Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Becky nhìn đến chiếc nhẫn này, tim nàng đang đập rất nhanh.

Chiếc nhẫn này. Freen đã sớm đã chuẩn bị rồi sao? Cô mua chiếc nhẫn này làm gì?.

Becky không muốn miên man suy nghĩ, không dám mơ tưởng chiếc nhẫn là thật sự mua là vì nàng, cô muốn cùng nàng kết hôn, mua nó là để cầu hôn nàng. Nếu cô thực sự đã mua từ sớm và muốn cầu hôn nàng, tại sao cô không nói điều đó sớm hơn? Nàng sợ chính mình lại mơ mộng nghĩ đến, sợ có ý nghĩ kỳ quái, nghĩ chuyện này có phải thật hay không? Rốt cuộc hoàn toàn không phải nàng cho rằng cô đa tình, cho nên lúc này nàng mới suy nghĩ về chuyện này. Nàng cầm chiếc nhẫn trong tay trả lại cho Song.

"Em cất vào đi, khả năng chị em mua là có việc để khác sử dụng, hẳn là không phải dùng để cùng chị cầu hôn đâu".

Song nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên như vậy, liền biết rằng nàng chắc là đang sợ hãi. Lúc này, cô ấy cầm chiếc nhẫn không chút chậm trễ nói với nàng "Chị đang ngạc nhiên quá sao? chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn của chị em mua cho chị mà. làm sao có thể không phải mua cho chị, chị xem chiếc nhẫn này đi, đây vẫn là khắc tên viết tắt của chị đây này."

Song đem nhẫn trong tay cho nàng xem, thật là có khắc tên B.

Becky thấy được thật sự chính là tên của mình, nàng không có biện pháp tự lừa gạt chính mình, cái này thật sự dành cho nàng?.

Nàng cứ như vậy tưởng tượng tâm tư càng rối loạn, vì cái gì Freen sẽ đưa cho nàng chiếc nhẫn này? Cô thật sự muốn cầu hôn sao?.

Becky hiện tại đầu óc rối bời, đầu đều ủy khuất, suy nghĩ không rõ, nhìn Song nói: "Chiếc nhẫn này, em đưa lại cho chị em đi, đừng để chị em phát hiện em đã lấy đi chiếc nhẫn này mang ra ngoài. Cũng đừng nói với chị ấy rằng em đã cho chị xem cái này. "

Song cũng hiểu rõ ràng nên nói: "Chị dâu đừng lo lắng, em là người rất kín miệng, em biết chị em nhất định muốn cầu hôn chị nên mới chuẩn bị chiếc nhẫn này. Nếu biết em nói với chị, chị ấy nhất định sẽ đánh em đến chết, em tuyệt đối sẽ không nói, chị dâu cứ chờ Freen cầu hôn, lúc đó chị đừng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn chị ấy. Chị em sẽ ăn mệt thôi. "

Becky nghe được lời này trong lòng có chút phức tạp, sao có thể còn sẽ có cầu hôn? Hai người bọn họ hiện tại đều đã chia tay, bất cứ quan hệ nào đều không có.

Becky rất mất hứng trong bữa ăn này, luôn liếc mắt nhìn Freen bên cạnh .
Trong lòng nàng luôn nghĩ về chiếc nhẫn đó, không biết tại sao cô lại chuẩn bị chiếc nhẫn đó cho mình, chẳng lẽ Freen có ý nghĩ trước là muốn hai người kết hôn? Freen không thích nàng, nhưng tại sao lại nghĩ đến việc cưới nàng? .

Kết hôn đại sự cả đời, chẳng lẽ vấn đề cô chỉ bởi vì một thói quen, đem bản thân cả đời này đều sống theo nó sao?.

Hoặc là, thật ra cô cũng có một chút thích nàng, cho nên muốn sống bên nàng cả đời, rốt cuộc chuyện kết hôn là chuyện lớn như vậy, nếu thật sự một chút thích cũng không có, sao có thể sẽ kết hôn được .

Becky suy đoán không được rõ ràng, cho nên hiện tại mất mát hỗn loạn, không nhìn ra được cô là có cái suy nghĩ gì.

Freen không phát hiện tình huống hiện tại của nàng, ngẫu nhiên còn gắp đồ ăn cho nàng.

Cơm nước xong Becky cùng Bà Chankimha cùng nhau đi ép trái cây sau đó bưng nước trái cây đi ra ngoài, thân thích nhà cô cơm nước xong lúc sau đều tạm biệt bọn họ rồi trở về. Hiện tại bên ngoài đã đi hết rồi, trong nhà chỉ còn lại có bọn họ.

Becky cùng Bà Chankimha cùng nhau gọt ít trái cây sau đó bưng ra ngoài phòng khách .

Freen nhìn người trong nhà, trầm giọng mở miệng nói: "Ba mẹ, hai người ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói với hai người."

Bà Chankimha nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô , tưởng cô đến đây là để thông báo rằng cô đã cầu hôn thành công và sắp làm đám cưới, khuôn mặt mừng nhưng không dám cười quá lộ liễu .

Freen nói chuyện phía trước sau đó nhìn thoáng qua Becky, Becky cũng biết cô đây là có ý gì rồi, nàng ngồi ở bên cạnh cô có chút bất an, tay hiện tại ra mồ hôi đổ ra nhiều.

Freen chậm rãi mở miệng nói, "Con cùng Becky, đã chia tay, hai người bọn con là chia tay trong hoà bình, về sau cô ấy sẽ không đến nhà của chúng ta nữa".

Lời này ý nói ra, Song cùng bà Chankimha hai người đồng thời há hốc mồm mà đứng thẳng lên, không thể tin được mà phản ứng kịch liệt.

Song, "Chị! Chị có tật xấu đúng không ? Chị cùng chị dâu sao lại chia tay ? Hai người sao có thể chia tay ? Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm ngọt ngào như vậy , chị chủ động chia tay có phải hay không? Chị ở bên ngoài có phụ nữ khác, có phải chị làm chuyện gì chọc chị dâu tức giận, vậy chị nói rõ ràng chỉ cần năn nỉ xin lỗi đi, sao lại chia tay làm gì?".

Bà Chankimha cũng đồng ý, tức giận nhìn về phía Becky nói: "Becbec, con nói cho dì nghe đi, đứa nhóc này làm con tức giận gì sao? Hoặc là nó trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác khiến con không vui? con nói với dì, dì sẽ giúp con dạy nó, con đừng nói chia tay chuyện lớn như vậy, hai người bọn con cùng ở bên nhau nhiều năm như vậy, làm sao có thể không hợp? Làm sao có thể cùng ở bên nhau nhiều năm như vậy mà nói tính cách không hợp nhau? Dì rất thích con, dì còn tưởng rằng nếu như hai đứa ở cùng nhau xảy ra chuyện có thể giải quyết tốt lắm, nếu như nó không chịu nhận lỗi với con, dì sẽ giúp con chỉnh đốn lại nó, con không cần làm như vậy. "

Nói xong , bà Chankimha đạp Freen mấy cái, "Khẳng định là con này làm con bé không vui. Nếu làm sai phải nhận lỗi, cầu xin tha thứ, làm gì để chia tay nghiêm trọng như vậy. Con ở bên ngoài có phải có phụ nữ khác hay không ? Phải như vậy mới làm Becky khổ sở muốn chia tay? Con nếu là thật làm như vậy, mẹ sẽ đánh chết con.".

Freen bị đánh thật mạnh, chạy nhanh bắt lấy tay mẹ, "Mẹ, các người đừng tưởng chuyện này không tốt sao? Hai chúng con chia tay trong hòa bình, tính cách cả hai bọn con không thích hợp, cho nên không thể tạm chấp nhận ở bên nhau, tụi con chia tay trong hòa bình con cũng không có người phụ nữ nào khác, chỉ là không muốn tiếp tục.".

Becky tiếp lời cô nói chuyện, "Đúng vậy dì à, chị ấy cũng không có nữ nhân khác, chị ấy cũng không có lỗi gì với con, chỉ là chúng con tính cách không hợp nhau , cho nên không có cách nào để tiếp tục ở bên nhau, con thực xin lỗi bác trai và dì".

Freen đúng lúc này cầm lấy chìa khóa xe lên, lôi kéo tay Becky nói, "Đi thôi, tôi đưa em về".

Nếu cô lại tiếp tục ở chỗ này, hẳn là ba mẹ cô thế nào cũng phải phiền chết hai người bọn họ, bây giờ chỉ còn cách chạy nhanh đi thôi.

Bà Chankimha nhìn cô đưa người đi, tính khí bạo ngược muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, làm sao có thể như vậy không chịu giải thích rõ ràng.

Ông Chankimha thấy vậy, liền nhanh chóng chạy tới kéo tay bà, "Tôi đã nói bà đừng đi theo bọn chúng xem náo nhiệt, bọn họ người trẻ tuổi có ý kiến ​​suy nghĩ riêng, để cho bọn chúng hai đứa tự giải quyết, các người cứ như vậy mà xen vào, hai đứa sẽ biết tự mình phải làm như thế nào ".

Bà Chankimha buồn khóc, mong chờ con dâu đến tay rồi bay đi mất ai lại không buồn bực, "Tôi vốn tưởng rằng nhẫn cầu hôn của nó chuẩn bị tốt cả rồi, hẳn là cầu hôn thành công chứ, ai biết nó đột nhiên lại nói cho tôi cái tin tức chấn động này, tính tình của hai đứa nó làm sao có thể nói là không thích hợp, hẳn là nó đã làm ra chuyện gì khiến cho Becky không vui.

"

"Đừng sợ, bà cũng nên để bọn chúng tự giải quyết đi, hiện tại người trẻ tuổi đều hay tức giận, giận dỗi nhau. Sau này xem có giải quyết được hay không, bà can thiệp như vậy sẽ càng làm cho bọn chúng càng cãi nhau thêm hăng hái."

Freen ra khỏi nhà vẫn luôn lái xe, không nói lời nào toàn bộ hành trình đều là trong lòng rét căm căm.

Becky cũng cảm thấy áp lực này không đúng nên suốt hành trình cũng không nói gì, im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, nói cho cô biết địa chỉ nơi ở hiện tại, để cô đưa nàng về. .

Vốn dĩ nàng muốn hỏi Freen về chuyện chiếc nhẫn, nhưng nghĩ lại, cô đã cùng bố mẹ đã nói chuyện chia tay, nàng biết rằng chuyện chia tay là nghiêm trọng, việc cầu hôn bằng nhẫn cũng không còn cần thiết. Nếu hỏi ra chỉ làm hai người xấu hổ thêm mà thôi. Freen lái xe rất nhanh, đã sớm đưa nàng đến nhà mình .

Becky bước xuống xe, Freen cũng đi theo bước xuống, cô ra ngoài Becky vốn là muốn nói câu cảm ơn. Freen nhìn nàng mở miệng hỏi: "Tôi ôm em một chút được không?".

Becky nghe vậy cảm thấy không ổn, "Vì cái gì?".

Freen cười khổ, "Hai chúng ta cũng đã chia tay rồi, cho tôi ôm một lúc cũng không được? Cho dù chỉ là ôm, sau này cũng không liên quan gì, để tôi ôm em lần cuối."

Becky im lặng một lúc, sau đó tiến lên chủ động ôm lấy cô, Becky không đi giày cao gót, chỉ có thể vươn ngực nơi bị cô ôm, mặt dán vào ngực cô. Các khớp ngón tay của Freen chạm vào cổ nàng, nói với nàng "Sau này, hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu bị khi dễ không có người giúp, hãy nói cho tôi biết. Nếu Sam không tốt với em, em cũng phải làm như vậy cũng nói cho tôi biết. Tôi sẽ giúp em xử lý cậu ta. Trời lạnh em nên mặc nhiều quần áo vào , đừng mặc quần áo mỏng manh , đi một mình ban đêm không an toàn, em hãy tự mình chiếu cố bản thân".

Becky nghe cô nói lời này, hai mắt không biết từ khi nào đã đỏ lên, tựa như muốn khóc, rất khó chịu nên hít mũi, tương tự nói với cô: "Chị cũng vậy, về sau không nên uống nhiều rượu như vậy, lỡ uống rồi dạ dày không tốt sẽ không có ai bên cạnh chăm sóc chị như tôi đâu, anh nhớ ăn uống điều độ, đừng bỏ bữa, không nên thức khuya làm việc ".

Freen nghe cũng khó chịu, hầu kết lăn lộn một chút, lập tức buông lỏng nàng ra, "Được, cứ như vậy đi, đừng làm cho Sam thấy được lại hiểu lầm, tôi đi về trước, em bảo trọng.".

Becky gật gật đầu, Freen trở lại trên xe rồi khởi động xe.
Becky nhìn bóng dáng cô rời đi, đến khi biến mất không thấy tăm hơi. Những giọt nước mắt thật sự không biết như thế nào lại rơi xuống.

Nàng thật sự là rất khó chịu.

Freen lái xe chờ đèn đỏ nên dừng lại, đưa tay sờ túi áo, chiếc hộp cô mua lúc trước vẫn còn ở trong túi, cô mở hộp nhẫn này ra, bên trong là nhẫn kim cương cô định sẽ cầu hôn Becky.

Cô nghĩ tới việc mấy ngày hôm trước khi còn nằm viện ở trong bệnh viện phát sinh một chuyện.

Sau khi Becky ngủ say, Freen vốn dĩ cũng chuẩn bị ngủ, nhưng điện thoại ở gần chỗ cô vẫn luôn rung chuyển. Freen nghe thấy âm thanh này thực sự biến sắc, không phải điện thoại di động của cô rung mà chính là điện thoại của Becky .

Cô cầm lấy túi xách của Becky từ tủ đầu giường bên cạnh, sau đó lấy ra điện thoại di động của nàng, vừa thấy người đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại chính là Sam .

Sam lại tiếp tục gọi điện thoại lại đây, Freen bắt máy nghe, "Là tôi, Freen.".

Sam bên kia nghe được lời này trầm mặc trong chốc lát, có chút tức giận, "Vậy Becky đâu? Em ấy hiện tại đang ở đâu? Cậu đã làm gì em ấy?".

Freen nhìn người đang ngủ trên giường, hỏi Sam, "Cậu lớp 12 năm ấy cùng tôi nói cậu có yêu thích một cô gái. Đó là Becky sao?".

Sam bên kia không có bất luận do dự gì, thừa nhận nói, "Đúng vậy.".

"Cậu lúc ấy cùng tôi nói cậu thích cô gái đó và cô ấy cũng thích cậu, vậy chính là Becky cũng thích cậu?".

Sam nghe được lời này thật lâu cũng không có ý đáp lại.

Sau đó Sam chần chờ một chút, nói dối rằng, "Đúng vậy, Becky thời trung học cũng thích tôi.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net