Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người này cũng chị hắn!

"Đã lâu không gặp em."Căn phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím, nay lại vang lên tiếng của một nữ nhân.

"...Chị đại...em biết là chị mà.."Tispky đầu tiên là giật mình, sau đó là vui mừng kích động hô lên.

"Hai người này là mới sao?..."Freen cười nhạt một tiếng, từ màn hình nhìn hai nam nhân đang đơ người hỏi.

"A..Vâng! Lúc Phi rời khỏi một năm sau họ liền gia nhập."Tispky lúc đầu không hiểu, nhưng nhìn sang hai người kế bên thì hiểu lập tức trả lời.

Freen nhìn vào màn hình ba người, tay gõ nhịp nhàng trên bàn như suy tư gì đó.

"...A...vừa rồi anh gọi ai là chị đại?.."Hai nam nhân đến giờ mới tiêu hóa được lời nói, nhảy dựng lên chụp tay Tispky đồng thanh hỏi.

"Là Mio tỷ!."Tispky vẻ mặt không giấu được vui vẻ đáp lời bọn họ, hắn bốn năm nay luôn tìm cô khắp nơi, dù dùng mọi phương thức gì cũng vô ít, cô như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

"...NỮ THẦN!!."Hai nam nhân la lớn, căn phòng cũng vang dội lên.

"Nữ thần!! Em là Teio thần tượng chị rất lâu rồi, hôm nay được nghe giọng của chị em rất vui...."Teio thao thao bất tuyệt, miệng nói không ngừng nghỉ.

"Em là Waekon cũng hâm mộ tài năng của chị lâu rồi, ước mơ là một lần được diện kiến...."Waekon bên này cũng một phen hơn thua mà nói một đường dài.

Tispky dở khóc dở cười nhìn hai kẻ cứ nhìn lên trần nhà mà nói, họ tưởng giọng nói của chị đại là từ đâu vọng ra vậy? Hacker mấy năm bỏ đâu rồi?

"Hai người nhìn đi đâu thế? Chị đại không phải trên đó, là trong máy tính..."Tispky tay chỉ hai người rồi dời xuống máy tính buồn cười nói.

"A!..."Hai người nghe đến thì ngộ ra, xấu hổ nhìn vào máy tính.

Freen bên này đỡ trán, thật buồn cười, thầy tìm đâu ra hai tên này thế....A mà không biết ông thế nào rồi?

"Được rồi, chào hai nhóc.."Freen nhìn một màn nhiệt tình này, không chào hỏi thì không hữu lễ.

Giọng Freen vừa giọng đến, Teio và Waekon cầm tay nhau mà la lên.

"..Chị đại nói chuyện với chúng ta!."

"Chị à thật ra bọn em cũng không muốn làm chuyện này! Chỉ là em từng chịu ân của người đó, mong Phi đừng hiểu lầm, sau lần này em sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa...."Tispky vẻ mặt ẩn chứa sự bất đắc dĩ mà nhìn vào màn hình giải thích một loạt.

"Ta nhỏ mọn vậy sao?."Freen biết rõ tường tận tính tình hắn, nên làm sai quy tắc này chắc hẳn có lý do, người này nói ra tính tình rất tốt, ngoài cô ra thầy tâm đắc nhất cũng chỉ có hắn.

"Đúng rồi! Thầy bây giờ thế nào?."Freen nhớ đến sư phụ thì có một loại xúc động, ông rất thương cô, dạy cho cô tất cả những gì ông biết, là một người đầy lòng lương thiện, ông cũng dạy cho cô rất nhiều việc về đối nhân xử thế, võ thuật ông nguyên cứu mấy chục năm nhưng ông không nói hai lời liền truyền cho cô, ngoài gia đình ra cô còn coi ông là thân nhân, là ông nội thứ hai của mình.

"...Thầy từ ngày Phi đi thì ông cũng đi đến Chiang Mai tìm một vùng núi ẩn cư."Tispky buồn bã đáp, Phi đi hắn đã buồn muốn chết thêm sư phụ cũng đi, Ô..Ôi hắn thật không ai cần mà.

"Em đang ở cùng thầy! Thầy bây giờ rất khỏe a, khi nào chị rảnh có thể đến thăm người sẵn thăm em luôn hắc hắc."Hắn tìm thầy từ một năm trước, bây giờ hắn ở cùng người không thèm về nhà, cười hưng phấn nói.

Thật mong ngày gặp lại chị đại!

"Hai người đang ở núi nào?."Freen nghe đến thì kinh ngạc một chút, thì ra thầy ở với mình cùng một đất nước mà cô không hề hay biết.

"Sư phụ cùng đệ đang ở Wat ku tao!."Giọng nói của Tyspky từ máy tính vọng ra.

"Hai người ở chùa trên đó?."

"Em cùng thầy đang ở trong những ngôi chùa lớn nơi đây."Bên kia Tispky gật đầu đáp.

"Vậy đi, tháng sau chị sẽ lên đó."Freen cười nhẹ nhìn vào màn hình nói.

"Em cùng thầy chờ Phi!!."Tyspky vui vẻ thập phần, mặt kích động hưng phấn đến đỏ lên.

"Aa!! Ta phải đi báo với thầy mới được."Tispky không quan tâm gì cả, bây giờ chỉ có một việc là báo tin này cho sự phụ.

"Cho bọn em đi nữa!!."Teio cùng Waekon nãy giờ cứ nắm tay nhau nhảy nhót vì vui mừng, nghe đến câu nói sau của cô thì vạn phần kích động.

Sau khi tắt kết nối, Freen lại nghĩ ra một ý, cười lạnh một tiếng, tay lại bắt đầu gõ bàn phím.

Martha đến đây đã một lúc, nghe mẹ kể lại mọi việc cho nàng nghe, dù lo lắng nhưng nhiều hơn là tin tưởng, ánh mắt Freen chưa bao giờ rời khỏi máy tính cũng giống như ánh mắt Martha vẫn luôn dõi theo cô, từng cái nhíu mi...nụ cười...từng cử chỉ cử động tất cả cô đều thu vào tâm mắt, nàng muốn ghi nhớ, ghi nhớ những gì của người này, lưu giữ lại hết cả lời hứa sự ôn nhu của quá khứ.

Freen không nhận ra có người nhìn mình, vì ánh mắt đó không có nóng bỏng của dục vọng, chỉ có sự thanh khiết cùng ấm áp.

Bà Risa thở dài,  ngồi phía sau nhưng có thể cảm nhận ra tấm lưng ẩn chứa cô độc, ẩn nhẫn sự đau khổ toát ra của Martha.

Bà không biết làm sao, chỉ có thể chịu đựng đứng nhìn người hạnh phúc, kẻ đau thương này...

'Enter' một cái, Freen cũng dừng gõ, vươn nhẹ vai.

Mỏi thật!

"Xong rồi sao?."Martha thấy hành động này thì mở miệng hỏi.

"....Xong rồi, cậu tới khi nào?."Freen nghe âm thanh thì lòng run lên, nhưng vẫn cười nhẹ đáp lại lời nàng.

"Mình tới một lúc rồi."Martha nhìn cô trả lời, nàng đã tới lâu rồi, sau khi ông đi nàng liền đến.

"Mình có nấu một ít cháo, cậu ăn xong nhớ ngủ một lát, ngồi cả buổi như thế đã không tốt, cậu là bệnh nhân nên phải nhớ theo quy luật mà làm, như vậy mới mau khỏe lại. "Cháo này chỉ mất một giờ để hoàn thành thôi, đầy đủ chất dinh dưỡng rất tốt cho bệnh nhân, đối với người này nàng phải căn dặn nhiều hơn mới được.

"...Cảm ơn cậu.."Freen nhìn cô gái đang múc cháo cho mình, môi mấp máy cả buổi nhưng cuối cùng chỉ nói được ba chữ, phải nói ngoài mẹ lo lắng chu đáo việc ăn uống cho nàng thì Martha cũng như thế, từ lúc hai người sang Châu Âu, tất cả từ trên xuống đều là nàng lo, vừa phải học cả ngày vừa phải quan tâm từng bữa ăn giấc ngủ cho cô, bây giờ cũng vậy, ôn nhu nhắc nhở từng việc tốt cho mình, nàng cứ như thế Freen lại cảm thấy tội lỗi, nhẫn tâm vô cùng.



Đừng quên bình chọn cho mình nhaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net