Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô định ôm đến khi nào?"

Becky nhìn mọi người xung quanh tụ tập ngày càng đông, nàng tức giận đánh vào vai Freen, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tôi luyến tiếc em." Freen hôn nhẹ lên tóc nàng, ôn nhu nói.

"Tôi còn có việc." Becky nhíu mày, than nhẹ một tiếng.

"Được, chiều nay tôi tới đón em." Freen nghe vậy buông nàng ra rồi nói.

"Không cần, chúng ta đến đây, ngoạn như thế cũng đủ!"

Becky nghe cô nói, mà dứt khoát xoay người để lại một câu.

Freen phía sau nhìn theo bóng lưng của nàng, nhếch môi lên, muốn kết thúc sao?

Không có khả năng!

Cả đời này em cũng đừng mong trốn khỏi tôi...

Quay trở lại xe, Freen lập tức đạp ga đi mất để lại bao nhiêu ánh mắt say mê, say mê ở đây không biết là mỹ nữ hay là siêu xe thôi...

Becky bước vào công ty với bao cặp mắt tò mò xung quanh, nàng âm trầm, khuôn mặt trở lại lạnh lùng không cảm xúc, khí tràng quanh thân tỏa ra, không khí dường như muốn đông lại.

Mọi người rùng mình một cái, giải tán như ong vỡ tổ.

Trang chat của nhân viên công ty bây giờ cũng náo nhiệt ầm ầm, nhiều câu hỏi được đưa ra: Người đó là bạn gái của Armstrong Tổng sao? Cô ấy là ai? Không phải Ratchanop Tổng với Armstrong Tổng tháng sau đính hôn sao?.... và và rất nhiều...

Có một số bách nam bách nữ phấn khích mà lấy điện thoại ra lưu lại ảnh hai người để làm nền....

Becky sau khi lên phòng thì lo xử lý tài liệu báo cáo, không màng tới thế sự vừa rồi mình tạo ra.

Nửa tiếng sau cửa phòng bị gõ vang, "Cốc cốc."

"Vào đi." Becky mở miệng nhưng không có ngẩng đầu lên.

"Cạch" Ngươi bước vào là Nop, khuôn mặt hắn bây giờ khó coi đến cực điểm, trên tay còn siết chặt thứ gì đó, hình như là những bức ảnh.

Hắn đi tới bàn làm việc đập bàn 1 cái, một xấp hình chọi thẳng xuống bàn.

Becky đang chăm chú thì bị âm thanh làm cho sửng sốt một chút, cô ngẩng đầu lên thì thấy Nop ánh mắt đang như muốn nuốt sống mình, cô lập tức quát lớn: "Anh bệnh sao?"

"Em nhìn đi!" Nop hít sâu một hơi, tay chỉ chỉ xuống những tấm hình quát lại.

"Em không xem tôi ra gì sao? Còn cùng một người phụ nữ làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy, Gia tộc Ratchanop và Gia tộc Armstrong bị em làm cho nhục nhã hết rồi!"

Tấm hình ở dưới là hai người phụ nữ đang ôm hôn nhau, do góc xa nên không thấy được rõ lắm là ai, nhưng người quen thì sẽ nhận ra ngay, hai người đó không ai khác ngoài Becky và Freen.

Becky nhìn đến thì vẻ mặt càng thêm lạnh băng, cô nhìn Nop bằng ánh mắt đầy lãnh ý.

"Chát..."

Một cái tát giáng xuống, Becky cái tát này dùng sức rất nhiều, mặt Nop đỏ lên, hiện rõ cả bàn tay nàng.

"Tôi ghét nhất là bị theo dõi, một lần tôi không nói không có nghĩa là lần thứ hai tôi bỏ qua cho anh!"

"Chuyện tôi làm gì với ai? Anh có tư cách quản sao? Anh còn chưa đủ tư cách, anh nên biết mình đang ở đâu, đừng quá xem trọng bản thân mình!"

"Em dám đánh tôi!"

Nop hắn trước giờ chỉ ngược đãi nữ nhân, nhưng hôm nay lại bị nữ nhân đánh, vẻ mặt hắn âm trầm xuống, nghiến răng phun ra bốn chữ.

"Không chỉ có đánh anh đâu, bây giờ anh có thể cút!" Becky cười lạnh phun ra một câu, tay chỉ về phía cửa ra lệnh đuổi khách.

"Em sẽ hối hận!"

Nop tức giận tới gân xanh nổi đầy trán, hôm nay nữ nhân này dám sỉ nhục hắn, thì đừng bao giờ hối hận!

Rầm!

Cửa phòng đóng lại tạo ra âm thanh lớn, sau đó liền lâm vào yên tĩnh.

Becky ngồi xuống, thản nhiên tiếp tục xem hồ sơ, như không quan tâm tới lời nói uy hiếp để lại.

Freen đã trở về Tập đoàn Sarocha, đang cùng Heng trao đổi vài thứ.

"Heng, em đi điều tra tất cả về tập đoàn Ratchanop, trọng yếu là Nop."

Freen ngồi trên sofa bắt chéo chân, tay cầm ly rượu mấp máy môi lên tiếng phân phó Heng đối diện.

"Chị yên tâm." Heng gật đầu.

"P'Freen, khi nãy có người chụp lén hai người? Chị có dự định gì không?"

Heng mở miệng hỏi.

"Không cần, xem như không biết là được rồi." Freen lắc đầu nhàn nhạt nói.

"Vâng, em hiểu rồi."

"Dự án kia tới đâu rồi?" Freen đặt ly rượu xuống bàn, nghiêm túc hỏi.

"Đã sắp hoàn thành, ba ngày sau sẽ bỏ thầu." Heng cũng nghiêm túc đáp.

"Dự án lần này rất lớn, là con mồi ngon đối với Armstrong, Ratchanop, Aurassaya, ba gia tộc này." Heng nâng mày nói.

Cũng lúc này, di động của Heng vang lên, hắn cầm lên ấn nút nghe.

"Có chuyện gì?"

"Thưa thiếu gia, Nop cho người công khai." Bên kia một giọng 1 người đàn ông truyền ra.

Heng khẽ nhíu mày, nhìn sang Freen thấy cô lắc đầu mới nói: "Không cần can thiệp."

"Vâng."

Heng đặt di động xuống bàn, cười cười nhìn cô.

"P'Freen, chị định ra mắt công chúng sao? Công khai chuyện tình cảm nữa a."

"Ừ." Freen gật đầu.

"Sắp tới chúng ta cùng Tập đoàn Armstrong sẽ có một bản hợp đồng bên lĩnh vực bất động sản." Heng cảm thấy thật vui vẻ, hắn cầm lấy tài liệu tiếp theo trên bàn, lật qua lật lại nói.

"Lớn?"

"Hợp đồng này đúng là lớn, phải hẹn chị dâu thời gian để bàn bạc." Heng cười nói.

Freen chỉ khẽ liếc hắn một cái rồi chăm chú vào tập tài liệu trên tay.

Heng lè lưỡi một cái rồi im bật trở lại bộ dáng nghiêm chỉnh thường ngày.

"Lợi nhuận 6:4?"

Freen lướt qua một lượt thì mở miệng.

"Vâng, thật ra là 7:3 đi, nhưng lúc nãy em sửa lại 6:4, dù sao em cũng là em chồng của chị ấy." Heng khẽ nâng đầu đáp.

"Cứ như vậy đi." Freen nhìn hắn gật đầu một cái.

Hai người cùng nhau bàn thêm về cuộc đấu thầu sắp tới, đưa ra các đề mục, một số chi tiết cần sửa.

Trưa 11 giờ Freen mới rời công ty, một đường mua thức ăn lái xe chạy đến Tập đoàn Armstrong.

Becky bên này nhìn đồng hồ thì nhíu mày, nhìn lại còn vài tài liệu báo cáo nữa là có thể về.

"Armstrong Tổng? Có cần tôi mua cho ngài một phần cơm không?" Olei thấy nàng bận thì đi đến hỏi.

"Không cần đâu." Becky lắc đầu nói.

Tiếng chuông di động vang lên, nàng không có nhìn đến là ai thì đã kết nối.

"Bé con, xuống đây, tôi có mua cơm cho em."

Becky nghe giọng nói thập phần quen thuộc thì giật mình, nàng đứng dậy bước đến màng kiếng kéo rèm nhìn xuống.

Đúng là đã đến đây.

"Chờ tôi xuống." Becky nói xong lập tức đi ra khỏi phòng.

Freen trong xe cất đi di động nhìn một ly rượu cùng một vài trái nho bên cạnh, khóe môi bất giác nở nụ cười.

"Cốc cốc." Cửa kiến bị rõ, Freen ấn nút cửa tự động mở, Becky bước vào.

"Cô không có chuyện gì làm sao?" Becky cau mày hỏi.

Nếu nàng không xuống, không biết con người hỗn đản này sẽ làm gì?

"Tôi có mua cơm cho em." Freen cầm lấy hợp cơm nói.

"Tôi không đói." Becky nhìn đến trong mắt thoáng qua rung động, nhưng vẫn lạnh nhạt.

Chưa từng có ai chu đáo với nàng như vậy...

"Chúng ta đến đây chấm dứt được không?"

Becky hạ giọng cố kìm nén cảm xúc nói.


Nay hít nhiều ke otp quá trời ơi



_Có gì sai sót mọi người góp ý cho mình nhé_

Đừng quên bình chọn cho mình nhaaa🥰


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net