Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện lớn nhất Bangkok bây giờ đang có một trực thăng lớn đáp xuống, mọi người phía dưới hoảng sợ tản nhanh ra, tụ tập đông lại làm nên một mảnh xôn xao.

Từ bên trong bệnh viện bác sĩ y tá tất cả tựa hồ đều chạy ra không dứt.

"Nhanh..."Lão Saint thấy trực thăng vừa đáp xuống thì quát lên hối thúc, tôn nữ ông mà có chuyện gì thì bệnh viện này đừng mong duy trì nữa.

Ba xe đẩy thật nhanh đem ba người đưa thẳng vào ba phòng cấp cứu.

"Mọi người đứng ở ngoài chờ!."Nữ bác sĩ ngăn cản mọi người định xông vào phòng cấp cứu.

Ba phòng cấp cứu may mắn là gần sát nhau, mọi người cũng không cần đi qua đi lại.

Phịch....

Heng quỳ xuống, tay ôm mặt khóc lên.

"...Nếu con đi là tốt rồi..."

"Liin...Tiểu Bec xảy ra chuyện rồi..con mau về đây.."Aon một bên giọng đau khổ nói vào di động.

"..Tiểu Bec xảy ra chuyện?...Con về liền.."Bên kia đầu dây giọng cô gái hô lớn, tràn ngập lo lắng gấp gáp nói.

Bà Risa ôm con mình, cả hai người đều khóc.

"...Hai người nín đi."Ông Chan cũng quỳ xuống vỗ vai họ nhẹ giọng nói.

Lão Saint nhìn vào cái bảng sáng đèn, tay siết chặt lại nghe ra tiếng.

"Gia tộc Satur!!."

Thời gian cứ trôi, cứ trôi mang theo sự căng thẳng lo lắng của từng người, ba căn phòng vẫn còn sáng đèn chưa có dấu hiệu tắt đi.

Từ xa hai tên áo vest đen đi lại cung kính đối với Tần Kiến thông báo.

"Gia tộc Satur công ty bên Anh Quốc người chúng ta đang xử lý, thuộc hạ cũng đã bắt được tất cả người của chúng, Gia tộc Ratchanop có cả Pon lão đầu...."

"Tất cả giết hết! Còn lão già kia lăng trì cho ta!!!."Lão Saint trầm giọng âm ngoan thốt lên như sứ giả địa ngục tuyên án.

"Vâng.."Hai tên run rẩy gật đầu đáp rồi nhanh rời đi.

Thêm mấy giờ trôi qua, mọi người không một ai chợp mắt, họ không cầu trời thì cũng ngơ ngẩn như người mất hồn.

Bỗng dưng di động Aon run lên, ông cầm lên kết nối.

"Con đã tới sân bay..."Giọng cô gái bên kia thông báo.

"Mau tới bệnh viện lớn nhất Bangkok..."Aon nhẹ giọng nói, bây giờ ông không còn sức nữa rồi, con gái mình yêu thương nhất nay lại rơi vào tình cảnh như vậy, bảo ông làm sao ăn nói với người mẹ đã mất của nàng đây.

"...Vâng con đến liền.."Liin nghe đến bệnh viện thì thanh âm cũng run lên.

Nam cứ ôm mặt khóc suốt cả buổi, Irin cũng một dạng lòng như lửa đốt.

Một lát sau.

"Ba..."Phía xa một nữ nhân vội vã chạy đến, dung mạo cũng vài phần tương tự Becky.

"..Liin!."Aon bật dậy nhìn đến con gái lớn của mình.

"Tiểu Bec em ấy thế nào?."Liin tràn ngập lo lắng nhìn ông hỏi.

"Con bé đang bên trong!.."Aon rơi nước mắt nhìn vào phòng thứ hai đang sáng đèn nói.

"...P'Liin..."Irin thấy nàng đến thì nhào vào lòng nàng nức nở lên.

Liin cũng ôm lại nàng nhẹ vỗ lưng dỗ dành, mắt cũng đỏ lên rồi rơi nước mắt.

Lúc này, phòng cấp cứu số hai đèn tắt, nữ bác sĩ cùng hai y tá bước ra.

"Bác sĩ!! Con tôi thế nào rồi...?"Aon chạy nhanh tới bắt lấy tay bác sĩ, vội hỏi.

Liin, Irin cũng chạy đến lo lắng chờ câu trả lời, người nhà Sarocha cũng đứng dậy.

"Armstrong Tổng bị thương nặng ở phần đầu, sợ là sẽ mất đi một đoạn ký ức ngắn, rất khó để hồi phục, trừ khi đoạn quá khứ đó rất quan trọng với nàng."

"Và còn một đều nữa, đứa bé trong bụng nàng rất mạnh mẽ, hai mẹ con họ đều bình an."Nữ bác sĩ nói tới đứa bé thì cười nhẹ thông báo cho mọi người.

"...Đứa bé?."Mọi người nghi hoặc đồng thanh.

"Bé chỉ mới được một tháng, sau việc này mọi người nên để ý đến Armstrong Tổng hơn đừng để cô ấy vận động mạnh..."Nữ bác sĩ gật đầu nói tiếp.

"Đứa bé của ai?."Liin ngu ngơ hỏi ba mình.

Mọi người nghe đứa bé cũng lâm vào hoang mang, người nhà Sarocha bốn mặt nhìn nhau, lão Saing mặt cũng sinh ra nho nhỏ vui mừng.

"Tất nhiên là con của tôn nữ ta..."

"Không lẽ cô ấy lén mang thai, định cho mọi người một cái kinh hỉ, một tháng trước không phải là ngày Freen bị đâm sao?."Nam suy đoán một bên rồi nhẹ giọng nói.

"Đứa bé này là của Sarocha Tổng là thiên chân vạn xác, tôi chính là người làm chuyện đó..."Nữ bác sĩ cũng không ngại nói ra.

"Tốt quá rồi!Đa tạ trời phật cho hai mẹ con họ bình an!!."Ông Chan miệng lẩm bẩm lạy trời laỵ phật.

Bà Risa, Heng trên mặt xuất hiện nét cười.

"Cảm ơn bác sĩ!."Aon cũng cười nói cảm ơn.

"Vâng, trễ nhất là sáng mai Armstrong Tổng mới tỉnh..."Nữ bác sĩ nói xong rồi rời đi.

Liin rơi vào hoang mang cực độ, nàng mới đi Anh nửa năm mà về lại biết tin Nong của mình mang thai.

"Mọi chuyện giải thích với con sau."Aon nhìn nàng nói.

"Vâng."Liin nhẹ gật đầu.

Becky được bốn y tá đẩy ra dẫn tới phòng chăm sóc đặc biệt.

Aon cùng Liin, Irin đồng thời chạy theo.

Gia tộc Sarocha thì ngồi đợi hai nữ nhân vẫn còn đang cấp cứu bên trong.

Heng đi qua đi lại suốt hai tiếng, lâu lâu lại chắp tay cầu trời khẩn phật.

Bảng cấp cứu số 1 tắt đèn, bác sĩ thở dài bước ra.

"Tôn nữ tôi thế nào rồi?.."

"Con tôi sao rồi..."

Lão Saint cùng bà Risa chạy nhanh đến đồng thanh hỏi, ông Chan hai cha con thì ngực phập phồng chờ câu trả lời.

"Nếu sau 12h Sarocha Tổng không có dấu hiệu sống thì mọi người nên chuẩn bị tinh thần, chúng tôi đã côa gắng hết sức..."Nam bác sĩ nhìn bốn người trịnh trọng nói.

"Sao..."Bà Risa nghe đến thì đầu như nổ tung, bước chân cũng loạng choạng.

"Sao có thể?."Heng rống lên, nhanh tay đỡ lấy mẹ mình.

Ông Chan không thể tiêu hóa nổi, vội đỡ lấy lão Saint sắp ngã.

"Ba...không sao chứ?."

"...Không sao.."Lão Saint mắt đỏ lên, nghe tin này ông thật sốc, không thể chấp nhận được.

"Bốp.."Heng như nổi điên đi đến đánh tên nam bác sĩ một cái.

"Một lũ vô dụng!!."

"Heng..."Bà Risa kéo cậu lại la lên.

Nam bác sĩ bị đánh ngay mặt, thân thể mất cân bằng ngã xuống."Bịch"

"Trưởng khoa..."Hai nữ y tá vội chạy đến đỡ anh ta lên.

"Chúng tôi thật đã cố gắng hết sức! Thật xin lỗi..."Nam bác sĩ bị đỡ đứng dậy nhìn mọi người nói lại một lần nữa và xin lỗi, vì anh biết cảm giác tâm trạng của mọi người bây giờ, anh cũng đã từng trải.

"Cút ngay!!."Heng nhìn ba người rống lên.

Mọi người gần đó cũng bị dọa không nhẹ, không biết xảy ra chuyện gì, trong bệnh viện mà lại ồn ào đến như vậy.

Nam bác sĩ cùng hai y tá vội rời đi.

"...Tại sao?.."Heng quỳ giữa bệnh viện ôm mặt khóc rống lên, miệng thì cứ than trời trách đất.

Bà Risa cũng ôm mặt một bên nước mắt giàn giụa.

Lão Saint đi đến cửa sổ nhìn vào trong thấy tôn nữ mình đang nằm trên giường, trên người đều là băng gạc.

Gia tộc Sarocha đã tạo nghiệp chướng gì?

Sao lại giày vò ngay tôn nữ của ông!

Phòng cấp cứu thứ 3 nửa giờ sau cũng tắt đèn.

"...Con bé thế nào?."Bà Risa lau đi nước mắt chạy qua nhìn nữ bác sĩ hỏi.

Lão Saint, ông Chan hai cha con cũng đứng dậy nhìn nữ bác sĩ.

"Cô ấy bị thương phần đầu hết sức nghiêm trọng, cộng thêm phần lưng bị nứt xương nặng, từ nay về sau cô ấy chỉ có thể là người thực vật! Chúng tôi đã tận lực, đã cố gắng hết sức rồi..."Nữ bác sĩ lắc đầu thở dài, nói xong thì cũng rời đi.

Nhà Sarocha nghe xong ai nấy cũng chôn chân tại chỗ, không thể tiếp thu nổi lời vừa nghe được.

"Ông trời ơi!! Hai đứa nó có lỗi gì!."Lão Saint mắt đầy tơ máu nhìn lên trên rống lớn.

"..Martha.."Bà Risa chân mềm nhũn mà ngã xuống nền, khóc nức nở kêu tên nàng, ông trời có phải quá tàn nhẫn với nàng rồi hay không.

Heng quỳ xuống trước cửa phòng nàng như người vô hồn, nước mắt hai dòng cứ chảy không dứt.

Ông Chan cố gắng hít một hơi thật sâu, đi đến ôm lấy vợ mình đang khóc.



Chap này sầu ẻ huhu😭😭😭
Đừng quên bình chọn cho mình nhaaa⭐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net