Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Freen trở về là đã bốn giờ chiều.

Khi đến cửa phòng khám, cô nhớ tới đôi mắt mở to kinh ngạc của Becky lúc nhìn mình, lại không nhịn được khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười.

"P'Freen ." Irin đã sớm đứng ở cửa chờ cô rất lâu, thấy cô trở về trên mặt còn treo một nụ cười, cô ấy lập tức bày ra vẻ mặt như nhìn thấy ma: "Không phải chị...đánh nhau rồi vô tình làm người khác bị thương sao? Chị...sao lại có thế vui vẻ như vậy?"

"Có sao?" Cô mím môi.

"Có!" Irin cực kỳ nhiều chuyện: "Có cái gì mà lại vui vẻ đến thế? À, đúng rồi, cô gái kia thì sao? Kiểm tra ở bệnh viện thế nào rồi? Có vấn đề gì không?"

"Không sao." Freen vòng qua cô ấy đi rửa tay, sau đó vào phòng làm việc thay quần áo, mặc áo blouse trắng vào, lúc bước ra ngoài lấy tờ giấy hẹn ra xem.
Quả nhiên người khách hẹn buổi chiều không đến, thời gian đã đổi sang buổi tối.

Đêm nay cô không được đánh cầu lông.

Irin đưa gậy đánh golf đến trước mặt cô: "P'Freen, em đã lau sạch gậy cho chị."

"Cảm ơn." Freen ngẩng đầu liếc nhìn, cây gậy đánh golf đã biến dạng một chút, nhìn cây gậy này ngay lập tức sẽ nhớ tới mặt của Somphon, cô nghiêng đầu trầm ngâm nhìn: "Giúp tôi đặt ở phía sau cửa văn phòng."

"Dạ."

Heng làm gần hai tiếng đồng hồ, lúc này mới đi ra khỏi phòng khách, cậu xoa xoa mặt mình, nhìn về phía cô hỏi: "P'Freen,mấy người hôm nay là ai vậy?"

Freen không giải thích với bọn họ, chỉ nói có một nhóm xã hội đã lấy gậy đánh golf của cô rồi làm người khác bị thương, nhưng mà cậu đã gặp qua Somphon, biết ông ta là ba của cô, và cũng từng nhìn thấy ông ta ở phòng khám, mặt dày vòi tiền cô.
"Không phải p'Freen nói rồi sao? Là xã hội đen." Irin trở về từ văn phòng, tự nhiên giải thích thay cô: "An ninh trật tự ở đây quá kém, côn đồ đi đầy ngoài đường."

Freen không tiếp lời, nói với Heng: "Cậu tan làm sớm đi, tối nay tôi trực đêm."

Trên phố này chỉ có phòng khám thú y của cô mở cửa 24/24, không vì lý do nào khác, chỉ vì kế thừa lại niềm đam mê và nhiệt huyết của gia đình.

Hai tiếng đồng hồ bận rộn liên tục trong phòng điều trị và phòng xét nghiệm, cơm chiều cũng chỉ vội vàng ăn hai miếng cơm, người hẹn trước buổi chiều và những người hẹn buổi tối cũng bất chợt đến xếp hàng dài chờ cô.

Irin cũng thấy hơi ngại khi bỏ cô lại, hỗ trợ đăng ký đến 7 giờ, bấy giờ mới xách túi tan làm.

Freen trở lại văn phòng sau khoảng thời gian bận rộn, còn chưa kịp uống hớp nước, điện thoại của cô đã đổ chuông, cô liếc mắt nhìn, nét mặt không thay đổi nhận máy.
Đầu bên kia điện thoại là tên đòi nợ Prem Siamtakorn, khi nói chuyện, hắn ta uể oải hỏi bao giờ cô mới định trả 50 vạn.

Freen cười tự giễu: "Oan có đầu nợ có chủ, Samphon Chankimha nợ tiền các người, tự đi tìm ông ta đi."

"Đừng có đùa." Tuy Prem đang cười, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ uy hiếp: "Hiện tại ông ta là một gã què quặt, không có một cái gì chứ đừng nói đến tiền, túi quần còn nhẵn hơn cả cái mặt. Lão già đấy không có tiền thì đương nhiên đến tìm con của lão đòi rồi, đấy không phải là chuyện hiển nhiên sao? Cô không nhận lão già nhà cô cũng đúng, chúng tôi chỉ quan tâm đến tiền, bây giờ lão già nhà cô không có tiền, người của tôi về sau chỉ đến tìm cô thôi, nếu cô không trả tiền...cũng đừng trách tôi trở mặt."

"Hôm nay anh cho người tới chém tôi, tôi cũng sẽ không đưa tiền đâu." khóe môi cô khẽ nhếch, nụ cười lạnh lẽo vô cùng: "Đừng có nói mấy lời đe dọa vô dụng đó với tôi, trước kia tôi làm gì, anh không phải không biết, đường nhân mạch của tôi không hề kém anh, muốn làm lại nghề cũ cũng không khó."

Sau khi cúp điện thoại, Freen ra khỏi phòng khám, đứng bên cạnh thùng rác hút thuốc.

Ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên người cô, tạo ra một cái bóng dài trên mặt đất, cô gẩy gẩy điếu thuốc, vừa định quay lại phòng khám thì nhận được điện thoại.

"Tôi nghe nói Prem Siamtakorn đã tìm cậu." Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười của một người đàn ông: "Ra ngoài uống một chén không?"

Freen không từ chối: "Được."

Cô gọi điện thoại cho Heng, chờ cậu tới nơi, lúc này mới bắt taxi đi đến quán bar.

Cô rất ít khi bước chân vào mấy nơi như này, từ khi cô tiếp nhận phòng khám thú y kia, cô trở nên rất bận rộn, và cô cũng cố ý để bản thân từ từ cắt đứt những mối quan hệ bạn bè trước đây.

Có khoảng năm sáu người ngồi trong phòng, ở giữa là một tên đầu trọc, trong ngực đang ôm một người phụ nữ, ánh đèn trong phòng nhạt nhòa, chỉ có thể thấy được làn khói mờ ảo phiêu đãng trong không khí.
Thời điểm Freen đẩy cửa bước vào phòng, đã có người đứng dậy từ sofa ân cần nhường chỗ ngồi cho cô: "P'Freen a! Ngồi chỗ này!"

"Cậu cũng thật khó mời." Đầu trọc cầm một chai rượu trắng ở trên bàn lên đưa đến trước mặt cô: "Phạt cậu một chai, có ý kiến gì không?"

Freen cởi hai cúc áo trên cùng ra: "Xem thường tôi?"

Cô lấy thêm hai chai ở trên bàn, đặt ở trước mặt mình, cười với đầu trọc: "Thế nào?"

Đầu trọc cười to: "Được lắm!"

Freen mới chỉ uống một chai rượu trắng, đầu trọc đã ngăn không cho cô uống nữa, nói chuyện của Prem thì cô cứ yên tâm, sẽ không để hắn ta đến phòng khám làm loạn nữa.

Cô rót một ly rượu vang đỏ, cụng ly với tên đầu trọc: "P'Nanon, cảm ơn anh."

"Cảm ơn cái gì, Freen,anh nhiều anh em như vậy, nhưng người duy nhất anh để ý đến chỉ có em."
Nanon Korapat cũng rất thẳng thắn trước mặt những người anh em khác: "Những người khác đều không có đầu óc, nếu không phải Somphon khiến cậu bị liên lụy, thì trước kia cậu đã không đi cùng đường với chúng tôi..."

Freen khẽ nhếch môi, nâng ly rượu trên bàn lên: "Cạn ly vì anh em, cạn ly vì...quá khứ."

Những người khác đã bị Nanon quở trách thành quen, tất cả đều vui vẻ đứng lên cụng ly.

Người phụ nữ trong lòng Nanon cứ nhìn chằm chằm cô, Nanon hình như không nhận ra, nhưng Freen lại thấy rõ, cô nhíu mày uống cạn ly rượu, lấy điện thoại ra xem.

Line lại có một đống tin tức nhảy ra.

Cô day day huyệt thái dương, vuốt xuống xem thông báo, người phụ nữ trong câu lạc bộ lại nhắn tin cho cô, hỏi cô sao hôm nay lại không đến.

Buổi tối còn có một người khách, sau khi về nhà thì mặc áo ngủ gợi cảm chụp gửi cho cô rồi hỏi có đẹp không.
Freen mặt không biểu cảm tình vuốt qua nó một cách vô cảm, trong mục liên lạc hiện lên hơn chục người bạn mới.

Tất cả lời nhắn đều là đưa thú cưng tới khám bệnh, cô đồng ý từng cái một.

Cho đến cuối cùng, cô thấy điện thoại người liên hệ: Becky Rebecca Patricia Armstrong .

Nàng không có thêm cô, bọn họ chỉ đơn giản là trao đổi số điện thoại với nhau, cho nên Line tự đề xuất bạn mới.

Cô click vào để xem, tên Line của nàng rất đơn giản, chỉ có một chữ: Becca.

Còn ảnh đại diện thì là một đóa hoa hồng.

Phần ghi chú cá nhân có nội dung: Phát triển vươn về phía ánh sáng.

Sau khi ra khỏi quán bar, Freen dựa vào cửa để tỉnh rượu, gọi điện thoại cho Becky.

Lần thứ nhất không ai bắt máy.

Lần thứ hai qua một lúc lâu, đầu bên kia mới nghe máy.

"Tại sao lại không thêm Line của tôi?" Cô mở miệng, bởi vì uống rượu nên giọng nói phát ra từ cổ họng của cô hơi khàn khàn.
Nàng còn đang khẩn trương nên đầu óc có chút ngốc: "...Hả?"

Freen cười nhẹ: "Vì sao em không thêm Line của tôi?"

Tiếng cười phát ra từ điện thoại trầm ấm tới mức làm say lòng người, lỗ tai Becky nóng lên, trái tim cũng không an phận đập thình thịch, lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, ghé sát điện thoại khẽ thì thào: "...Có phải chị...uống say rồi không."

"Có uống chút rượu."

Tiếng hít thở của cô gần điện thoại hơn, truyền qua đầu dây bên kia, giống như hơi thở ấm áp xẹt qua vành tai nàng, khiến cả khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi tay đang cầm điện thoại hơi run rẩy.

Bên tai lại nghe thấy tiếng cười nhẹ và giọng nói khàn khàn của cô.

"Nhưng không đến mức nhận nhầm người đâu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net