Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Freen xuất hiện, đã đem toàn bộ kế hoạch ngày hôm nay của Becky xáo trộn.

Nàng tính buổi sáng đến phố cũ xem trước, buổi chiều sẽ đi trung tâm thành phố xem có cửa hàng nào đang tuyển nhân viên hay không, hiện tại vừa mới tới phố cũ đã trốn vào tiệm trà sữa ngồi hưởng điều hòa.

Freen uống ly trà bưởi mật ong này cực kỳ chậm.

Hai mươi phút qua đi chỉ mới uống được một chút.

Becky cho rằng quá ngọt, cô không thích, nghĩ nghĩ, rồi vẫn đứng lên, một mình đi đến quầy kêu một ly nước không có mật ong.

Mật ong cùng nước hòa vào nhau, không một chút mật dư thừa.

Hai ly đồ uống, không sai biệt lắm thì dùng thêm 100 baht.

Đối với Becky mà nói, chắc chắn là luyến tiếc như hoa.

"Uống cái này đi. "

Mặt Freen hơi rũ, tóc bên sườn má nhẹ nhàng đong đưa càng tôn lên làn da trắng tuyết.

Mùi hương mật ong hòa vào không khí quanh quẩn bên cánh mũi, chỉ trong chốc lát nó đã theo không khí len lỏi vào tâm cô.

Khách hàng trong tiệm không nhiều lắm, cơ hồ bốn phía không có chút tiếng động lớn nào.

Freen cầm lên nhấp một ngụm nước mật ong, hương vị thật ngon, độ ngọt vừa phải, ngay cả độ ấm của nước cũng theo thói quen của cô -45 độ.

Trên đời này, ngoại trừ Becky, không còn người nào có thể đem sở thích của cô nhớ rõ như vậy.

"Cảm ơn"

Bất ngờ xuất hiện một câu cảm ơn làm Becky ngẩn người.

Mặt nàng vẫn có chút ửng hồng, thời điểm ngước nhìn, đáy mắt còn hiện lên một chút rụt rè.

Giống kinh ngạc, lại giống khẩn trương.

Tính cách Freen cường thế, ba năm trong sinh hoạt hôn nhân, giữa hai người, cô luôn chiếm vị trí lãnh đạo tuyệt đối.

Đối với Becky, cô đủ kiên nhẫn, cũng đủ sủng ái, lại cô đơn như thiếu một chút bình đẳng cùng tôn trọng.

Mạng Becky là do cô cứu, Becky ăn, mặc, ở, đi lại, cũng là cô cung cấp.

Cái gì Becky không có, cái gì Becky không biết, tất cả mọi thứ của Becky, tất cả cùng cô đều chung một nhịp thở.

Thật giống như nuôi dưỡng một con chim hoàng yến luôn nghe lời.

Bất tri bất giác, cô đều đem ý tốt của Becky đối với mình trở thành một chuyện đương nhiên.

Thậm chí từ "cảm ơn" đơn giản nhất, cô đều rất ít nói với Becky.

Khí lạnh quanh quẩn bên thân, cánh tay cô hơi lạnh, da thịt hồng nhạt, đã không còn hồng hào rõ ràng.

"Cảm ơn, uống rất ngon. "

Lại một tiếng cảm ơn, vừa nghe lên ôn nhu lại chân thành.

Lưng Becky vô thức thẳng lên.

Thời điểm nói chuyện, đồng tử ẩn ẩn có một tia hoang mang lóe lên, giống như một bầu trời đêm xẹt qua một ngôi sao băng xán lạn, duy mĩ lại động lòng người.

"Không có gì. "

Nếu nhớ không lầm, đây hẳn là lần đầu tiên nàng nói ba chữ này với Freen.

Đáy lòng nàng chợt trào lên một tia vui mừng mờ nhạt.

Trong đoạn thời gian ở Bangkok, nàng cần ỷ lại vào Freen mới có thể sinh tồn.

Mà hiện tại, nàng đã có thể dùng chính tiền bản thân kiếm được vì Freen làm chút việc.

Loại chuyển biến này mang một cảm giác thành tựu không gì sánh kịp.

Cũng làm nàng cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Freen, tựa hồ đã rút đi một đoạn không hề nhỏ.

Hai người ngồi đối diện nhau, chỉ trong chớp mắt đã qua hai giờ.

Nhìn ly nước mật ong kia, Becky không kiềm chế được nhấp môi cười cười.

Nụ cười lóe lên, trong trẻo, vừa lúc bị Freen thấy được.

Becky vẫn giống như trước đây, vẫn dễ dàng hài lòng, một việc nhỏ không đáng kể lại có thể làm nàng vui vẻ cả ngày.

Tựa hồ như trước nay nàng không hề để ý việc người khác gây ra đủ loại bất công, lẫn ác ý cùng thương tổn lên người mình.

Mười một giờ rưỡi, đúng vào thời gian ăn cơm trưa.

Freen uống xong ly nước mật ong rồi lại đem ly nước trà bưởi mật ong siêu ngọt kia nắm chặt trước mặt.

"Bánh trôi tối hôm đó ăn hết chưa?"

Bánh trôi.

Chỉ là nghe thấy từ này, bên trong hai má Becky lại khơi lên vị của chè, đôi mắt ướt át màu xám nhạt cũng hơi hơi sáng lên.

"Ăn hết rồi."

Freen đem bộ dáng hạnh phúc này của nàng thu vào tầm mắt, ngực tức khắc mềm nhũn, sự lạnh lẽo trên mặt cô theo đó lặng lẽ tiêu tan không một tiếng động.

"Hương vị thế nào?"

"Có thích không?"

Bánh trôi kia là cô cố ý mời một thợ làm bánh có tay nghề từ Bangkok làm, vô luận là nhân hay vỏ bánh đều được dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, quý nhất.

Đừng nói Becky là một tín đồ đam mê đồ ngọt không thể cưỡng lại, mà chính cô, lần đầu tiên ăn cũng cảm thấy kinh diễm.

Tuy rằng đã sớm biết Becky thích, nhưng thật sự từ miệng đối phương nghe thấy câu khen kia, tâm cô cũng không khống chế được mà sinh ra một tia thỏa mãn.

"Hương vị rất ngon."

Chỉ có một câu trả lời duy nhất không hề có câu trả lời thứ hai.

Đôi môi đỏ khẽ nhấp, thân thể Freen hơi nghiêng về phía trước, chóp mũi trắng hơi vểnh lên, đôi mắt ôn nhu như nước nhộn nhạo lưu chuyển, nhẹ nhàng nhìn về phía Becky.

Tay cô chống cằm, thời điểm buông môi bên má dường như có nụ cười chập chờn, mỗi cái nhíu mày mỗi nụ cười đều mang theo ý vị câu người.

"Thích không?"

Lần đầu tiên sau khi gặp mặt Becky thấy Freen như vậy.

Nàng nhìn vào gương mặt kia, tầm mắt không thể nào dứt ra được, một lúc qua đi nàng mới đỏ mặt, cắn môi, thấp giọng lên tiếng.

"Thích."

Trước mặt Freen, nàng không thể nói dối được.

Bởi vì đôi mắt của Freen, vĩnh viễn có thể nhìn thấu tâm tư nàng.

Năm năm trước như vậy, năm năm sau vẫn như thế.

Nghe được đáp án như vậy, tâm tình của Freen càng thấy sung sướng.

Cô ngồi thẳng người, đem ống hút ly trà bưởi đến bên miệng, nhẹ nhàng cắn cắn.

Liên tiếp ba ngụm làm ly nước vơi hơi phân nửa.

Chỉ còn dư lại một ít dưới đáy.

Hiển nhiên là không thể uống nữa.

Becky nhíu mày, đang muốn nói hết xong thì nên tính tiền, không nghĩ tới môi vừa mở ống hút kia lại một lần nữa đưa đến bên môi mình.

Ống hút trong suốt mềm mại, phía trên dính chút son môi, còn có chút nước loãng.

Đều là dấu vết của Freen để lại.

Thậm chí nàng còn mơ hồ nghe thấy được một tia hương nhàn nhạt.

Không phải hương thơm của bưởi, cũng không phải hương ngọt của mật ong, mà là mùi hương nàng vĩnh viễn không quên được, mùi hương giữa môi của Freen - chỉ cô ấy mới có.

"Còn thừa một chút, đừng lãng phí."

Bên tai vang lên thanh âm lạnh băng lộ rõ sự cường thế.

Trái tim Becky nhảy có chút nhanh, chỉ trong nháy mắt hô hấp đã trở nên dồn dập.

Nói là muốn ra ngoài tìm một công việc khác, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy giống đi hẹn hò hơn.

Nàng còn đang sững sờ thì trong không khí lại truyền đến một câu tràn đầy ý tứ dỗ dành.

"Uống xong rồi tôi sẽ mang em đến một quán chè."

Ngũ khí ẩn chứa sự sủng nịch làm tâm Becky dần dần lâm vào mê loạn.

Nhất thời nàng lại chìm đắm vào suy nghĩ, ý thức không rõ ràng.

Ngẩn ngẩn ngơ ngơ nàng liền đem ống hút kia ngậm vào trong miệng.

Cho đến khi đầu lưỡi bị vị ngọt của mật ong phủ kín, mới hốt hoảng bừng tỉnh trong yên lặng.

"Là một quán chè mới khai trương."

"Ngay cuối phố nơi em làm việc."

"Hiện tại hẳn là bọn họ còn bán."

Becky còn vì hành động vừa rồi của mình mà thẹn thùng thì Freen đã đứng lên.

Đối với hành động ái muội của hai người, cô vẫn luôn có biểu hiện bình tĩnh một cách tự nhiên.

Thật giống như phản ứng của cô bình thường, mà Becky lại khẩn trương chột dạ.

Gần mười hai giờ trưa, mặt trời đã lên tới đỉnh.

Nhiệt độ bốn phía rất cao, hầu như không nhìn thấy đường đi.

Tâm tư Becky còn đang suy nghĩ việc vừa xảy ra, thấy Freen đem khóa xe mở ra, nàng lập tức đứng bên cạnh mở dù lên.

Đối với Freen mà nói, đoạn đường này là một loại dày vò.

Đi nửa giờ mới đến được nơi cần đến.

Thời gian Becky làm ở quán trà hương cũng không lâu, bất quá cũng mới hai tháng.

Nên đối với phố Meungtham cũng không hiểu biết nhiều.

Nếu không phải Freen đưa nàng đến đây, căn bản nàng sẽ không biết cuối phố bên trong con hẻm còn có một quán chè nho nhỏ.

Bánh trôi nước ngọt.

Vừa nghe đã thấy rất ngọt.

Becky đứng ở cửa, thấy Freen đẩy cửa vào mới chậm rãi đi theo.

Quán này rất nhỏ, trang hoàng cũng rất đơn giản, nên chi phí không cao.

Trong quán mở điều hòa, khắp nơi đều là hơi lạnh, rất mát mẻ.

Quán nhỏ, bàn bên trong cũng ít, bên trái chỉ có ba chiếc bàn tròn nho nhỏ, mỗi bàn đều có hai ghế, nhìn qua thì nơi này chứa không được nhiều khách lắm.

Rõ ràng mặt tiền rất nhỏ hẹp, cư nhiên phía trước lại bày hai cái ghế mát xa chạy bằng điện.

Loại này ở thị trường Becky đã thấy qua, giá cả khỏi phải nói có bao nhiêu doạ người, chỉ bước lên nằm mười lăm phút đã phải bỏ ra 150 baht.

Trước nay nàng chưa từng ngồi qua, cũng không có ý định muốn ngồi.

Bốn bức tường được trát thành một mảng trắng thuần khiết, phía trên treo một ít lồng đền nhỏ màu đỏ để trang trí, nhìn rất vui mắt, làm người ta luôn có cảm giác đang ăn tết.

Freen vừa bước vào, liền tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Trong tiệm không có lấy một người khách nào, Becky một mình đứng ở giữa, biểu tình có chút hoảng loạn, lại có chút rụt rè.

Trong năm năm nay, nàng chưa từng bước vào bất kỳ tiệm ăn vặt nào.

Thứ nhất, là vì không thể giao tiếp với người khác, thứ hai là đồ ăn quá đắt, mình không thể chi trả nổi.

Đúng là tinh thần hết sức bất an, màn phía sau quầy bị kéo ra, một cô gái trẻ tuổi từ bên trong bước ra.

Chắc là nhân viên của quán, nhìn trái phải đánh giá chắc chỉ mới hai mươi tuổi, trên người mặt bộ quần áo lao động màu trắng, trên tay áo còn có hai chữ "chè ngọt".

Becky đứng tại chỗ, tay chân cứng đờ, ngay cả thả lỏng cũng không dám.

Nàng quay dầu, theo thói quen hướng về Freen cầu cứu, nhưng Freen lại cúi đầu xem di động, hiển nhiên không có chú ý đến tầm mắt của nàng.

"Chào ngài, xin hỏi ngài muốn dùng gì ạ?"

"Thực đơn ở bên này."

Không biết từ khi nào, cô gái đó đã đứng sau quầy.

Becky nhấp môi, thời điểm ngước mắt liền thấy cô gái cong môi nhìn mình cười cười.

Chỉ một nụ cười hiền lành, nháy mắt đã khiến tâm nàng thả lỏng không ít.

Nàng hơi do dự, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, đáp trả bằng một nụ cười tươi.

Bất tri bất giác, bước chân cũng theo đó mà bước tới.

Không biết chữ, không thể xem được thực đơn.

Becky nhìn chằm chằm vào bảng thực đơn được ép plastic đẹp như ngọc bích lại hoa lệ kia, mày tức khắc nhíu thật chặt.

Không đợi nàng dời tầm mắt đi, cô gái kia liền chủ động hướng nàng giới thiệu những món nổi tiếng trong tiệm.

"Món nổi tiếng của quán chúng tôi là nước đường thô, là bánh trôi, có nhân mè đen, nhân đậu phộng, nhân sữa trứng cùng nhân bánh đậu, 45 baht cho một phần được mười viên."

"Nước đường là 20 baht một bát."

"Nếu có yêu cầu gì cứ nói, có thể thêm những món khác, đậu đỏ, táo đỏ, long nhãn, mộc nhĩ là 5 baht một phần; hạt sen, táo gai, khoai viên, mật ong, là 6 baht một phần."

"Ngài nhìn thử xem, ngài muốn dùng loại gì?"

Giá cả này, không thể không nói, quá là rẻ đi.

Becky có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới giá cả sẽ thấp như vậy.

Cô gái có vẻ đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, chủ đông cười giải thích một câu.

"Quán chúng tôi mới khai trương, vẫn còn đang trong giai đoạn khuyến mãi, giá cả rất phải chăng".

Nguyên lai là quán mới mở, khó trách giá cả thấp như vậy.

Becky bừng tỉnh, lúc này mới thoáng an tâm, thực nhanh liền kêu hai phần bánh trôi.

Một phần là nhân mè đen, cái gì cũng cho thêm, một phần khác là bánh nhân đậu, nước đường thêm táo đỏ, táo gai, cùng mật ong.

Tổng cộng 100 baht.

Becky trong lòng tính toán giá cả, rất nhanh liền lấy trong túi áo ra hai tờ tiền giấy

Nàng đang chuẩn bị trả tiền, thanh âm ngọt ngào của cô gái lại vang lên một lần nữa.

"Chị gái có muốn làm thẻ hội viên không?"

"Không cần nạp tiền, chỉ cần để lại số điện thoại cùng tên là có thể làm rồi".

"Lần đầu tiên chỉ cần trả 50%, lần sau quay lại có thể giảm 20%."

Điều này cũng rất bình thường, quán trà hương cùng quán bar đều có chế độ hội viên này.

Becky cũng không có hoài nghi.

Nàng còn chưa trả lời, cô gái lại nhỏ giọng khuyên một câu.

"Không cần nạp tiền, lại còn có thể giảm giá, chị gái làm một tấm đi"

Xác thực có chút lời.

Becky không do dự nữa, cầm bút lên để lại tên cùng điện thoại.

Thời điểm trả tiền chỉ dùng có 50 baht.

Thời điểm gọi món đại khái qua mười phút.

Chờ đến khi trở lại vị trí ngồi, Freen đã đem điện thoại cất đi.

Lần đầu tiên Becky đến một quán ăn có lợi ích thực tế như vậy, trong lòng mơ hồ có chút cao hứng.

Nghĩ đến Yuki cũng rất thích nước đường này, bên má cười càng thêm rõ ràng.

Freen thấy giữa hai mày nàng đều là sự vui mừng ôn nhu, bên môi cũng phiếm ra một nụ cười nhẹ.

"Làm sao vậy?"

Becky bị hỏi đến ngượng ngùng, thẳng đến khi ngồi trở lại ghế mới nhẹ nhàng dặn dò một tiếng.

"Lần sau chị tới, chỉ cần nói tên mình cùng số điện thoại, là có thể giảm 20%."

"Đây là ưu đãi của quán".

Freen nghe thấy liền cười khẽ, khóa môi lại nhếch lên.

"Được, tôi biết rồi".

Không khí đột nhiên ấm áp lên rất nhiều.

Rất nhanh, nhân viên quán đã đem hai chén bánh trôi lên bàn.

Bánh nhân mè đen là của Becky, bánh nhân đậu là Freen.

Một người trong chén chỉ có bánh trôi, người kia trong chén lại tràn đầy mè đen.

Freen hơi rũ mi mắt, mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Còn chưa kịp nói chuyện, Becky đã đem chén của cô đến trước mặt của mình.

"Bên trong có bỏ thêm táo đỏ, chờ em một chút."

Vừa dứt lời, chiếc đũa cũng bị lấy đi.

Một chén chè đầy lại một lần nữa bị đẩy trở về.

Bên tai vang lên thanh âm tế nhuyễn của Becky.

"Được, hiện tại có thể ăn rồi"

Đôi môi đỏ của Freen mím chặt, ngực vừa co thắt vừa ê ẩm lại vừa đau.

Phảng phất như quay về năm năm trước.

Becky chăm sóc cô, luôn được che giấu ở những chi tiết nhỏ nhất.

Thế cho nên, cô chưa bao giờ phát hiện, chưa bao giờ để ý, cũng chưa bao giờ quý trọng.

Cô chỉ thấy cô cho Becky vật chất cùng tiền bạc, chưa bao giờ ý thức được, Becky cũng đã cho cô.

Những thứ đó nằm ở những điều quan tâm rất nhỏ, là một thứ vô cùng quý giá.

Becky ăn xong một viên bánh trôi, Freen vẫn chưa động đũa.

Hương vị rất ngon, sao lại không động đũa nhỉ?

Becky buông đôi đũa, giữa mày có chút lo lắng.

"Làm sao vậy?"

Đầu ngón tay Freen run rẩy, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Nước đường rất ngọt, nhưng tâm cô lại phá lệ đau khổ.

"Không có gì."

"Cảm ơn."

Hôm nay Freen đặc biệt rất thích nói cảm ơn.

Becky giật mình, rất nhanh lắc đầu.

"Không có gì."

Hai chén bánh trôi, hai người ăn chậm rì rì nửa giờ.

Bánh đậu trong chén Freen còn quá nhiều, cuối cùng một nửa đã vào trong bụng Becky

"Đừng lãng phí."

"Ai bảo em cho thêm nhiều như vậy."

Mặt Becky có chút hồng, tùy ý Freen đem táo gai cùng táo đỏ bỏ vào chén mình.

Chờ đến khi ăn xong, lại qua thêm hai mươi phút.

Trong lúc đó, trước sau có thêm một vị khách thứ ba bước vào cửa.

Kim đồng hồ trên tường chỉ hướng hai giờ rưỡi.

Nhìn lại cả ngày hôm nay, cái gì cũng chưa làm.

Trong lòng Becky than nhẹ, có lẽ là ăn no, điều hòa thổi đến mức thoải mái, cư nhiên bắt đầu mệt rã rời.

Freen thấy nàng chống đầu, mí mắt vô lực mà gục xuống, tức khắc đoán được nàng muốn ngủ.

Lúc này chưa tới ba giờ, hiện tại mà ngủ thì buổi tối khó mà ngủ được.

"Becky"

Một thanh âm lạnh băng kêu gọi, nháy mắt làm nàng thanh tỉnh.

Nàng như vừa bị dọa, biểu tình còn có chút kinh hoảng.

Freen mím môi, không nghĩ tới sẽ đem người dọa thành như vậy, ánh mắt không khỏi ôn hòa hơn.

"Chờ lát nữa ngủ tiếp."

Chờ lát nữa là lúc nào? Ngủ lại là ở đâu đây?

Becky không biết, nhưng vẫn nghe lời mà gật gật đầu.

Hai người cứ như vậy ở trong tiệm đợi.

Thực nhanh đã đến ba giờ.

Becky chỉ nhìn thấy Freen đi đến quầy nói hai câu, hai ghế mát xa trong tiệm truyền đến một trận nhanh âm ong ong nho nhỏ.

Giống như là đang khởi động.

Ngay sau đó, nàng chưa kịp phản ứng lại thì Freen đã đứng trước mặt nàng, duỗi tay chỉ chỉ chiếc ghế mát xa phía bên phải của bục.

"Đi đến đó ngủ đi."

Nằm úp sấp ngủ một chút cũng được mà!

Ghế kia ngồi lâu sẽ rất tốn tiền.

Becky đau lòng ví tiền, đang muốn cự tuyệt, Freen đã nắm lấy cổ tay của nàng, đem nàng kéo đến trước ghế.

"Coi như tôi mời lại em ly trà bưởi mật ong kia cùng chén bánh trôi đi."

Một lý do hoàn hảo.

Becky không có cách nào cự tuyệt.

Freen luôn có thể sử dụng lời nói để thuyết phục nàng.

"Đi lên ngủ đi."

Lại một tiếng thúc giục.
Becky rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn chịu thua dưới yêu cầu cường ngạnh của cô gái này, tới nằm lên chiếc ghế.

Lúc đầu, nàng còn có chút không quen.

Nhưng ngồi một lúc lại có cảm giác dần tốt lên,

Chi phí cao, chung quy cũng có lý do.

Mấy ngày liền mệt mỏi khó chịu, nhưng lúc này lại vì tiếng máy móc ong ong mà lặng yên không một tiếng động biến mất không thấy đâu.

Freen nằm trên chiếc ghế còn lại, mặt nàng hơi nghiêng nghiêng, cứ như vậy nhìn chằm chằm Becky, cho đến khi đối phương nhắm mắt lại, hoàn toàn ngủ say mới từ từ đứng dậy.

Cô gái phía sau quầy không biết từ khi nào bước ra.

"Thưa giám đốc, ngài Wanich vừa mới đem hợp đồng đến đây, tôi vừa kiểm tra một chút, hẳn là không có vấn đề."

"Mặt khác, buổi chiều ngày mai có buổi hội nghị, ngài muốn hủy bỏ hay là vẫn đổi thành hội nghị video?"

"Mấy ngày nay, ông Chankimha lại tới công ty, ngài có muốn dành chút thời gian trở về xem một chút không?"

Nghe nói ông Folk trở về công ty, sắc mặt Freen hơi biến đổi bước chân đột nhiên nhanh lên.

Thời điểm trở ra, trong tay cô cầm thêm một tấm chăn lông dê mềm mại.

"Đem hợp đồng lại đây."

"Ngày mai hội nghị đổi thành hội nghị video."

"Chuyện của ông ta, không cần phải xen vào."

Cô gái này là thư ký riêng của Freen, tên là Jame, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, là một người năng động linh hoạt.

Về chuyện của Freen và Becky, Jame tuy rằng biết được không nhiều lắm, nhưng thông qua việc Freen cầm lấy tấm chăn này, nàng cũng đoán được chút nội tình bên trong.

Thời điểm đi lấy hợp đồng, nàng còn mang đến một thứ khác.

Điều hòa bên ngoài mở có chút thấp.

Freen đem tấm chăn khoác lên người Becky, sau đó mới quay lại thư phòng.

Jame đã ở bên trong chờ.

Sau khi đem hợp đồng giao cho Freen, nàng lại lấy ra một tờ giấy khác.

"Giám đốc, không phải ngài nói Khun Becky chỉ biết viết tên của mình sao?"

"Ngài xem cái này đi."

Tờ giấy này là phiếu đăng ký cấp thẻ hội viên của Becky.

Freen không biết lời nói của Jame  là có ý gì, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.

Thẳng đến khi đối phương đem tờ giấy chuyển đến, cô mới phát hiện, trên giấy ô vuông kia được điền hai hàng.

Becky không đọc được chữ Thái, càng không thể viết chữ Thái.

Chỉ là viết tên của bản thân, nhưng Freen cũng phải kiên nhẫn dạy nửa tháng mới gian nan mà học được.

Ngay cả bác sĩ tâm ký cũng nói, mỗi một lần viết nhiều thêm một chữ, liền đại biểu trong tiềm thức Becky đang đấu tranh với 'quái vật'.

Quá trình này, không chỉ có thống khổ, hơn nữa còn rất dài lâu, mặc dù là tâm trí của một người trưởng thành cũng nhất định không thể vượt qua áp lực tâm lý này.

Có thể học được chữ "Becky" này, đã được xem là một kỳ tích rồi.

Freen nhìn tờ giấy kia, trái tim dường như bị người dùng tay mạnh mẽ nắm lấy, ngay cả đến hô hấp cũng cảm thấy đau.

Đôi mắt cô chua xót vô cùng.

Trong lúc lơ đãng, hốc mắt hoàn toàn đỏ lên.

Hàng thứ nhất trên tờ giấy kia là tên cùng số điện thoại của Becky.

Hàng thứ hai viết một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, mỗi một bút, mỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net