Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Túi của Ferny đặt trên sô pha.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Becky, cô lại nhớ tới chuyện một tháng trước, bởi vì mình lấy đi ảnh chụp của Freen, hại đối phương phơi nắng suốt hai tiếng đồng hồ.

Nói không áy náy, là không thể.

Lúc trước cô lấy trộm ảnh chụp, là vì cô cảm thấy Becky không xứng với Freen.

Freen yêu Becky nhiều như vậy, vì Becky ngay cả cơ thể bị dị ứng cũng không để ý, ngàn dặm xa xôi từ Bangkok đi đến Baảkham, nơi nóng như cái bếp lò, ở lại hơn mười ngày.

Nhưng còn Becky thì sao?

Becky không chỉ phản bội Freen, còn sinh con cho một người đàn ông khác.

Điều này làm cô cảm thấy không cam tâm.

Không cam tâm Freen yêu một cô gái như vậy, còn mình không cam tâm vì thua một cô gái như vậy.

Cô cho rằng 'sự trừng phạt' dành cho Becky là chính đáng, nên cô không hề cảm thấy tội lỗi khi lấy trộm bức ảnh của Freen.

Nhưng hóa ra suy đoán của cô đã hoàn toàn sai.

Chỉ một bức ảnh đã khiến Becky sẵn sàng chịu đựng cái nóng thiêu đốt của mùa hè suốt hai tiếng đồng hồ.

Ferny tự hỏi, nếu là mình chắc ba mươi phút cũng không trụ được.

Cô không thể không hối hận về hành động của mình ngày hôm đó.

Bởi vì, ngay cả con gái của Becky cũng là máu thịt của Freen.

Becky mạo hiểm sinh một cô con gái cho Freen, dù biết có khả năng cao bản thân sẽ bị bắt.

Dù cô và Becky có quan hệ huyết thống đi chăng nữa, cô cũng đã sai lầm thái quá.

Phải mất rất nhiều can đảm để dám thừa nhận rằng bản thân mình sai, làm sai điều gì đó và làm tổn thương người vô tội.

Chưa kể, cha cô đã giam giữ Becky trong phòng thí nghiệm hơn 10 năm và làm biết bao nhiêu điều khủng khiếp với Becky.

Càng nghĩ về điều đó, cô càng cảm thấy tội lỗi.

Nhạc trong hội trường lớn đến mức giọng cô cũng bị át đi.

May mắn thay, có ánh đèn ngoài hành lang, Becky có thể đọc được khẩu hình miệng, cuối cùng cũng hiểu ra cô đang nói gì.

"Xin lỗi"

"Cô chờ tôi một chút"

Một tiếng xin lỗi, làm Becky cảm thấy khó hiểu.

Becky mở to mắt, chưa kịp trả lời, đã thấy Ferny xoay người đi vào trong góc.

Hình như là đi lấy đồ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không biết rốt cuộc Ferny muốn trả cho mình cái gì.

Ferny quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là hình ảnh Becky đang đứng ở hành lang tối tăm ảm đạm, chờ mình đi qua.

Môi Becky khẽ mím chặt, sống lưng thẳng tắp, trên người mặc chiếc áo ngắn tay màu vàng rộng thùng thình, nhìn qua có chút cũ, đã giặt đến phai màu.

Ferny nắm chặt cái túi trong tay.

Cái túi này, là phiên bản số lượng có hạn.

Nửa tháng trước, bà Thanawat vì chào mừng cô về nước, đã ra giá cao để mua chiếc túi này từ tay người khác, chiếc túi mà cô đã thích từ lâu khi còn ở nước ngoài.

Trong tình huống này, cô lại nhớ đến tài liệu ghi chép ca bệnh trong phòng làm việc của ông Prachak.

Cô có mẹ đau lòng cho mình.

Còn Becky thì sao?

Sau khi Becky sinh ra, cô ấy đã từng gặp qua mẹ mình chưa?

Cô suy nghĩ rất nhiều, ngay cả huyệt thái dương cũng bắt đầu phát đau, vẫn không nghĩ ra đáp án.

Cô chỉ biết, đầu sỏ đã gây nên tất cả những chuyện này, khiến cô bị nhấn chìm trong cảm giác tội lỗi và áy náy, là ba của cô - ông Prachak.

Ông ta đồng thời hại cả hai gia đình.

Ông ta hại Becky, hại mẹ Becky, cũng hại cô, hại bà Thanawat.

Cho đến giờ cô cũng không dám nghĩ tới, nếu bà Thanawat có một ngày nào đó biết được những chuyện mà ông Prachak đã làm với vợ trước và con gái của hắn, sẽ có phản ứng như thế nào.

Hơi thở của cô bất giác ngừng lại, lực dưới ngón tay càng lúc càng mạnh. Da của chiếc túi màu đen bị cô nắm đến biến dạng. Cho đến khi móng tay cái bị dây kéo cắt đứt, cô mới bình tĩnh lại được một chút.

Cô bước lên, đang định trả lại bức ảnh cho Becky thì ngoài cửa có một người đàn ông cao gầy bước vào.

Người đàn ông vừa nhìn thấy Becky liền bước nhanh hơn.

Ferny còn chưa đi tới gần, anh ta đã đứng trước mặt Becky.

Ngay sau đó, hai người không biết đã nói gì, lần lượt đi về phía cuối hành lang.

Cô đứng đó, thấy Becky đầu quay lại nhìn mình rồi cùng người đàn ông rời đi.

Cô không dừng lại lâu, do dự hai phút, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Kho rượu bị đột nhập, toàn bộ rượu bên trong đều bị lấy trộm.

Mặc dù chỉ còn lại khoảng ba mươi chai nhưng chúng có giá trị ít nhất cũng 300 ngàn baht.

Becky thân là người trông coi kho rượu, ngay khi cô vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

Trước đây do quy định nên nhân viên không được phép xuống tầng hầm. Hôm nay xảy ra chuyện này, rất nhiều người hiếu kì đến đây xem.

Theo ước tính, có khoảng hai mươi ba mươi người tụ tập ở lối vào nhà kho. Họ đều là nhân viên quán bar, ngay cả cô lao công cũng đang cầm chổi xem chuyện vui.

Win là quản lý, chức vụ của anh ta là cao nhất trong số những người có mặt.

Hắn không lên tiếng, những người khác cũng không dám hó hé.

"Cậu Ohm, tôi đã hỏi Becky rồi, chìa khóa của cô ấy còn ở đó, còn chìa khóa của cậu đâu?"

Người đàn ông cao gầy nghe vậy lập tức lấy chùm chìa khóa trên thắt lưng ra, tìm chìa khóa dự phòng kho rượu.

"Của tôi cũng ở đây."

Ổ khóa hầm rượu không bị phá hư, khẳng định là được mở từ bên ngoài bằng chìa khóa.

Người có chìa khoá kho rượu, cả quán bar chỉ có Becky và Ohm.

Hiện tại chìa khoá của hai người đều ở đây, cũng chính hai người có khả năng cao bị tình nghi nhất.

Mấy chục cặp mắt xung quanh nhìn, Ohm quay đầu nhìn về phía Becky, lại bổ sung thêm một câu.

"Chìa khoá luôn ở trên người của tôi"

Becky nghe ra ám chỉ trong lời nói này, cũng buông môi nhấn mạnh một lần.

"Chìa khoá của tôi, cũng chưa từng bị mất"

Cả hai đều nói chìa khoá của mình chưa từng bị mất, khiến Win rơi vào tình thế khó xử.

Cánh cửa hầm rượu mở rộng và Win là người duy nhất bước vào kể từ khi vụ trộm bị phát hiện.

Camera giám sát bên trong, đã sớm bị ai đó phá hỏng, chuyện xảy ra tối hôm qua, một chút hình ảnh cũng không được ghi lại.

Win vẫn chưa báo cáo chuyện này với cảnh sát, nhưng hiện tại xem ra anh ta chỉ có thể để cảnh sát xử lý.

Hắn lấy điện thoại ra định gọi điện cho cảnh sát, thì xung quanh lại vang lên một giọng nói đầy nghi ngờ, đem mũi nhọn nhắm thẳng vào Becky.

"Hai ngày trước, không phải cô đều ở trong phòng nghỉ hai đêm sao?"

"Sao lại có chuyện trùng hợp đến mức đêm qua nhà kho bị mất trộm thì cô lại không có mặt tại đây?"

Sắc mặt Becky hơi thay đổi, lúc nói chuyện, giọng điệu cũng lớn hơn một chút.

"Tôi muốn ở đây lúc nào là chuyện của tôi, liên quan gì đến việc nhà kho bị trộm chứ"

Tính cách Becky tuy hơi yếu đuối, nhưng cũng không thể tuỳ ý để Prim hất nước bẩn lên người, bằng không, đến lúc bị nghi oan, một lời cũng khó giải thích được.

Máy điều hoà trong nhà kho đã bật cả ngày.

Cơn gió lạnh buốt từ trong nhà thổi ra bên ngoài, nhiệt độ ngoài cửa càng thấp.

Tựa hồ không nghĩ tới Becky sẽ phản bác lại lời nói của mình, vẻ mặt Prim có chút kinh ngạc, sửng sốt vài giây mới chế nhạo một câu.

"Đừng nói cô đã sớm biết có người sẽ đến trộm rượu của quán bar nha"

Lời này vừa nói ra, xung quanh liền bùng nổ lên tiếng nghị luận.

Win thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên để ngăn chặn suy đoán của Prim.

"Những chuyện này tuyệt đối không được tuỳ tiện nói bậy!"

Prim nghe vậy cười cười, giống như không nghe thấy, nói càng hăng say.

"Anh Win, anh còn che chở cho cô ấy sao?"

"Hơn 300 ngàn loại rượu này, phải có người chịu trách nhiệm chứ, đúng không?"

Lời nói này, phảng phất như khẳng định thủ phạm là ai.

Becky mím môi, giương mắt nhìn về phía Prim, vừa lúc nhìn thấy nụ cười đắc ý chợt loé qua miệng đối phương, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sắc mặt cô bất giác tái nhợt, dường như không có chút huyết sắc nào.

"Nếu cô cho rằng chuyện này có liên quan đến tôi, mời cô đưa ra bằng chứng."

Bằng chứng?

Prim cũng chỉ chờ câu nói này.

"Nếu cô đã tự tin như vậy, vậy thì mở cửa phòng nghỉ ra, để chúng tôi vào kiểm tra."

"Nói không chừng, rượu được giấu bên trong thì sao".

Vừa dứt lời, giọng Ohm cũng vang lên.

"Anh cũng có thể tùy ý lục soát xe tải và nhà của tôi."

Hai người kẻ xướng người hoạ, Win cũng đoán được chiêu này.

Rõ ràng đây là một cái bẫy.

Ngay cả Ferny cũng cảm thấy, nam nữ đang đứng trước mặt đã đào sẵn một cái hố, chỉ chờ Becky nhảy vào.

Dưới tình huống như vậy, đừng nói Becky không biết phản ứng như thế nào, đổi lại là bất kỳ nhân viên nào ở đây, cũng không thể chứng minh mình trong sạch.

Ferny đứng ở một bên, nhìn mặt Becky từng chút biến trắng, nhìn tay Becky dán ở bên hông khẽ run rẩy, lặng lẽ không một tiếng động, liền lướt qua đám người đi tới trước mặt Prim, đem Becky chắn ở phía sau.

"Mất đồ, trước tiên không phải nên kiểm tra camera sao?"

"Vì sao lại vội vã lục soát phòng như vậy?"

"Là lo lắng sau khi xem xong camera sẽ không thể đổ lỗi cho Becky sao?"

Liên tiếp ba vấn đề, khiến Prim oán hận không còn gì để nói.

Trong tầng hầm, tất cả đều là nhân viên quán bar.

Ferny trên người mặc một bộ váy ren màu trắng, dưới chân là một đôi giày da gót thấp màu xám đậm, mái tóc đen dài ngang vai xõa ra như mực trên vai, khiến cả người cô trông rất đẹp, thậm chí ngay cả khi khiến người ta tức giận. Lúc nói chuyện, vẻ mặt cô vẫn rất dịu dàng.

Cô rất lạ mặt, tất cả mọi người chưa từng gặp qua, nhưng Prim liếc mắt một cái liền nhận ra, một tháng trước, chính là cô đã chỉ đích danh Becky nhận đơn hàng rượu.

"Cô là bạn của Becky!"

Prim trừng mắt chỉ vào Ferny, giống như phát hiện ra bí mật gì đó.

Ferny cong cong khoé môi, cười lễ phép lại xa cách.

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôi là bạn của Becky, tôi giúp cô ấy nói vài câu thôi"

"Không biết cô và cậu Ohm này, có quan hệ thế nào?"

Prim vừa mở miệng, đã đổ hết lỗi lên người Becky.

Suy nghĩ theo một hướng khác, kỳ thật chính là đang bảo vệ người đàn ông tên Ohm này.

Ferny vừa hỏi như vậy, lại đem tiết tấu mang trở lại.

Môi Prim mấp máy, ý thức được không thể cùng cô gái trước mắt chơi trò mồm mép, tùy ý qua loa một tiếng, liền lập tức chuyển đề tài.

"Đương nhiên chỉ là quan hệ đồng nghiệp."

"Cô nói kiểm tra camera, là kiểm tra thế nào?"

Lời còn chưa dứt, Prim đã cười nhạo một tiếng, giống như đang cười nhạo Ferny đến bây giờ còn gửi gắm hy vọng vào camera.

Win từ nãy giờ vẫn không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng.

"Bốn camera trong phòng quả thật đều bị phá hỏng."

Ferny ngước mắt nhìn vào trong phòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

"Bên ngoài thì sao?"

"Bên ngoài không có camera giám sát à?"

Win lắc đầu, đáy mắt có chút tiếc nuối.

"Lúc ấy chúng tôi vội vã khai trương, nên bên ngoài chưa kịp lắp đặt."

Ferny nhìn Win, ánh mắt lặng lẽ chớp chớp, chợt ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ khung cửa lớn, hỏi lại một lần.

"Thật sự không có lắp đặt sao?"

"Có phải là anh nhớ nhầm rồi hay không?"

"Nếu tôi không nhìn lầm, trên khung cửa hẳn là cũng có camera."

Ferny đã sớm nhìn ra, trong hơn hai mươi người ở đây, chỉ có Win là thật lòng giúp Becky giải vây.

Cô có lòng tin, cậu Win này sẽ phối hợp với cô diễn vở kịch này.

Quả nhiên, tay cô vừa buông xuống, Win cũng nhìn lên cửa.

Phía trên khung cửa, làm gì có camera.

Nếu có, cũng chỉ có ba cái đinh tròn màu vàng, là thợ sửa chữa lúc ấy treo dây quên rút xuống.

Phần dưới của chiếc đinh được chôn vào trong tường, ba mặt tròn lộ ra, do quá cao nên từ ở dưới đất không thể nhìn rõ, ánh sáng ngoài cửa có chút mờ mịt khiến nó trông giống như một cái camera giám sát.

Không phải thợ chuyên nghiệp, phỏng chừng cũng sẽ không phân biệt được.

Win xem hiểu ám chỉ của Ferny.

Hắn vỗ vỗ ót, làm bộ bừng tỉnh, tiếp lời đối phương.

"À tôi nhớ rồi"

"Ông chủ sau này mới nói, lắp camera trong phòng thôi vẫn chưa đủ, bên ngoài cũng phải lắp một cái, thợ có tới đây để lắp camera"

"Chẳng qua hôm đó tôi lại không ở đây, nếu không nhờ cô nhắc, tôi suýt là quên mất"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào khung cửa, trên mặt đều có những biểu cảm khác nhau.

Hầu hết mọi người đều vui mừng, dù sao có camera là có thể tìm được tên trộm.

Chỉ có ba người trên mặt có chút hoảng sợ.

Prim quay lại nhìn chàng trai trẻ, hai người nhìn nhau với vẻ mặt hoảng hốt.

Chàng trai đã hỏi trước công ty lắp đặt và xác nhận rằng thợ chỉ lắp 4 camera trong kho rượu dưới tầng hầm nên mới dám xuống một cách ngạo mạn như vậy để nghiên cứu cách mở khóa kho rượu.

Ai mà ngờ lại có một camera được lắp trên khung cửa?

Thuyền bị lật úp trong rãnh nước.

Prim ngay lúc này đã muốn rời đi.

Nhưng Ferny ánh mắt lại dán chặt vào người Prim, cô ta thậm chí còn không dám cử động.

"Nếu đã có camera giám sát, thì không cần phải kiểm tra phòng của Becky nữa"

"Quản lý Win, báo cảnh sát đi"

Báo cảnh sát?

Nghe được ba chữ này, Ohm là người đầu tiên hoảng sợ.

Win còn chưa kịp lên tiếng, hắn đã tự mình giải thích rõ ràng sự việc.

"Anh Win, rượu là do Prim trộm đó!"

"Tối qua sau giờ làm, cô ta có đến gặp tôi uống rượu. Cô ta chuốc rượu tôi và muốn lấy chìa khóa của tôi nhưng lại bị tôi phát hiện ra"

"Nếu không phải do cô ta thuyết phục tôi, sao tôi có thể nghe lời cô ta mà làm loại chuyện như vậy?"

"Anh Win, tất cả đều là chủ ý của cô ta, không liên quan đến tôi đâu"

Lời nói của Ohm đã nằm trong dự tính.

Win nhíu mày, liếc mắt nhìn Prim, không để ý đến vẻ mặt hoảng sợ của cô ta, kiên quyết đáp lại.

"Báo cảnh sát!"

"Phải xử lý thế nào thì cứ xử lý như vậy"

***

Giống như một trò khôi hài, vở kịch hát xong, khán giả liền giải tán.

Chỉ chớp mắt, trước cửa kho rượu chỉ còn lại hai người Becky và Ferny.

Mặc kệ quan hệ giữa hai người là gì, nhưng mà chuyện này xem ra, đúng là Ferny đã giúp mình.

Becky siết tay, mãi đến khi bốn phía không còn âm thanh nào khác, cuối cùng mới buông đôi môi mím chặt kia ra, chân thành nói tiếng cảm ơn.

"Cảm ơn."

"Nếu không có cô, anh Win cũng sẽ không nhớ ra bên ngoài có camera giám sát."

Giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như cũ, rơi vào trong tai, giống như một trận gió mát.

Ferny nghe thấy lời cảm ơn này, cảm giác áy náy trong lòng cô không thể giải thích được giảm đi một chút.

"Không cần cảm ơn."

"Là tôi nợ cô."

"Chuyện vừa rồi, coi như là tôi bồi thường cho cô đi."

Bồi thường?

Becky nhíu mày, đáy mắt hiện ra chút hoang mang.

Cô còn chưa kịp hỏi, Ferny liền cúi đầu, mở chiếc túi xách màu đen đẹp đẽ tinh xảo kia, lấy ra một bức ảnh mà cô đã quá quen thuộc.

"Ảnh của Freen, là do tôi lấy."

"Bây giờ trả lại cho cô."

"Xin lỗi, ngày đó hại cô tìm lâu như vậy."

"Nếu như cô cần bất kỳ bồi thường nào, cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng cho cô."

Lời xin lỗi của Ferny, rất chân thành.

Becky rũ mắt nhìn về phía tấm ảnh, đôi môi hé ra nhưng không nói gì.

Bức ảnh này, đúng là bức ảnh cô làm mất ở phố Singha một tháng trước.

Chỉ là, Ferny vì sao phải lén lấy đi? Cô giật mình vài giây, vươn tay nhận lấy tấm ảnh, lúc ngẩng đầu, vẫn không nhịn được hỏi.

"Tại sao?"

Ferny nhìn đôi mắt màu xám kia, không hiểu sao nhớ tới ông Prachak.

Trong nháy mắt, cảm xúc áy náy trong lòng lại trào ra.

"Khi đó, tôi cho rằng cô không thích Freen, còn phản bội cô ấy."

"Hơn nữa Freen một mực ở phía trước bảo vệ cô, cho nên tôi mới..."

Ferny cũng không ngại thú nhận lý do.

Chỉ là đến cuối cùng, cô không đủ can đảm để nói hết lời.

Có lẽ là sợ Becky hiểu lầm, cô lại chủ động giải thích một câu.

"Cô yên tâm, hiện tại tôi đối với Freen, không có ý gì đâu"

Becky nắm chặt tấm ảnh trong tay, không trả lời.

Đầu cô hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, nhưng ánh mắt lại đang lơ đãng.

Ferny đợi thật lâu, vẫn không đợi được ai đáp lại.

Cô có ít kinh nghiệm xin lỗi và không biết phải dỗ dành người khác như thế nào.

Lúc này thấy Becky không để ý tới mình, trong lòng có chút bối rối, lại có chút hoảng hốt, không biết nên làm cái gì mới phải.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể dùng chiêu 'Nói lái sang chuyện khác'.

"Thật ra, trên khung cửa căn bản không có camera."

"Là tôi và quản lý Win gạt mọi người thôi."

Becky nghe thấy hai câu này, quả nhiên thấy hứng thú, rất nhanh liền ngẩng đầu, nhìn về phía khung cửa.

"Nhưng mà, tôi nhìn thấy phía trên có ánh sáng đang lóe."

Vẻ mặt Ferny hơi đình trệ, theo bản năng muốn phản bác.

Không ngờ lúc ngước mắt lên, thật đúng là nhìn thấy một tia sáng đỏ.

Ánh sáng kia rất nhanh, chợt lóe lên, tần suất xuất hiện không có bất kỳ quy luật nào.

Nếu không đủ may mắn, cho dù có nhìn chằm chằm vào nó mười phút, cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra.

Ở góc tầng hầm, có một cái thang gỗ.

Không bao lâu, hai người liền đem thang chuyển đến cửa kho rượu.

Ferny giẫm lên thang, không để ý tới bụi bẩn của khung cửa, đưa tay chạm vào ba cái đinh tròn màu vàng kia.

Đó là kết cấu kim loại, không phải thủy tinh.

Ngay khi cô cho rằng ánh sáng đỏ chỉ là ảo giác, một cái nắp tròn màu vàng từ đầu ngón tay cô trượt xuống, lộ ra một mảnh thủy tinh cong nhỏ bên trong.

Ba cái nắp tròn, lần lượt từ mặt gương rơi ra.

Ferny tỏ vẻ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng thứ được giấu dưới chiếc đinh tròn thực ra lại là một cái camera.

Không hề nghi ngờ, ba camera đèn đỏ này là do Freen vì bảo vệ Becky, nên lén tìm người lắp đặt máy theo dõi.

Ngay cả quản lý Win, cũng không biết máy theo dõi này tồn tại


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net