Chương 6: Phải. Ta là phụ thân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi biết nàng có đứa nhỏ, Sarocha đối với nàng càng thêm săn sóc, dè dặt cẩn trọng chiếu cố, không cho nàng có một chút sơ suất.

Lúc trước, khi tâm trạng đặc biệt vui vẻ sẽ chạy đến ôm nàng, làm nũng bừa bãi với nàng, hiện tại lại sợ mình không cẩn thận lực đạo, không dám làm theo cảm tính, sợ làm nàng và đứa nhỏ bị thương.

Sarocha nói sẽ cố gắng học làm một phụ thân tốt.

Không có người nói cho Sarocha biết nàng nên làm cái gì, nhưng nàng giống như thật sự biết, dường như mỗi bản thân mỗi người đều có bản năng làm phụ thân, Sarocha sẽ lo lắng càng nhiều, chậm rãi điều chỉnh chính mình, sau một đêm giống như lớn lên, không còn giống một đứa bé không hiểu chuyện.

Sarocha vì đứa nhỏ mà thay đổi, từng chút từng chút, tuy rất nhỏ nhưng nàng đều để vào mắt. Sarocha trở nên không còn là Sarocha , nhưng ở phương diện nào đó mà nói thì Sarocha vẫn là Sarocha như cũ.

Tỷ như, bản tính chân thành, cùng với toàn tâm toàn ý yêu sủng nàng và đứa nhỏ.

Mỗi khi ở bên ngoài, thấy cái gì ngon, chơi tốt, đều muốn mang về cho nàng và đứa nhỏ, bụng dần dần lớn lên, trong nhà đồ trẻ sơ sinh càng nhiều, tất cả những thứ đó đều là tâm ý cưng chiều đứa nhỏ của Sarocha.

Có một lần, Sarocha vì săn đầu dã báo mà bị thương cánh tay, làm nàng rất đau lòng, khi bôi thuốc cho Sarocha, miệng người nọ lại còn cười, nàng hỏi: "Còn cười? Không đau sao?"

Sarocha lại nói: "Nuôi đứa nhỏ cần phải có rất nhiều tiền." Là nàng đã từng nói.

Da báo được bán với giá vô cùng tốt, đủ cho bọn họ không cần lo ăn lo mặc trong một mùa đông, Sarocha thực vui vẻ, nàng nghe xong cũng thả lỏng tâm tư hơn, thẳng mắng người kia ngốc.

Một lòng nghĩ cho nàng cùng đứa nhỏ, lại quên chú ý tới an toàn của bản thân, tựa hồ cánh tay bị thương chảy máu đầm đìa không phải là của bản thân.

Còn có một lần, ở bên ngoài, lão đại phu thấy nàng liền vội vàng chạy tới đưa thuốc, khen Sarocha thật biết chăm sóc, đem thê tử nuôi dưỡng đến khí sắc hồng nhuận.

Sarocha trả lời: "Đương nhiên, nàng gả cho ta, chỉ có thể dựa vào ta, nên ta phải học cách thông minh." Lời đại thẩm giáo huấn, Sarocha vẫn nhớ kỹ, gặp chuyện gì không biết sẽ đi hỏi người khác.

Thời điểm vừa thành thân, mỗi ngày Sarocha trở về đều nói rất nhiều, kéo nàng nói đông nói tây, kể lại chuyện phát sinh hôm nay, lớn lớn nhỏ nhỏ cái gì cũng đều đem ra nói hết, giống như muốn nói bù trong mười năm nay, chỉ đối với nàng, Sarocha chỉ muốn cho một mình nàng biết, ra khỏi nhà vẫn là một hũ nút như cũ, ai cũng không để ý tới.

Hiện tại Sarocha đã mở miệng nói chuyện với người khác, tuy vẫn rất thụ động, người ta hỏi mới đáp, nhưng đã rất có tiến bộ...

Lần đầu tiên mở miệng, là khi Sarocha phải đi nhờ Namonrtara nhà bên đến giúp Sarocha chiếu cố nàng, Sarocha sợ khi lên núi săn thú, thê tử ở nhà có việc gì không có người chiếu cố.

Một lần, hai lần, ba lần.... Sarocha dần dần hiểu được phải cùng người ngoài có quan hệ tốt, người khác mới sẽ giúp Sarocha chiếu cố Rebecca . Nếu chỉ một mình Sarocha mà nói cho dù quan hệ với người khác có xấu đến mấy thì cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ nàng đã có thê tử, cũng có đứa nhỏ, không nghĩ cho mình nhưng nhất định phải nghĩ cho mẫu tử bọn họ.

Gần đây Sarocha cũng bắt đầu bồi nàng đi về nhà mẹ đẻ.

Dĩ vãng nói cái gì cũng không nguyện ý bước vào cửa lớn nhà Armstrong một bước, hiện tại bụng nàng đã lớn, Sarocha lại chủ động mở miệng dẫn nàng về nhà.

Sarocha vẫn đứng rất xa, không cùng phụ thân nàng hỗ động, chỉ khi thê tử có nhu cầu, sẽ giúp nàng thêm trà đổ nước, điều chỉnh gối mềm để cho nàng được thoải mái, sau đó lại nhanh chóng tránh đi một xó.

Nàng cũng không nói gì, để cho Sarocha từ từ thích ứng, lâu ngày sẽ có tiến triển.

Hôm nay từ Nhà Armstrong trở về, mang theo vật phẩm phụ thân nàng chuẩn bị cho ngoại tôn, dưới ánh nến, nàng may quần lót, giày cho đứa nhỏ, trượng phu ngồi dưới đất, xem xét đồ đạc mới mua cho đứa nhỏ.

Cứ cách một thời gian, Sarocha sẽ đổ thùng đồ chơi ra để kiểm kê các vật bị vỡ, cũng không biết là sợ ai trộm đi hay là lo lắng cái gì, lấy những món đồ chơi xem như bảo bối ra nhìn nhìn sờ sờ lần nữa.

Mỗi khi nhìn xong, tâm tình của Sarocha đặc biết tốt, vì thế nàng cũng để mặc cho người nọ nhìn.

"Nàng nói, đứa nhỏ sẽ thích những thứ này sao?" Sarocha cầm một con diều nhỏ hình cá chép, quay đầu hỏi nàng.

"Sẽ." Mỗi lần mua được cái gì đều sợ mình mua sai, sợ đứa nhỏ sẽ ghét bỏ, hỏi đi hỏi lại.

Lúc đầu nàng cảm thấy buồn cười trả lời Sarocha: "Ta làm sao biết được?"

"Hắn ở trong bụng nàng, nàng hỏi hắn, nàng hỏi hắn đi!"

Về sau, nàng rút kinh nghiệm, sờ sờ bụng đáp: "Đứa nhỏ nói hắn rất thích."

Nghe nàng nói vậy, có thể đổi lấy tươi cười vui vẻ của Sarocha.

"Còn kia? Hắn thích không?" Quay đầu, lại cầm món đồ chơi lắc lắc chơi đùa.

"Thích."

"Này?" Đó là cái hôm nay mang từ Nhà Armstrong về.

"Ừm...chắc là sẽ thích."

"Thật vậy chăng?" Đứa nhỏ có vẻ thích đồ Sarocha mua hơn đồ của ngoại tổ phụ (ông ngoại)! Sarocha đắc ý.

"Đương nhiên, bởi vì tướng công là phụ thân đứa nhỏ a." Nàng cười yếu ớt, đỡ bụng đi đến bên cạnh Sarocha, những món đồ chơi Sarocha thấy thỏa mãn liền cất vào trong rương cẩn thận.

"Ta là phụ thân, ta là phụ thân..." Sarocha vui vẻ lặp lại, đỡ nàng nằm xuống giường, sau đó cúi người, đem mặt đối diện với bụng nàng, nghĩ đến liền sờ xuống hai cái, vẻ mặt nghiêm túc : "Ta là phụ thân."

Lúc đầu không phải không có lo sợ, giờ nhìn Sarocha vui mừng như vậy, trong lòng kỳ thực cũng rất mong sinh mệnh nhỏ bé này, dụng tâm chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh như vậy làm cho lòng nàng sinh ra một chút chần chờ đều thấy vạn phần không nên.

Sarocha thực sự yêu đứa nhỏ này, vì "hắn" mà học cách làm phụ thân, thế nào là gánh vác trách nhiệm, muôn vàn ý nghĩ thay đổi tất cả đều là vì "hắn" .

Đứa nhỏ này là cường lực kiên trì của Sarocha. Sarocha là phụ thân đứa nhỏ, lời này không chỉ nói cho Sarocha nghe mà tự đáy lòng nàng cũng nhận định như vậy.

Nửa đêm, Sarocha đang chìm trong mộng đẹp, đột nhiên bị một lực đạo mỏng manh lay tỉnh.

"Sarocha , Sarocha ....tỉnh, tỉnh....."

Sarocha mơ hồ xoa xoa mắt, nhất thời còn đang nghi hoặc thê tử ngủ ở bên trong như thế nào giờ lại nằm dưới đất.

Một lúc sau, Sarocha mới bừng tỉnh đại ngộ, quá sợ hãi chạy xuống giường ôm lấy nàng.

"Sarocha .....ta nửa đêm đi vệ sinh, không cẩn thận, không cẩn thận ngã....."

"Ừ, ừ, ta biết rồi......"

Sarocha biết cái gì?

Rebecca đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhịn đau, đang muốn nhắc nhở người kia đi tìm bà đỡ thì người kia đã nhanh nhẹn ôm nàng lên giường, chạy nhanh ra khỏi cửa.

Sarocha biết chính xác nên làm cái gì sao?

Một câu cũng không nói rõ, không đầu không đuôi lập tức chạy ra ngoài, nàng không khỏi lo lắng, ngày thường hồ đồ nàng còn có thể chỉ điểm cho Sarocha, nhưng vào thời khắc đòi mạng này, không chấp nhận Sarocha làm chuyện gì có nửa điểm sai lầm.

Nàng đau làm cho thần chí trở nên mơ hồ, cũng không biết qua bao lâu, Sarocha đã trở lại, một tay lôi kéo bà đỡ, một tay kéo đại phu vào phòng, sau đó không cần ai phân phó, liền tự mình chạy vào phòng bếp nấu nước ấm.

Lão đại phu kiểm tra tình huống của nàng, thấy hắn không có đất dụng võ thì tránh ra một bên cho bà đỡ có kinh nghiệm phong phú là Bích Chi thẩm tiếp nhận, đánh ngáp về nhà ngủ bù.

Ép buộc hơn nửa đêm, sắc trời tờ mờ sáng, đứa nhỏ cuối cùng cũng ló mặt ra.

Nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non vang dội, nàng suy yếu chớp mắt một cái, Bích Chi thẩm lau mồ hôi, thở ra một hơi nói với nàng: "Là nữ nhi."

Sarocha trong lòng lo âu, đã sớm vọt vào phòng.

"Ai nha, ngươi thế nào....đi đi đi! Chưa được vào đâu."

Sarocha không thèm để ý, ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm Bích Chi thẩm.

"Đứa nhỏ đang khóc......" Bộ dạng dùng sức khóc thét lên, làm cho Sarocha hoài nghi Bích Chi thẩm lén lút khi dễ đứa nhỏ của Sarocha và thê tử, không chớp mắt một cái ở một bên giám sát nhất cử nhất động.

"Xem ngươi đau lòng! Đứa nhỏ nào mới sinh ra mà không khóc." Nếu không khóc nhà ngươi mới nên lo âu đi.

Thấy Sarocha thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nhìn, hai tay ở trên áo xoa xoa, bộ dáng muốn tiến không tiến của Sarocha làm cho Bích Chi thẩm cảm thấy buồn cười, thuần phục thu dọn thỏa đáng, đem đứa nhỏ đặt vào khăn, nhẹ nhàng đặt vào lòng cho Sarocha ôm: "Nha, nữ nhi của mình thì mình tự mà ôm lấy."

Sarocha trừng to mắt, ngạc nhiên nhìn vật nhỏ mềm yếu trong lòng, đây là oa nhi mới sinh sao? Không lớn hơn con thỏ nhỏ được bao nhiêu.

Sarocha có nữ nhi, Sarocha đã làm phụ thân....

Đầu Sarocha choáng váng, không thể suy nghĩ gì nhiều, nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ mới sinh, bước chân lâng lâng ra khỏi phòng.

"Di? Cứ như vậy đi rồi? Cũng không thèm quan tâm đến người sinh đứa nhỏ, nam nhân toàn là một đám không đức hạnh!"

*mọi người đều nghĩ Freen là nam nhân, chỉ có Becky mới biết thân phận của Freen thôi nha mọi người =)))

Rebecca nhợt nhạt mỉm cười: "Không trách Sarocha. Phu quân đã chờ đứa nhỏ này ra đời thật lâu." Mỗi đêm trước khi ngủ đều hỏi nàng đứa nhỏ khi nào thì ra.

Bích Chi thẩm một bên giúp nàng thu dọn thân thể: "Nhìn hắn bình thường đầu óc ngốc nghếch, khi gặp chuyện một chút hồ đồ cũng không có, biết đi tìm bà đỡ cùng đại phu đến, chuẩn bị nước ấm, nhưng chính mình thì tóc tai bù xù, giày cũng không có mang mà chạy ra khỏi cửa......"

Bên tai nàng nghe Bích Chi thẩm kể, thể xác và tinh thần dần dần thả lỏng, thể lực hao hết chậm rãi chìm vào mộng đẹp.


Tỉnh dậy lần nữa, thấy trượng phu ngồi một bên ôm đứa nhỏ, thỉnh thoảng nhìn nhìn nàng, giúp nàng đắp chắn ,thấy nàng mở mắt, vội vàng hướng nàng hỏi: "Ta đã nấu xong canh bổ, nàng hiện tại có muốn ăn không?"

"Chờ một lát." Nàng muốn cùng trượng phu tâm sự.

"Ta đưa cho Bích Chi thẩm tiền, nhờ bà mỗi ngày tới giúp nàng tẩm bổ thân thể." Sarocha có thói quen mỗi lần muốn làm gì đều hướng nàng xin phép, xác định mình có làm đúng hay không, nhận được khẳng định của nàng cùng khen ngợi, cũng làm cho Sarocha tự tin hơn.

"Ừm, như vậy tốt lắm."

Sarocha nghĩ nghĩ rồi nói: "Là nữ nhi nha."

Trượng phu dè dật cẩn trọng đặt nữ nhi nằm xuống cạnh nàng cùng nàng chia sẻ, nàng ôn nhu sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi đang ngủ say: " Sarocha thích không?"

"Thích." Sarocha tươi cười thật to, giống như nhớ tới cái gì, lại thất vọng xụ mặt xuống: "Nhưng tã lót của ta là dành cho nam hài, nữ nhi sẽ mặc không được."

Sarocha luôn cho rằng là nam hài, mọi người cũng đều nói như vậy.

Không thể cùng đứa nhỏ chia sẻ những thứ Sarocha âu yếm nhất, làm cho người nọ có chút thất vọng.

"Bằng không nàng sinh thêm một đứa." Hơn nữa phải bắt nó là nam hài.

Nàng yên lặng không cười, chuyện này nàng có thể làm chủ được hay sao?

"Vậy còn nó? Không cần." Nàng trêu ghẹo nói: "Đem nó quăng lên rừng cho lợn rừng ăn cũng tốt lắm."

"Này không được." Sarocha ôm nữ nhi trở lại, cách xa giường, không cho nàng đụng vào, còn tức giận trừng mắt liếc nàng một cái.

"Đúng vậy, tướng công chỉ cần đứa nhỏ, nam hài cũng muốn, nữ nhi cũng muốn, chính là không cần ta, sinh đứa nhỏ xong, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc ta một cái."

"Mới....mới không phải! Đứa nhỏ đang khóc, nàng lại không có......" Sarocha con ngươi căng thẳng, đứa nhỏ khóc, đương nhiên phải chiếu cố cho nó trước.

"Ta khóc, Sarocha cũng sẽ tới ôm ta sao?"

Sarocha nhìn nhìn nữ nhi trong lòng, lại nhìn nàng, suy xét một lát, mới đi về phía trước, đưa cánh tay trái ra cho nàng.

Nàng cười yếu ớt, mềm yếu dựa qua, chiếm lấy một nửa cái ôm ấm áp của Sarocha.

" Sarocha muốn đặt tên cho nữ nhi là gì?"

"Ta, ta đặt?" Đều chỉ có Sarocha luôn luôn nghe lời người khác, nàng, nàng cũng muốn nghe lời Sarocha sao?

"Đúng vậy, tên đứa nhỏ đều là phụ thân đặt."

"Đúng, ta là phụ thân....." Sarocha gật đầu, tươi cười giơ lên một nửa, lại chần chở:

"Nhưng ta không...."

"Không sao. Sarocha từ từ nghĩ, nghĩ được thì nói cho ta biết."

Ý nghĩ này, đã nghĩ được một tháng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net