửa, tốt xấu cũng có thể làm bạn cùng Sarocha , để cho đứa nhỏ này không cô đơn một mình.

Cũng không nghĩ đến, đứa nhỏ này có lòng tham như vậy, thế nhưng mở miệng liền hướng Rebecca cầu thân, ngay cả bà đều là ngoài ý muốn.

Càng ngoài ý muốn hơn nữa là, bao nhiêu thanh niên tuấn tú tài giỏi Rebecca đều không để vào mắt, vậy mà lại đồng ý.

Sarocha này, không biết là tu mấy kiếp a!

"A thẩm, con thật tình đau lòng cho Sarocha , muốn gả cho hắn, làm bạn với hắn cả đời." Nàng không biết thẩm Xuân Thủy nghe được bao nhiêu, nhưng có chuyện nhất định phải nói.

Phu thê không phải là như vậy sao? Đau tiếc đối phương, nghĩ cho đối phương, an an ổn ổn, cũng chính là cả đời.

Sarocha đã kiên trì muốn nàng, vậy nàng sẽ thay phụ thân báo đáp lại ân tình mà Armstrong nợ Chankimha, sẽ chăm sóc thương yêu người nọ cả đời.

Mãi đến vừa rồi, nàng mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra chính mình cũng cổ hủ câu nệ để ý miệng lưỡi người đời như thế.

Trên giá trị của thế tục, Sarocha không tốt.

Trên lễ giáo, nàng cũng không tốt đẹp.

Nhưng mặc cho bên ngoài nói cái gì, cũng không tổn hao gì đến bản chất tốt đẹp, không phải sao? Bởi vậy, Sarocha thủy chung kiên trì, nàng là tốt nhất.

Cũng là như thế, nàng có gì không dám gả?

Thẩm Samanun gật đầu: "Trong nhà thúc giục ta vài lần, nhi tử ta năm trước thành thân, muốn ta về quê hưởng phúc, mà ta nghĩ bên cạnh Sarocha không có ai chăm sóc, thế nào cũng không đi được, nay ngươi đã nguyện ý gả, ta cũng có thể yên tâm mà rời đi."

Thì ra đây là ý tứ trong miệng người nọ: "Phải thành thân, a nương mới bằng lòng rời đi."

Sarocha biết chính mình là gánh nặng của bà, làm cho thẩm Samanun không có biện pháp trở về cùng người nhà đoàn viên, bởi vậy gấp rút thành thân, để cho thẩm Samanun yên tâm về nhà.

Nhớ rõ lúc ban đầu chuyện ngoài ý muốn phát sinh, song thân đột nhiên mất, bên cạnh Sarocha cũng chỉ còn có vị nhũ mẫu này chăm sóc, sau khi phong bế chính mình đằng đẵng suốt hơn tháng trời, thì suốt ngày kêu thẩm Samanun là "A nương", có người bảo sửa cũng không sửa được.

Nàng nghĩ, Samanun thẩm không phải là thân nương (mẹ ruột) của Sarocha, điểm này chính trong lòng của người nọ so với ai đều rõ hơn cả, nhưng mỗi khi bị khi dễ, chịu ủy khuất, vẫn sẽ bổ nhào vào lòng thẩm Samanun khóc gọi a nương.

Thẩm Samanun thật tình đau tiếc cho đứa nhỏ này, mới mười tuổi đã không còn người thân, may mắn phụ mẫu Sarocha còn để lại chút tiền tích góp cho Sarocha, cũng giúp phần nào cho thẩm Samanun, thế này mới có thể nuôi người nọ khôn lớn. Vài năm đầu, phải bôn ba chung quanh, mang Sarocha đi đến danh y điều trị, chăm sóc đến nay, thẩm Samanun cũng đã xem Sarocha thành đứa con của mình mà quan tâm.

Dù vậy, chính Sarocha cũng biết, cảm tình không thể thắng tình mẫu tử, bản thân cũng không thể không có lí lẽ bá chiếm người, thẩm Samanun lớn tuổi, sẽ tưởng niệm con trai con dâu của bà, mà Sarocha cũng đã trưởng thành không cần người khác chiếu cố, để cho bà về nhà hưởng phúc, ngậm kẹo đùa cháu mới hợp lý.

Rebecca nghĩ, hài tử ngốc kia rõ ràng là tất cả đều không có gì trong tay, vẫn nghĩ cho người khác, không nhịn được xót xa.

"A thẩm yên tâm, ta sẽ chiếu cố Sarocha , không để hắn chịu thiệt, chịu ủy khuất."

Nói chung, những lời này không phải là nên để nhà trai nói sao? Thẩm Samanun cũng biết,Sarocha quả thật là cần một người khoan dung biết chăm sóc.

Nếu có thể cưới Rebecca , có hiền thê tốt như vậy vì Sarocha mà suy nghĩ, tính toán, vậy là bà đã có thể chân chính buông lo lắng xuống.

Rebecca dừng một chút, nói tiếp: "Chính như lời năm đó ngài Chankimha nói, này là nhân duyên trời định không phải sao?"

Cười cười, nàng liền hướng cửa sổ kêu lên: " Sarocha Chankimha , ngươi phát ngốc gì đó? Ta muốn trở về, vị hôn phu không cần tiễn ta một đoạn sao? Cẩn thận ta đổi ý không gả..."

Chưa nói xong, ngốc hài tử vội vả chạy ra, rất kích động đụng vào cửa một cái, nhờ nàng thân thủ nhanh lẹ đỡ kịp, Sarocha liền nắm loạn xạ vạt áo của nàng.

"Ta, ta đi, ta đi..." Không thể đổi ý.

Nàng cười không nói, thuận thế nắm lấy tay Sarocha.

"Có muốn ăn điểm tâm không? Buổi sáng cùng Mookda, Kornkamon đi dạo chợ, có mua ít điểm tâm trở về, đợi chút về nhà ta đưa cho ngươi."

"Muốn."

"Ăn điểm tâm phải kết hợp với uống trà, ta sẽ lén trộm của phụ thân một bình trà xuân hảo hạng cho ngươi."

"Tốt."

"Cái gì cũng đều muốn, thật là có lòng tham nha."

"...." Mới không phải lòng tham.

Vai kề vai, hình ảnh hai người càng lúc càng xa, đối thoại dần dần nghe không rõ nữa.

Thẩm Samanun mỉm cười, xoay người đi vào nhà.

Rebecca về sau sẽ biết, Sarocha chỉ có đối với người thân của mình mới ngàn nói trăm thuận như vậy, một khi trong đầu đã nhận định, chỉ cần là người nọ cho, vô luận tốt xấu tất cả đều sẽ vui mừng đón nhận.

Trước kia, chưa bao giờ phát hiện, hai người bọn họ xứng đôi như thế.

Ngày hè gió nhẹ này, nhưng lại cũng có hơi thở dào dạt ý xuân, tràn đầy, tràn đầy ngọt ngào đến ngấy đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net