Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky vốn không phải người thích khóc.

Ngoại trừ đêm mưa mùa hè tám năm trước, cô từng khóc lóc cầu xin Freen đừng đưa cô đến bệnh viện.

Càng là một người ít khóc, thì khi khóc lên, rất dễ làm người khác đau lòng.

Nước mắt Becky rõ ràng đã sớm ngưng lại, nhưng vào lúc này, nhìn cặp mắt hơi đỏ dưới ánh trăng, trái tim Freen vẫn không khỏi thắt lại.

Buổi chiều lúc tạm biệt nhau, không phải tinh thần vẫn còn rất tốt sao?

Tại sao mới bốn tiếng trôi qua, đã khóc thành như vậy?

Trong đầu Freen hiện lên nhiều suy đoán, không đợi Becky lên tiếng, bản thân đã tiến về phía trước.

Cơ thể hai người, nhất thời gần nhau hơn.

"Nói cho tôi biết, ai ức hiếp em?".

Bàn tay trên gò má tuy lạnh lẽo, nhưng hơi thở bên tai lại nóng rực.

Becky mở to hai mắt, trái tim cô như đang trong một thế giới băng và lửa, trải qua sự đau đớn tra tấn kéo dài.

Cô lắc đầu, đôi mắt xám nhạt dán chặt vào gương mặt của Freen, nhìn rõ ràng vẻ tức giận ẩn giấu dưới gương mặt lạnh nhạt kia.

Cô không dám giãy dụa, cũng không dám lùi lại.

Một lúc sau, mới buông môi thốt ra vài từ run rẩy trong cổ họng.

"Không có ai hết, không có ai ức hiếp em cả".

Becky nào dám đem nguyên nhân mình khóc nói ra.

Giống như ban ngày Freen đã nói với cô.

'Bạn bè'.

Chỉ có lúc lấy thân phận bạn bè, cô mới có thể tìm ra lý do tự lừa dối bản thân để từng bước rút lui trước mặt Freen.

Trước mặt Freen, cô thừa nhận bản thân mình rất quan tâm đến bức ảnh đó, và thừa nhận rằng cô đã rơi nước mắt vì bức ảnh của Freen.

Điều đó không khác gì bản thân nói với Freen rằng, từ đầu tới cuối, người cô yêu chỉ có Freen.

Cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói.

Nhiệt độ xung quanh cao bất thường.

Lòng bàn tay của Freen dán sát má phải của Becky, ngón cái dừng ở khoé mắt phiếm hồng, bốn ngón còn lại, thì đặt trong mái tóc đen mềm mại khô ráo.

Mùi thơm thoang thoảng trên cánh mũi, là mùi thơm của dầu gội đầu toả ra trên tóc Becky.

Đó là một mùi hương hoa rất nhẹ, giống như một bông hoa dành dành căng mọng chớm nở, lẳng lặng nở hoa trong đêm hè tuyệt đẹp đầy nóng nảy và oi bức.

Freen không nỡ buông tay.

Ngón tay ở trước mắt Becky nhẹ nhàng vuốt ve, lúc thả ra, thanh âm lại ôn nhu một chút, ngay cả chất giọng, cũng là chất giọng dụ dỗ mà Becky không thể kháng cự.

"Không ai ức hiếp, vậy tại sao em lại khóc?".

"Em sợ gì chứ? Ở trước mặt tôi, cứ nói hết mọi thứ ra đi".

Hai câu nói vô cùng đơn giản, dễ dàng đánh tan tâm phòng ngự của Becky.

Từ sau khi ly hôn, cô chưa từng nghe qua lời tràn đầy yêu thương và bảo vệ như vậy.

Cô không thể tiếp tục im lặng, cũng không thể tiếp tục nối dối.


Trong nháy mắt, khoé mắt lại lăn ra một giọt nước mắt, trong thanh âm, tràn ngập sự tự trách.

"Bức ảnh...em làm hỏng bức ảnh rồi".

Trong không khí yên tĩnh có âm thanh nức nở nho nhỏ lại đứt quãng.

Freen nghe đến đau lòng, buông tay ra khỏi mặt Becky, cánh tay hơi buông xuống, rơi vào vòng eo nhỏ nhắn kia, cách một lớp váy mỏng, cuối cùng ôm người kia vào ngực.

Không phải chỉ là một tấm ảnh thôi sao?

Sao lại khóc lóc khổ sở thế này?

Freen nhịn không được thở dài, muốn dỗ dành người trong lòng, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Một hồi lâu qua đi, mới mở miệng nhẹ giọng dỗ dành vài câu.

"Đừng khóc nữa".

"Chỉ là bức ảnh thôi mà, có thể sửa được".

"Cứ khóc thế này mắt sẽ bị sưng, em không sợ Yuki sẽ lo lắng cho em sao".

Becky nhất thời xúc động mà khóc.

Được Freen ôm vào lòng dỗ dành, lại nghe được tên của con gái, nước mắt rất nhanh liền ngừng lại.

Cảm nhận được tâm tình Becky đã ổn định, Freen không dám ôm tiếp, không bao lâu, đã buông người trong ngực ra.

Không khí có chút mập mờ.

Có lẽ là do cảm thấy ngượng ngùng, Becky xoay người, mới vươn tay len lén lau nước mắt.

Hạnh phúc mấy ngày nay, là một giấc mộng đẹp cô chưa bao giờ nghĩ tới khi đến Barkham.

Cô nhịn không được mà tham luyến vào đó, thậm chí còn phá lệ vi phạm lời hứa năm xưa trước lúc rời đi.

Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ vướng bận tới Freen nữa.

Loại tình yêu trầm luân không thể khống chế này, hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc mà cô luôn tuân thủ suốt năm năm qua.

Hạnh phúc ban ngày tiêu tán, lưu lại trong đêm tối, là mâu thuẫn cùng đau khổ cực lớn.

Nặng đến nỗi, cô không thể thở được.

Giống như một người đang chết đuối, biết rõ bản thân không có gì để níu giữ, nhưng vẫn không ngừng giãy dụa.

Cô thậm chí, ngay cả một người tâm sự cũng không có.

Không khí bốn phía yên tĩnh.

Mấy phút trôi qua, hai người vẫn không nói gì.

Freen trong tay nắm chặt ống heo vàng, đôi môi mím chặt, cứ như vậy nhíu mày, im lặng nhìn Becky quay đầu lau nước mắt.

Cô muốn hỏi Becky, đó là ảnh của ai, tại sao lại vì nó mà rơi lệ.

Nhưng vừa nhìn thấy vết nước như ẩn như hiện trên mắt Becky, lòng hiếu kỳ cũng đều đè nén xuống.

Lúc này nếu hỏi nhiều thêm một câu, lại làm cho Becky khóc, tối về cô làm sao ngủ ngon được.

Cuối cùng, vẫn không hỏi.

Sau khi đưa ống heo vàng gãy đuôi đến trước mặt Becky, chủ động nói sang chủ đề khác.

"Cái này, là buổi chiều Yuki đưa cho tôi".

"Sáng nay, con bé đã phát bệnh trong xe, tôi có đưa con bé đến bệnh viện".

"Con bé không muốn em lo lắng, nên bảo tôi không nói cho em biết chuyện này".

Yuki lại phát bệnh?

Bên tai phải Becky đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai, gần như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Ngoại trừ cô, không ai có thể nghe thấy.

Tai cô đau đến mức không nhịn được muốn ngồi xổm xuống, dùng lòng bàn tay ấn vào lỗ tai.

Nhưng cô lại không làm, chỉ đứng tại chỗ, sau đó vươn tay nhận lấy ống heo tiết kiệm trong tay Freen.

Phản ứng của cô bình tĩnh, nhìn không ra có điểm nào khác thường.

Ngay cả Freen cũng không phát hiện ra, đầu ngón tay Becky có hơi run nhẹ.

"Bác sĩ nói dạo gần đây Yuki ốm nhiều hơn trước".

"Ba của tôi, ông ta cũng bị bệnh tim. Em cũng biết, bác sĩ điều trị cho hắn là Param, là một bác sĩ tim mạch giỏi nhất nước".

"Tôi biết em không muốn quay về Bangkok, nhưng nếu em đồng ý, tôi muốn mời bác sĩ Param đến đây khám cho con bé".

"Thế nào?".

Becky thấy môi Freen động đậy, nương theo ánh trăng, cô muốn xem khẩu hình miệng để biết Freen đang nói gì.

Cơn đau tai, tới nhanh, đi cũng nhanh.

Chờ Freen nói xong, tai phải của cô, đã trở lại bình thường.

"Mời bác sĩ đến Barkham?".

Vẻ mặt của cô rất tập trung, thanh âm nghe vẫn chút khàn khàn.

Tựa hồ, cô không nghĩ đến Freen sẽ giúp mình nhiều vậy.

Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, làm cho lòng người thương tiếc.

Freen gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Không đợi Becky kịp phản ứng, liền cúi đầu, đem thuốc buổi trưa bác sĩ kê cho Yuki bỏ vào tay Becky.

"Ừm, tôi không nói đùa đâu".

"Tôi đã liên lạc với bác sĩ Param rồi, bây giờ ông ấy đang ở nước ngoài, vài ngày nữa sẽ về nước".

"Đương nhiên, em mới là mẹ và là người giám hộ của con bé. Nếu em không đồng ý, bất cứ ai cũng không có tư cách khám cho Yuki".

Đầu óc Becky có chút hỗn loạn.

Lời nói của Freen, thật khiến người khác động tâm.

Trên đời này, có ai lại không muốn con mình được trị bệnh chứ.

Một lần nữa, cô lại mắc nợ Freen.

Cô có thể lấy gì để đền đáp ân tình này của Freen chứ?

Cô không có gì cả.

Cô muốn gật đầu nhưng trong lòng lại đang do dự.

Thần sắc khó xử rõ ràng như vậy, Freen đương nhiên cũng nhìn ra.

"Tôi đã nói rồi, mặc dù chúng ta ly hôn nhưng vẫn là bạn bè, con bé gọi tôi là dì, tôi cũng hy vọng con bé có một cơ thể khoẻ mạnh, em không cần cảm thấy bản thân mình mắc nợ tôi có được không?".

"Bác sĩ Param còn chưa về nước, em không cần gấp gáp quyết định".

"Thời gian vẫn còn vài ngày, em suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi cũng được".

Năm năm xa cách, Freen đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia, cô chưa bao giờ dùng giọng nói hỏi han, nhẹ nhàng như thế này để bàn chuyện với Becky.

Cô thường tự mình đưa ra quyết định về những gì mình muốn làm và những ý kiến ​​của Becky không nằm trong phạm vi xem xét của cô.

Bởi vì cô biết, Becky tuyệt đối sẽ không bao giờ nói "không" với cô.

Sự thay đổi này khiến Becky ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến trái tim đang thắt chặt của mình thả xuống.

Cô không đắn đo nữa, cuối cùng nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Tiền trong ống heo tiết kiệm, đại biểu cho tình yêu của Yuki đối với mẹ.

Becky cùng Freen sau khi thảo luận xong, quyết định tiếp tục bảo vệ lòng tốt trân quý này của con gái.

"Thật ngại quá, cái đuôi bị tôi làm gãy mất rồi, tôi sẽ đưa con bé đi mua cái mới".

Freen đưa tay chỉ chỉ ống heo tiết kiệm, lòng bàn tay vẫn nắm cái đuôi heo uốn lượn đáng yêu, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Tầm mắt Becky khẽ gục xuống, bởi vì đã khóc mà sắc mặt có chút tái nhợt.

Cô không từ chối, lúc gật đầu, không nhịn được dặn dò một câu.

"Ừm, nhưng cũng đừng mua thứ gì đắt quá".

"Cái này, chỉ tốn có 20 baht là mua được rồi".

Môi Freen khẽ giật giật, trong cổ họng cất giấu hai chữ "BecBec" nhưng không nói ra miệng.

Becky, vẫn luôn là Becky, không bao giờ thay đổi.

Becky vì cuộc sống tính toán tỉ mỉ, cố gắng tiết kiệm để nuôi con gái, thậm chí so với Becky của năm năm trước, cả ngày ở trong biệt thự chờ mình về càng thêm sống động, càng thêm...hấp dẫn.

Đáy mắt Freen nổi lên tình yêu mãnh liệt.

Trong giây lát ánh mắt buông xuống, tất cả sự chú ý, lại bị chiếc váy ngủ màu trắng kia câu đi.

"Sau này...đừng mặc váy ngủ xuống lầu".

Becky nghe xong sửng sốt, không hiểu ý nghĩa của những lời này.

Cô ngước mắt lên, trong đôi mắt xám hiện ra vẻ hoang mang.

Cho đến khi cúi đầu, ánh mắt rơi xuống trước ngực mình, mới biết được Freen đang ám chỉ điều gì.

Trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng.

Hơi thở mập mờ trong không khí, càng lúc càng nồng đậm.

Freen biết Becky da mặt mỏng, dễ đỏ mặt, không chịu nổi bị trêu chọc, liền không tiếp tục chủ đề này nữa.

Chân dài bước lên, xoay người đi về phía cầu thang.

"Tôi đưa em lên".

Becky đứng yên tại chỗ, cắn cắn môi, sửng sốt hai phút, mới đỏ mặt đuổi theo.

Cầu thang năm tầng lầu, hai người không ai mở miệng, bước chân đi rất chậm.

Dường như, không ai muốn cầu thang này sẽ có điểm cuối.

Nhưng con đường dù có dài thế nào đi nữa, cũng sẽ có lúc kết thúc.

Cho đến khi đứng trước cửa phòng, tim Becky vẫn đập nhanh hơn bình thường.

Cô vốn muốn mời Freen vào nhà ngồi một chút, chợt nhớ trong nhà không có điều hoà, rất nóng. Cơ thể dị ứng với nhiệt độ của Freen chắc hẳn chịu không nổi.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đã từ bỏ ý định.

Trong bóng tối, cô tra chìa khoá vào ổ, chỉ cần vặn nhẹ, cửa sẽ mở ra.

Freen đứng phía sau, cách cô một khoảng.

Lòng cô càng thêm hoảng loạn.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa bị đẩy mở ra một khe hở.

Becky quay đầu nhìn lại, cơ thể Freen bị bóng tối bao phủ, không nhìn được rõ lắm.

Cô không biết có nên nói lời tạm biệt hay không?

Khi cô đang định dời mắt khỏi khuôn mặt cô gái, một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ trong bóng tối đưa ra, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa của cô.

Dù cho xảy ra đột ngột, cô cũng không cảm thấy sợ hãi vì mọi thứ diễn ra chỉ bằng một cái chạm nhẹ nhàng.

"Bức ảnh đó là của ai?".

Freen nhìn Becky, giọng nói rất bình tĩnh, không nghe thấy chút cảm xúc hay tức giận nào.

Freen vẫn rất để ý chuyện bức ảnh.

Cô rất để ý việc Becky chưa bao giờ khóc trước mặt cô trừ những lúc trên giường, lại vì một bức ảnh mà khóc như thế.

Có phải là ảnh của Yuki không?

Đây là câu trả lời duy nhất cô có thể chấp nhận.

Khoảng mười giờ, tất cả cư dân trên tầng năm đều đã ngủ.

Không có bất kì âm thanh nào trong hành lang.

Im lặng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng chìa khóa tra trong ổ cũng có thể nghe rõ.

Becky giật mình, không nghĩ tới Freen lại đột nhiên hỏi mình câu hỏi này.

Không vì lý do gì mà hình ảnh cô gái mười lăm tuổi với mái tóc vàng và đôi mắt biết cười lại hiện lên trong tâm trí cô.

Suy nghĩ của cô có chút rối loạn.

Vài phút trôi qua, Becky mới nhẹ nhàng đưa ra câu trả lời mơ hồ.

"Chỉ là...một người bạn thôi".

Bạn?

Becky còn có người bạn nào khác sao?

Cho đến khi quay lại trong xe, lòng Freen vẫn còn khó chịu.

Có chút ghen tị trong lòng.

Ngay cả không khí xung quanh cũng tràn ngập một vị chua mơ hồ.

Becky khóc vì bức ảnh của một người bạn?

Rõ ràng, người trong bức ảnh chắc chắn không phải một người bạn bình thường.

Sau nhiều suy đoán, Freen không thể đoán được đó là ai.

Không còn cách nào, cô đành gọi cho Pooh.

"Hãy điều tra lại những mối quan hệ của Becky trong năm năm qua".

Đầu dây bên kia Pooh vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời, giọng nói có chút khó chịu của Freen lại vang lên.

"Nếu vẫn không tra được, thì hãy đến các studio chụp ảnh tại Barkham, xem xem năm năm qua Becky có từng chụp ảnh với ai không".

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô đã suy đoán tất cả mối quan hệ là đàn ông, phụ nữ xung quanh Becky. Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng 'người bạn' đó lại là mình.

Từ 'bạn bè' là từ cô nói nhiều nhất kể từ khi hai người gặp lại, nhưng cuối cùng lại quên mất.

Bởi vì trong trái tim cô...

Giữa cô và Becky...chưa bao giờ là 'bạn bè'.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net