Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tên của con gái, sắc mặt Becky tức khắc thay đổi.

Hai tay cô vẫn ôm lấy eo của Freen, thân trên hơi nghiêng về phía trước, khi mất đi sức lực, cô bị ép vào trong vòng tay của Freen.

Ngay khi muốn đứng dậy, hô hấp của hai người trở nên gấp gáp vài phần.

Trong xe tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng.

Thậm chí ngay cả tóc cũng quấn quanh nhau.

Becky cảm giác như có một bàn tay đặt bên hông mình xuyên qua váy ngủ, nhiệt độ của bàn tay đó lạnh như băng, rõ ràng không làm gì chỉ đơn giản đặt ở đó, nhưng lại khiến cho cơ thể cô không nhịn được nóng lên và run rẩy.

"Lúc trước em muốn ly hôn, không phải là do em tự nguyện, đúng không?"

Khi giọng nói vang lên bên tai, bàn tay của cô gái đang đặt trên eo cô dần dần siết chặt.

Gò má Becky lập tức phủ một lớp đỏ mỏng.

Trong đêm hè oi bức và xao động này, cô từ bỏ vùng vẫy và để cho sự quyến rũ trong không khí lên men. Cô nghe theo trái tim mình, cử động cơ thể tiến lại gần cô gái hơn.

Cô không phủ nhận suy đoán của Freen, cũng không trả lời câu hỏi của Freen.

Nhưng dưới tình huống này, sự im lặng chính là một câu trả lời.

Freen biết, những suy đoán của mình, đều đúng.

Freen còn muốn hỏi tiếp, nhưng còn chưa kịp mở miệng, một bàn tay ấm áp đã dán lên gò má phải của cô, cẩn thận từng chút một, một đường từ cằm xoa nhẹ đến khoé mắt.

"Sarocha~"

Là âm thanh thuộc về Becky.

Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào cổ của Freen.

Bầu không khí lúc này quá mập mờ.

Hết thảy đều thuận theo tự nhiên.

Đầu ngón tay Becky khẽ vuốt ve trên mặt cô, giống như một sợi lông vũ mềm mại, ở trong trái tim cô, không ngừng cọ xát.

Rất mềm, cũng rất ngứa.

Giống như một sự tra tấn dịu dàng, và cô cam tâm tình nguyện mà chìm đắm trong đó.

Ý thức của cô vẫn còn, và cô có thể nhìn ra chút sự tình ẩn chứa bên trong.

Cho dù là trong ba năm kết hôn, Becky cũng chưa từng chủ động như vậy.

Cô biết trong lòng Becky đang suy nghĩ gì.

Becky đang sợ cô sẽ hỏi tiếp.

Bởi vì, chỉ cần cô hỏi, Becky nhất định sẽ trả lời.

Nhưng hiển nhiên, Becky kỳ thật rất kháng cự việc muốn đem toàn bộ bí mật nói ra.

Trong lòng Becky lúc này, chứa đủ loại băn khoăn.

Giống như đang sợ hãi mỗi khi nhắc về quá khứ, trái tim lúc nào cũng treo lơ lửng.

Càng như vậy, Freen càng khẳng định người đàn ông luôn đi tìm Becky kia...

Chắc chắn là một người rất có thế lực.

Hơn nữa có khả năng, gia tộc Chankimha cũng chưa chắc có thể đối phó được.

Bằng không, Becky tuyệt đối sẽ không sợ hắn như vậy.

Sợ đến nỗi, ngay cả một chút danh tính của người đàn ông này cũng không chịu tiết lộ, thậm chí còn sẵn sàng dùng thủ đoạn câu dẫn vụng về nhất để ngăn cản cô đừng tiếp tục hỏi.

Freen nhíu mày, buông lỏng môi, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.

Không đợi Becky phản ứng, cô đã nắm chặt bàn tay đang đặt trên gò má mình, sau đó cụp mắt nhìn Becky, nhẹ giọng lắc đầu.

"Đừng sợ, chị sẽ không hỏi nữa"

"Chị sẽ chờ cho đến một ngày nào đó, em sẵn sàng nói cho chị biết mọi chuyện".

Giọng nói của Freen hơi khàn, lại rất dịu dàng, tràn đầy sự dung túng và bất đắc dĩ.

Chỉ một câu nói đã nhìn thấu tâm tư của Becky.

Freen, vĩnh viễn luôn là một người thông minh như vậy.

Thân thể Becky như bị một khối băng bao lấy, dần dần cứng đờ từ trong ra ngoài.

Có lẽ Becky quá xấu hổ nên vô thức cắn môi, không dám nhìn cô gái trước mặt nữa, vội vàng cúi đầu.

Freen quá hiểu cô.

Chỉ có một chút bất thường, liền nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng cô.

Cơ thể của hai người vẫn đang rất gần nhau.

Freen nhẹ nhàng cử động đầu ngón tay, di chuyển từ từ dung nhập vào ngón tay của Becky, trong bóng tối, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau.

Tay trái của cô khoác lên lưng Becky, từ từ buông lỏng, theo chiếc váy ngủ mỏng manh kia một đường đi lên, cuối cùng dừng sau gáy Becky. Chỉ một động tác nhỏ, làm cho đầu Becky khẽ tựa vào vai cô.

Và những ngón tay của cô cũng luồn qua mái tóc dài khô ráo, một lần nữa vuốt ve tai trái nhỏ nhắn đáng yêu.

"Một chút âm thanh cũng không nghe được sao?"

Cô đau lòng, vẫn không thể tin được Becky bị điếc tai trái.

Rõ ràng năm năm trước, lúc rời khỏi thành phố Bangkok, lỗ tai của Becky vẫn còn rất bình thường.

Mỗi một lần, chỉ cần cô nhẹ nhàng gọi một tiếng 'BecBec', Becky sẽ lập tức quay đầu mỉm cười nhìn cô.

Trong cơn nóng rực của đêm hè, mang theo một cổ bi thương nhàn nhạt.

Becky không muốn kể khổ với Freen, càng không muốn Freen vì mình mà khổ sở.

Đối với chuyện bị điếc một bên tai, cô đã sớm bình tĩnh chấp nhận.

"Tai trái, mấy năm trước đã không còn nghe được rồi"

"Kỳ thật, cũng không ảnh hưởng gì nhiều"

Không ảnh hưởng?

Làm sao mà không ảnh hưởng được.

Freen mím môi, cô biết Becky chỉ nói qua loa cho có lệ, để lòng cô được yên tâm.

Cô muốn nói gì đó, cổ họng lại bắt đầu khô khóc.

"Chị tìm thấy thuốc giảm đau trong nhà em, tai phải vẫn luôn đau sao?"

Thuốc giảm đau?

Becky nghe thấy ba chữ này, lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô muốn tránh đi chủ đề này, nhưng ánh mắt của Freen vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

"Chỉ đau khi có tiếng ồn lớn thôi"

Tiệm trà lúc đến giờ ăn đều có rất nhiều người, quán bar thì khỏi phải nói, tiếng nhạc cực kỳ đinh tai nhức óc.

Làm việc trong môi trường như vậy, chỉ sợ mỗi ngày lỗ tai đều phát đau.

Freen nghe xong trong lòng càng khó chịu.

Tay phải bất giác ôm chặt vòng eo kia một chút.

"Ngày mai, chúng ta sẽ đi gặp bác sĩ"

"Tai của em sau này sẽ không còn đau nữa"

"Nói không chừng...tai trái cũng có thể chữa khỏi"

Vừa dứt lời, đầu ngón tay cô đã dịu dàng nhéo vành tai trái dưới lòng bàn tay.

"Chị muốn em thật khoẻ mạnh, giống như năm năm trước"

"Nếu như không được, cũng không sao"

"Ít nhất, tai phải vẫn có thể chữa khỏi"

Giọng nói kiên quyết và yêu chiều dễ dàng tiếp cho Becky thêm sự tự tin và dũng khí.

Becky chớp mắt nhìn, tâm trạng thả lỏng một chút, khoé môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Becky không nói gì, nhưng với nụ cười này, đủ để Freen động tâm.

Gió đêm nóng bức, cơ thể của hai cô gái dán chặt vào nhau, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, lặng lẽ mà nhìn nhau như vậy.

Không biết là do ai chủ động, bốn cánh môi kia một lần nữa dán chặt vào nhau.

Nụ hôn đầu tiên sau khi gặp lại, một nụ hôn chân chính, thuận theo tự nhiên.

Tay Becky, không biết từ lúc nào đã ôm lấy cổ của Freen.

Cô chịu đựng sự xâm nhập quá mãnh liệt, tâm trí còn đang chìm đắm trong nụ hôn sâu ướt át đó, lưng dưới đột nhiên ngã về phía sau, sau đó toàn thân bị đẩy xuống ghế.

Đột nhiên Becky lại nhớ tới điều gì đó khiến mặt cô nóng bừng và ửng đỏ.

Vốn còn tưởng rằng mọi chuyện sẽ tiến triển theo khung cảnh trong ký ức, nhưng sau khi nụ hôn kết thúc, cô gái đang nằm trên người cô cũng không có làm gì khác, thậm chí còn không chạm vào váy ngủ của cô.

"Đã muộn rồi"

"Chị đưa em lên lầu".

Becky chống tay ngồi dậy, thân thể vẫn còn đang run rẩy.

Miệng của cô, nhìn có chút sưng đỏ, qua ánh trăng nhợt nhạt có thể nhìn thấy trên môi Becky có một số vệt trong suốt.

Nhìn thoáng qua, hết sức động lòng người.

Freen lui về sau, giữa răng môi là hơi thở dồn dập gấp gáp.

Trong mắt Becky lộ ra một chút khó hiểu.

Cô không biết tại sao Freen lại dừng lại.

Rõ ràng, Freen cũng rất muốn.

Trong nụ hôn vừa rồi, mang ý nghĩa chiếm hữu và xâm chiếm rõ ràng như vậy.

Nó còn rõ ràng hơn những lần hai người thân mật cách đây 5 năm.

Cô muốn hỏi, nhưng lại ngại.

Im lặng hồi lâu, cũng không trả lời, cũng không gật đầu, cứ si ngốc mà nhìn Freen.

Giữa hai người như có một ngọn lửa đang cháy.

Freen biết Becky muốn hỏi gì, sau khi hô hấp dần bình tĩnh lại, mới lần mò trong bóng tối đặt tay lên đùi Becky.

Tay của Freen, luôn mang theo nhiệt độ lạnh thấu xương, nhưng giờ phút này, lại mang theo nhiệt độ cực nóng.

Mặt Becky trong nháy mắt đỏ bừng.

"Ngày mai, còn phải đến bệnh viện mà"

"Ngủ sớm một chút, giữ tinh thần thoải mái"

Vừa dứt lời, Freen đã thu tay về.

Lời nói tuy mơ hồ, nhưng Becky vẫn nghe hiểu được ẩn ý bên trong.

Hiện tại nếu cô không trở lại trên lầu, mà vẫn ở lại trong xe, cả đêm này, chỉ sợ không thể yên ổn.

Không chừng, sáng mai thức dậy, cổ họng ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.

Freen luôn lý trí lại biết khắc chế.

So sánh giữa hai người, Becky cảm thấy mình thật không biết phân biệt nặng nhẹ, trong đầu chỉ toàn nghĩ những chuyện khiến người ta đỏ mặt.

Becky rũ mắt xuống, hai má vừa đỏ vừa nóng.

Một phút đồng hồ qua đi, mới nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.

Freen xuống xe trước.

Becky đi theo phía sau.

Chưa đi được hai bước, hai người đã nắm tay nhau.

Mặc dù cả hai người đều cố ý giảm tốc độ, nhưng khoảng cách từ tầng dưới lên tầng trên chỉ có năm tầng, dù có chậm đến mấy vẫn sẽ tới nơi.

Một đường chậm rãi, cũng kéo dài năm phút.

Cửa phòng đã bị khoá lại.

Becky đi vội vã như vậy, quên không mang theo chìa khoá, cũng may trên người Freen vẫn còn chìa khoá dự phòng.

Cửa rất nhanh được mở ra.

Becky không muốn đi vào một mình.

Mâu thuẫn thật lâu, cô không đành lòng buông tay.

Bộ dạng dính người này của Becky, Freen nào dám ở lại.

Giường trong phòng quá nhỏ, Yuki lại còn đang ở đây.

So với trong xe, trên hành lang càng thêm tối tăm.

Tay Becky nắm thật chặt, lại không nói lời nào.

Cổ họng Freen khẽ giật giật, cũng bắt đầu do dự.

Trong khoảng thời gian ở chung với Becky, cô càng ngày càng không có lòng tin vào khả năng tự kiềm chế của mình.

Rối rắm một lúc, vẫn rút tay ra.

"Vào nhà đi"

Lại là một tiếng thúc giục vang lên.

Becky không nhúc nhích, vẫn mở to mắt nhìn gương mặt cô gái trong bóng tối.

Mặc dù nhìn không thấy rõ ràng, nhưng vẫn không chịu thu hồi tầm mắt.

"Chị cũng vào trong ngủ đi, được không?"

Becky vẫn lên tiếng giữ lại.

Trong giọng nói của Becky, không nghe ra bất kỳ ý niệm dục vọng nào, cô chỉ đơn giản muốn Freen ngủ lại qua đêm thôi.

Giống như một con cừu non chưa trưởng thành, không hề hay biết một con sói đói khát năm năm sẽ trở nên hung bạo như thế nào, cũng không biết tình huống của mình nguy hiểm đến mức nào.

Freen không khỏi cười khẽ một tiếng khi nghe được lời mời này.

Giọng nói của Becky mềm mại, khàn khàn, trong đêm tối càng trở nên gợi cảm quyến rũ.

Tuy rằng chỉ nghe được một tiếng cười khẽ, nhưng trái tim Becky vẫn đập nhanh hơn rất nhiều.

Trong lòng Becky đang bối rối, Freen vừa mỉm cười vừa nghiêng người về phía trước, dùng đầu ngón tay ấn vào vai Becky, trực tiếp đẩy Becky vào cánh cửa sắt cứng và lạnh lẽo.

"Haizzzz"

Becky nghe thấy một tiếng thở dài.

Một giây sau, lại một nụ hôn nữa rơi xuống.

Một nụ hôn càng thêm triền miên, dài đăng đẳng.

Lúc này đây, trong quá trình hôn, tay của Freen không ngừng di chuyển bên trong váy ngủ.

Thân thể Becky run rẩy dữ dội.

Lúc bàn tay trong váy ngủ biến mất, chân của cô đã bắt đầu mềm nhũn.

Lưng của Becky tựa vào cửa, suýt chút nữa đã đứng không vững.

Freen nghe rõ tiếng thở dốc của Becky truyền đến bên tai, đưa tay chạm vào mặt cô, sau đó, lại nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Em có chắc là muốn chị vào trong không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net