Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mai Becky sẽ đính hôn cùng Nop, Bangkok đang xôn xao, báo chí đều đã in trang bìa chuyện thông gia hai bên, hai nhà cũng đang chuẩn bị long trọng cho buổi lễ hoành tráng ngày mai.

Becky ngồi trong phòng làm việc thất thần, ánh mắt nhìn ngoài xa như muốn xuyên qua tấm kính, con ngươi trống rỗng mông lung vô định, đáy mắt ẩn chứa một loại cảm xúc khó tả.

Nửa tháng rồi, một cuộc gọi, một tin nhắn cũng chưa một lần...

Chị đang ở đâu?

Em nhớ chị...

Tấm lưng tỏa ra sự cô đơn nhàn nhạt, khuôn mặt lãnh đạm không có một tia cảm xúc, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống trên dung mạo mỹ lệ kia, Becky nhẹ lấy tay chạm lên giọt nước mắt, hai mắt vô hồn nhẹ dao động rồi một tầng sương được phủ lên, kế tiếp nước cũng giàn giụa trào ra không dứt...

Nàng nhớ gương mặt kia? Mỗi đêm nàng đều mơ thấy, nàng nhớ sự ôn nhu chăm sóc của người kia, nàng tưởng niệm cảm giác yên bình an toàn kia...

Becky ngồi bệt xuống nền, tay ôm mặt khóc nức nở...

"Em nhớ chị..."

Irin cũng liên lạc với Nam nhưng nhận lại câu trả lời là không biết.

Một lúc lâu sau...

Khóc một buổi, nàng cũng ngừng không khóc nữa, nhưng nàng vẫn ngồi nơi đó thất thần, ánh mắt đạm mạc vô định, như một bức tường ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.

Freen bên đây nhốt mình nửa tháng trong phòng, tỉ mỉ đính từng viên kim cương lên chiếc nhẫn lấp lánh hào quang, chỉ còn vài lần nữa là sẽ hoàn thành, chăm chú từng li từng tí mới có thể tạo ra một sản phẩm hoàn hảo vô khuyết, trong lòng cô đang rất rạo rực mong chờ ngày mai, nàng rất nhớ Becky, nhớ rất nhiều, nhưng vẫn phải nhịn xuống hoàn thành lễ vật cầu hôn.

Becky ngơ ngác một buổi mới bình ổn lại tâm tình, nụ cười trên khóe môi giờ đây lạnh ngắt, chế giễu vô cùng.

Chỉ là một giấc mơ thôi sao? Cướp của tôi tất cả rồi lại biến mất? Trái tim...lòng tin....rồi nụ cười...

Che đi vẻ khổ sở tận sâu trong đôi mắt, nhẹ nhàng gợn sóng, thay bởi bằng một cổ đạm mạc xa cách.

"Armstrong Tổng, Sarocha Tổng đã đến."Olei thanh âm bên ngoài thông báo truyền vào.

Nghe lời cô nói, Becky xoay người lại, điều chỉnh lại tâm trạng nói."Mời vào"

"Cạch~~"Olei mở cửa ra, theo sau nàng là Heng bước vào.

"Armstrong Tổng chào chị."Heng đi đến gật đầu chào hỏi.

"Sarocha Tổng mời ngồi."Becky chỉ lãnh đạm gật đầu chỉ vào ghế sofa nói.

Heng quan sát Becky thấy đôi mắt nàng sưng lên, chắc là do vừa mới khóc, giọng nói cũng lãnh đạm khác hẳn nàng lúc trước.

P'Freen ơi vợ của chị khóc a...

Cậu ta rất muốn mở miệng nói nhưng rồi vẫn ngậm miệng lại, đành lắc đầu thở dài.

Heng sau khi ngồi xuống, tay cầm tập hồ sơ để nhẹ lên bàn."Tập đoàn Armstrong đã trúng thầu bên dự án Bangkok, đây là tư liệu bên trong."

"Trúng thầu?."Becky nghe đến thì kinh ngạc, cau mày vẻ mặt nghi hoặc.

"Đó là sự thật."Heng gật đầu đáp.

"Dù công trình này rất lớn nhưng Tập đoàn Armstrong cũng không phải rất lớn sao? Nên chị cũng không cần nghi hoặc về điều này."

"Tôi biết."Becky nhìn qua hồ sơ mới thật sự tin là Tập đoàn Armstrong trúng thầu, ngẩng đầu nhìn cậu ta nhàn nhạt đáp.

"Chị cũng nên chuẩn bị đi, công trình này không thể để sơ sót."Heng đứng dậy nhìn nàng nói.

Được."Becky cũng đứng lên gật đầu.

"Tôi đi trước, chúc chúng ta hợp tác thành công."Heng cười nói xong cũng xoay người rời đi.

"Olei mau tiến hành."Becky xoay người nhìn thư ký của mình phân phó.

"Vâng Armstrong Tổng."Olei gật đầu cũng liền đi.

Becky ngồi ở bàn làm việc cẩn thận chi tiết xem qua từng trang dự án.

Tối hôm sau bên ngoài Gia tộc Armstrong nhộn nhịp khách mời, Becky thì đang trong phòng tay cầm ly rượu thưởng thức, dung nhan ảm đạm đau thương, nàng nâng lên uống hết nửa ly còn lại, sau đó lau đi giọt nước mắt đang rơi xuống.

Một lúc sau nàng khoác lên người bộ váy trắng hoa lệ, mỗi viên đá quý được đính lên lấp lánh càng thêm lộng lẫy.

Nàng nhìn vào gương tự lẩm bẩm."Đây là mình sao?"

Hôm nay nàng sẽ chính thức cùng Nop đính hôn, đối với người ngoài nhìn vào, đây là một buổi lễ xa hoa đáng chúc mừng, nhưng thực chất bên trong là nỗi đau buồn khó tả.

Người nàng muốn gả cho bây giờ đang ở đâu? Người nàng muốn nương tựa cả đời bây giờ đang ở nơi nào?

Kìm nén cảm xúc tận sâu bên trong, trang bị cho mình một nụ cười nhàn nhạt.

"Becky."Irin ở phía sau gọi nàng một tiếng.

"Hả? Irin."Becky thoáng giật mình, xoay người lại nhìn cô.

"Cậu đừng đau lòng nữa, mình không muốn nhìn cậu như thế, Becky cậu hãy xem nó như giấc mơ mà quên đi, chị ta không đáng để cậu yêu."Irin thở dài đau lòng khuyên nàng, hai ba lần gọi hỏi Nam nhưng lần nào cũng nhận lại là câu trả lời "Không biết".

"Mình sẽ."Becky gật đầu.

"Đây chỉ là đính hôn, nên cậu còn có cơ hội thoát lấy hắn, yên tâm đi đừng nghĩ nhiều."Irin vỗ nhẹ vai nàng nói.

"Tiểu Bec."Aon mở cửa bước đi vào, mỉm cười nhìn nàng.

Irin nhìn ông gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi.

Becky cười nhạt nhìn ông, đang chờ xem ông nói tiếp.

"Con yên tâm đi, ba sẽ dùng mọi cách để cho con cơ hội thoát lấy hắn."Aon vẻ mặt đau lòng nhìn nàng khẳng định nói.

Becky mắt lóe lên tia kinh ngạc, Irin một bên cũng nhướng mày.

"Ba ra ngoài trước."Aon nói rồi liền rời đi.

Becky trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ, vui mừng vì ông không bỏ mặc mình, lo sợ vì lời uy hiếp của Nop...

Bên ngoài khoảng sân rộng lớn của căn biệt thự bây giờ người đã muốn chiếm phân nửa, một khán đài lớn nằm ở gần đài phun nước, ánh đèn rọi sáng một vùng, từng dãy đồ ăn tráng miệng, trái cây, rượu cùng với thức ăn cũng đã có sẵn.

Aon tiếp đón khách cùng Non, những ai máu mặt ở Bangkok đều cũng đến dự.

"Đã đến giờ, mời đôi bạn trẻ của chúng ta bước ra khán đài để hoàn thành nội dung buổi lễ đính hôn tối nay."MC nữ ở trên khán đài, nói vào mic giọng vang lớn đến mọi người phía dưới.

Becky cùng Nop từ phía trong biệt thự bước ra, đi trên thảm đỏ kéo dài tới khán đài.

Nop khuôn mặt đắc ý dạt dào, kéo chặt tay nữ nhân bên cạnh nắm đi.

Becky vẻ mặt cam chịu cùng hắn bước lên khán đài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net