Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng làm gì có khoa trương giống như lời cô nói như vậy, lại còn nói nàng cái gì mà phát tình chứ, rõ ràng chỉ cần cô không cần động dục đã là tốt lắm rồi.

Nhà Becky cũng ở gần Thành Phố này, nhưng khoảng cách từ trong trung tâm Thành Phố đến nhà nàng lại rất xa, vì hai người đều từ ở trung tâm Thành Phố đến nên từ đây lái xe trở về cũng mất hơn một tiếng đồng hồ.

Ngày hôm qua Freen gọi điện thoại cho bà Chankimha, nói rằng cô và Becky đã làm lành, ngày mai muốn đi gặp người lớn nhà Becky, nhà Becky cũng chỉ còn có một mình mẹ nàng, nàng cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Cô hỏi nàng lần đầu tiên về gặp người lớn trong nhà nên cần mang theo quà gì mới được, cô cũng không thể đến mà đi tay không .

Bà Chankimha bên kia nghe được hai người bọn họ đã làm lành, tâm trạng vui vẻ đến không chịu được, nói cho cô một đống lời khuyên, yêu cầu cô nhất định phải chọn quà cáp không được qua loa, đi gặp mẹ vợ ấn tượng đầu tiên phải thể hiện thật tốt.

Nên mua những loại đồ bổ, còn có mấy giỏ trái cây , bà Chankimha nói đối với phụ nữ lớn tuổi nên mua nhiều đồ bổ, bà dặn dò Freen rất nhiều. Freen nhớ kỹ sau đó lập tức tới trung tâm thương mại mua, chọn mua đều là tốt nhất. Lúc trở về lại khẩn trương, hồi hộp đến ngủ không được, cô luyện tập cả ngày cách nói chuyện với mẹ nàng như thế nào cho tốt, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối nhà nàng, nên chuyện này không khỏi ngượng ngùng, lại càng đặc biệt căng thẳng. Mẹ nàng có thể không thích cô hay không, có khi nào sẽ không cho cô cùng Becky ở bên nhau, nghĩ tới nghĩ lui, liền lo lắng đến ngủ không được.

Sáng sớm liền đi đón Becky, lúc này cô nắm tay Becky đi xuống dưới, trên tay Freen còn mang theo vali hành lý, cô dự định về nhà nàng ở vài ngày nên mới thu xếp đồ đạc .

Becky nhìn Freen mở cốp xe sau ra , bên trong xe chất đầy hộp quà không cách nào bỏ thêm được vali đồ của nàng, Becky sợ hãi nhìn cô, nói. "Chị đây là đi gặp mẹ em đó sao? Sao em cảm giác như chị gom mua hết đồ trong siêu thị cho mẹ em vậy? Chị mua nhiều như thế này sẽ dọa mẹ em mất".

Freen đang cảm thấy mình chỉ là muốn làm ít việc, bây giờ nghe vậy sợ hãi muốn giảm bớt lễ vật, " Vậy tôi hiện tại bỏ đi một ít thứ, để không phải dọa mẹ em hoảng sợ."
Becky nhìn đến Freen muốn ném lễ vật xuống dưới, bộ dáng càng thêm uy hiếp, cô đúng là vừa ngu xuẩn vừa nhiều tiền, khuyên cô, "Đừng, không cần chị ném đi, làm vậy còn tệ hơn là dọa mẹ em hoảng sợ".

Freen vốn có chút lo lắng, Becky nói ra những lời này, càng khiến Freen càng thêm bất an.

Becky lên xe, Freen lái xe chậm rãi, suy nghĩ lại những gì hôm qua đã ôn tập, lát nữa sẽ cùng mẹ vợ tương lai nói chuyện.

Becky nhìn Freen nghiêm mặt như vậy, không khỏi cảm thấy hai mắt nóng rực, trong lòng chợt cảm thấy kỳ quái.

Nàng nhớ tới bản thân nàng lần đầu tiên gặp trưởng bối là mẹ của Freen. Khi cô ấy chuyển đến sống với Freen vào tháng thứ ba, nàng đã gặp bà Chankimha.

Becky dọn đến nhà riêng của Freen, vì nàng ở nhà cô không có tốn tiền thuê nhà cho nên nàng sẽ nấu cơm, làm việc nhà xem như là trả tiền thuê nhà. Bởi vì hai người đều là sinh viên nếu thuê người giúp việc thì quá là xa xỉ. Hôm đó Becky đang nấu bữa tối cho Freen thì nghe thấy tiếng chuông cửa, khi đó nàng còn không trang điểm, lộ ra vẻ mặt nhợt nhạt, còn mặc đồ ngủ đi ra mở cửa. Khi mở cửa ra, nàng đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên, bà có vẻ ngoài đặc biệt cao quý, sang trọng, nhàn nhã, xinh đẹp rất khí chất.
Người phụ nữ đó nhìn nàng lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên, bà nhanh chóng hỏi nàng có quan hệ gì với Freen, rồi giới thiệu bà là mẹ của Freen .

Lúc đó Becky bị bà Chankimha dọa cho mấy câu, cũng không biết nên đáp lại như thế nào. Sau đó Freen liền trở về, cùng Bà Chankimha nói chuyện một hồi, không biết cô nói cái gì mà bà Chankimha nhìn chằm chằm vào nàng, cười tươi, thân thiện dễ gần. Sau đó ở lại dùng cơm nàng nấu còn khen không dứt miệng.

Becky không dám nhìn kỹ mẹ cô, một phần nguyên nhân là ngại ngùng xấu hổ, mặt khác có nhiều chuyện khiến nàng sợ hãi, nhất là nhớ lại lời kể của Mon cùng nàng nói qua bà Chankimha đặc biệt kinh khủng, bà giống như một mụ phù thủy, đối xử với Mon rất ác độc, còn cho cô ấy tiền, muốn cô ấy rời xa Freen, các loại lời nói sắc bén, còn nói nếu như sau này rơi vào loại người này, nhất định sẽ bị chỉnh đến chết. Các câu từ cô ấy miêu tả về bà Chankimha làm cho Becky khi đó nghe mà sợ hãi, tuy nàng biết rất nhiều gia đình mẹ chồng nàng dâu quan hệ đều không tốt, nhưng sau khi nhìn thấy và tiếp xúc với bà Chankimha, phát hiện cảm nhận của nàng cùng lời kể của Mon hoàn toàn khác nhau.

Bà Chankimha thực rất hòa nhã, ôn nhu, đối với nàng cũng thực rất tốt. Lần đó gặp nàng xong lúc sau để lại Line, thường xuyên tìm nàng đi dạo phố, mua thực cho nàng rất nhiều đồ dùng và quần áo đắt tiền, khi đó Becky ăn mặc tiết kiệm lắm mới có thể mua được một bộ đồ mắc tiền, bây giờ bà Chankimha lại đều là mua vài bộ cho nàng, còn khen nàng mặc vào rất đẹp. Ngày lễ tết còn hay phát bao lì xì cho nàng, Becky rất nhiều lần suy nghĩ, nếu là thật được làm con dâu bà thì tốt rồi.

Becky nhìn bên cạnh Freen, bởi vì lo lắng mà không dám đi ra thật là buồn cười.

Freen đến sớm trước nửa tiếng, bởi vì không dám ra ngoài gặp mẹ nàng, cho nên mới chần chờ chưa muốn xuống xe, Becky thì lại muốn đi xuống. Freen bắt lấy tay nàng không cho nàng đi xuống, lại lấy lý do nói bản thân muốn ôm ấp nàng một chút, Becky để cô ôm ấp xong nửa giờ trôi qua, bởi vì nàng muốn đi vệ sinh nên không có kiên nhẫn chờ nên muốn xuống xe. Freen cuối cùng một lần bắt lấy tay nàng, lo lắng sốt ruột hỏi nàng, "Becky, nếu mẹ em không thích tôi, thì phải làm sao đây?".

Becky không kiên nhẫn nỗi, nói với cô, "Chị phải đi mới có thể biết mẹ em có thích hay không thích chị chứ, chị muốn còn tiếp tục đợi sao? chúng ta đã tới trễ, bà khẳng định sẽ không thích chị rồi đấy".

Lời này đối Freen rất hiệu quả, Freen lập tức xuống xe đi ra ngoài.

Đem theo một ít lễ vật, Freen một tay xách đồ, một tay còn lại nắm lấy tay Becky, hai người tay trong tay đi tới căn hộ trên lầu.

Becky vừa mở cửa vào nhà, đúng lúc mẹ nàng đang nấu ăn bên trong, nghe thấy tiếng động, mẹ nàng liền tá hỏa, thò đầu ra nhìn bọn họ rồi nói, "Này, Becky về rồi cũng không nói sớm, mẹ chưa làm cơm xong đâu, chờ mẹ một lát.".

Sau khi bà Armstrong chuẩn bị đi ra ngoài, đập vào mắt bà có thể nhìn thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của Freen.

Khi mẹ nàng nhìn thấy Freen, bà nhìn một lượt rồi thầm đánh giá cô, người này không có dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhìn bộ dáng hiện tại rất ngoan ngoãn. Khóe miệng bà liền nở một nụ cười, nhìn cô rồi quay sang hỏi Becky, "Becky, đây là bạn gái con sao? Con cũng thật là, từ khi nào đã quen được một người đẹp trai như vậy? này cũng quá đẹp đi, sao không sớm mang về nhà giới thiệu ? ".

Becky còn không nói gì, Freen nắm lấy tay nàng, đem hộp quà trong tay đưa cho mẹ nàng, nói "Dì à, con cùng Becbec có nói chuyện qua, đây là lỗi của con, con đã không tới cửa sớm hơn để tỏ lòng thành kính, mong dì tha thứ, đây là quà ra mắt con gửi Dì một ít đồ bổ".

Bà Armstrong nghe lời này đưa tay đi tiếp nhận, tươi cười vui vẻ, "Đã đến đây rồi, còn mang nhiều quà tới đây làm gì, thật là lãng phí con mua nhiều đồ tốt như vậy, chắc chắn tốn không ít tiền rồi?"

Freen cười cười, vẫn là ngoan ngoãn, "Không có bao nhiêu tiền, chủ yếu là có chút ý tứ mong thứ lỗi cho con, tiền lễ vật không nặng, nhưng là một chút tâm ý của con."
Người này như vậy là quá tốt rồi, mẹ nàng vui vẻ nhìn nhìn cô không nói gì, vội vàng bắt Freen ngồi xuống ghế sofa rồi bà đi pha trà cho cô uống. Sau đó bà kéo Becky vào phòng bếp, đóng cửa phòng bếp rồi nói nhỏ với Becky "Becky này, bạn gái con đang làm nghề gì? Mẹ nhìn nó khí chất bất phàm, ăn mặc đồ đắt tiền như vậy, gia đình Freen có điều kiện tốt sao?".

Becky thành thật cùng mẹ nàng nói, mẹ nàng nghe xong siết chặt cánh tay nàng, "Nha đầu chết tiệt này, thật là làm loạn rồi, con có bạn gái điều kiện tốt như vậy lại không chịu nói với mẹ, mẹ còn không biết lại thu xếp cho con đi xem mắt. Kết quả lại tìm được đối tượng có điều kiện tốt như vậy, mẹ thấy cô ấy còn đối xử với con rất tốt, nhìn dáng vẻ vừa rồi lại ngoan như vậy, con còn dám nói bản thân mình độc thân!".

Becky bị véo đau, nhíu mày cáu kỉnh, "Mẹ, mẹ thật là, đang êm đẹp mẹ đánh con làm gì? Tại vì lúc trước con thấy đoạn tình cảm này không có chắc chắn, cảm thấy không bền lâu cho nên mới không có dẫn về. Hiện tại thì cảm thấy đã chắc chắn nên mới dẫn về gặp mẹ, hiện tại không phải con đã dẫn về rồi sao?".

Mẹ nàng nghe được lời này mới bình tĩnh, vốn đang lo lắng nàng lớn lên không tìm được đối tượng để gả, kết quả hiện tại tìm được một người có điều kiện tốt như vậy, chủ yếu bà là bậc tiền bối nên có kinh nghiệm có thể nhìn người, cũng là người thực tế bà cho rằng Freen nhìn cũng rất tốt, nhanh chóng đẩy Becky ra ngoài. "Còn không chạy nhanh ra cho châm trà cho cô ấy, đến cửa đều là khách, mang thêm cho Freen thêm đĩa trái cây.".

Becky, "...".

Becky chuẩn bị trà và trái cây đi ra ngoài, nhìn sang Freen đang khẩn trương bất an ngồi trên ghế, dáng vẻ nghiêm túc, ngồi thẳng lưng giống như học sinh tiểu học,hầu kết lăn lộn, xem ra cô đang thật thực khẩn trương. Becky không biết như thế nào chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác ngọt ngào, rất thích xem bộ dạng sợ hãi của cô như vậy .

Freen nhìn nàng từ cửa đi ra mà không thấy mẹ nàng đi theo ra, Becky đem trà và trái cây đặt lên bàn, cô lập tức ôm eo nàng, đem kéo nàng đến gần trước mặt mình, tiến đến bên tai nàng hỏi nàng, "Thế nào? Mẹ của em cảm thấy thế nào về tôi ?".

Becky nhìn cô lo lắng như vậy, ngẩng đầu nhìn cô nghĩ cũng không muốn nói thật, vẻ mặt cố ý làm cho cô càng thêm lo lắng, "Mẹ em đối với chị ấn tượng không tốt, bà nhìn chị cảm giác chị không đáng để tin cậy, nói chị lớn lên đẹp trai như vậy khẳng định rất là đào hoa, nói nhìn chị không đứng đắn, không chừng có tâm địa gian xảo, muốn em đừng cùng chị tiếp tục ở bên nhau, bà còn nói chị sớm hay muộn cũng sẽ quăng em đi, nhìn mặt chị không có bất luận cảm giác an toàn nào.".
Freen quả nhiên nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại, không biết phải làm sao, nhưng thực nghiêm túc cùng Becky lãnh giáo, "Vậy làm sao bây giờ? Tôi trời sinh đã như vậy, không có cách nào sửa đổi, nếu không tôi sẽ nói với Dì, chúng ta ở bên nhau 5 năm rồi, tôi cũng chỉ có mình em, tôi tuyệt đối chung tình không trêu hoa ghẹo nguyệt, từ trước giờ chỉ có một mình em.".

Freen không dám nói ra sự thật, chủ yếu là vì bọn họ ở bên nhau thực sự rất lâu, cũng đã 5 năm rồi. Becky không nói chuyện với mẹ nàng, nếu có thì cũng không nói việc bọn họ sống chung, nếu để mẹ nàng biết quả thực sẽ có một trận bão táp, cho nên cô cũng cẩn thận không nói bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy.

Hiện tại cô lại muốnnói ra, Becky sợ cô nói ra thật nên bóp lấy eo, cảnh cáo cô, "Chị dám, chị nếudám nói, khẳng định mẹ em mà biết sẽ bóp chết em, chị không được nói!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net