Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Freen quay đầu nhìn nàng một cái rồi nói: "Đúng vậy."

Lúc Becky nghĩ đến việc này, vốn là có chút vui vẻ không hiểu rõ, kết quả thái độ Freen rất hào phóng làm cho chuyện này trong nháy mắt trở nên bình thường không gì có thể sánh được, không có bất kỳ ám muội nào.

Đáy lòng Becky vừa mới nổ ra một trái bong bóng thì trong nháy mắt đã bị phá huỷ.

"À." Becky khô khốc đáp một tiếng, sau đó về phòng thay đồ.

Hai người chuẩn bị xong thì xuống tầng, chào hỏi với Nam rồi nhờ cô ấy giúp gửi mấy tờ giấy kí tên đi.

Tâm trạng của Nam đặc biệt tốt, còn lén nói với Becky: "Quả nhiên xa cách mới là chất xúc tác tốt nhất."

Becky biết rằng thật ra cô ấy muốn nói là "Tiểu biệt thắng tân hôn", tuy quan hệ giữa nàng và Freen là giả nhưng gương mặt cũng không nhịn được hơi đỏ lên.

Bởi vì là về nhà chính, không tiện nói cho người khác biết nên Freen không đưa ai đi theo cả, tự mình lái xe.

Hai người ghé vào trung tâm thương mại mua quà cho người lớn trong nhà trước. Bởi vì Freen đã lâu chưa về nhà nên mua một phần của mình, Becky là lần đầu tiên gặp mặt nên cũng mua một phần.

Nhưng tất cả đều do Freen trả tiền, Becky không thay đổi được quyết định này của cô. Nàng nghĩ dù sao tiền của mình cũng là do cô cho nên không làm ra vẻ nữa.

Mua quà cùng hoa mất khoảng vài tiếng đồng hồ, hai người lại cùng ăn cơm trưa rồi sau đó mới khởi hành.

Bởi vì không phải là giờ cao điểm nên ngoại trừ lúc ra khỏi thành phố có chút kẹt xe thì toàn bộ hành trình ngày hôm nay đều rất thuận lợi. Vì vậy khi Becky thấy bảng tên đường ghi "Đường Y" thì không khỏi kinh ngạc một phen, trong lòng tự hỏi hôm nay sao lại đi nhanh vậy?

Sau đó ở giây tiếp theo, xe quẹo cua, Becky lập tức bị đủ loại cây bạch quả trồng đầy hai bên đường hấp dẫn. Đáng tiếc lúc này lá cây bạch quả còn chưa vàng. Có thể tưởng tượng qua một tháng nữa, chờ đến khi lá cây bạch quả vàng óng rơi xuống đường sẽ là mỹ cảnh như thế nào.

"Nếu đổi lại là tối hôm nay tới là tốt rồi." Becky ngoái đầu ra bên ngoài cửa sổ xem: "Khi lá cây bạch quả rơi xuống thì chỗ này có khác gì tiên cảnh đâu?"

"Em thích cây bạch quả à?" Freen nói: "Chờ khi lá cây rụng thì lại đến xem, dù sao nó cũng không chạy được."

"Cũng không phải là thích bạch quả." Becky lắc đầu, thuận miệng nói: "Em chỉ thích mấy thứ màu vàng có diện tích lớn thôi..."

Khoan đã, hình như có chỗ nào đó không đúng.

Becky giải thích: "Ý em không phải là vàng kiểu này, ý của em là... Lá cây bạch quả có màu vàng."

Càng giải thích càng khó hiểu, chết mất thôi!

Freen: "...Tôi hiểu ý của em."

Như vậy nghe lại càng lạ hơn.

Becky đành phải im lặng.

Xe đi về phía trước một đoạn, Becky nhìn thấy một căn nhà bỏ hoang.

Từ xa có thể nhìn thấy tường bao quanh căn nhà này đã bị cháy đen, trải qua quãng thời gian dài dầm mưa dãi nắng thì lại càng tăng thêm vết tích gió sương, càng tăng thêm cảm giác thần bí.

Becky cảm giác Freen đã lái xe chậm lại nên quay đầu nhìn cô một cái: "Đó chính là nhà của Ployngam sao?"

"Đúng vậy." Freen gật đầu.

Becky quay đầu lại nhìn thoáng qua, tuy đây là một khu thành cổ nhưng cũng thuộc "khu quý tộc", người giàu sống ở đây tương đối nhiều. Bề ngoài ở những ngôi nhà xung quanh trông rất cũ kỹ khiêm tốn nhưng thực tế lại được xây dựng rất đặc biệt. Nhà của Ployngam thoạt nhìn phá lệ đặc biệt, nó phá đi vẻ đẹp tổng thể.

"Vì sao không xây lại một lần nữa?" Becky tỏ vẻ không hiểu: "Ployngam không còn người thân nào khác sao?"

"Còn có một người con trai." Freen nói ngắn gọn: "Nhưng không thể quay về được, cũng mặc kệ mấy việc này."

Nghe vậy thì có vẻ đứa con trai này của Ployngam cũng chẳng ra gì.

Becky còn muốn hỏi thêm cái gì đó, lại thấy Freen quay xe, lái xe tiến vào một cái sân.

Becky nhìn thấy trên cửa chính có treo một tấm bảng "Nhà Chankimha". Vừa nhìn thì cảm thấy rất đẹp nhưng nhìn kĩ thì sẽ phát hiện chữ viết tay cổ và tròn, mỗi một chỗ đều đối xứng vừa đúng, chứng tỏ đây tuyệt đối là chữ viết tay của một bậc thầy.

"Freen đã về rồi sao?" Một người quản gia với mái tóc hơi bạc trắng nhận được tin đã sớm đưa người ra chờ ở cửa vừa nhìn thấy xe liền lập tức lên đón

"Chú Tristin." Freen lên tiếng chào hỏi quản gia: "Đây là Becky."

"Becky tiểu thư." Ánh mắt Tristin nhìn Becky chợt loé lên tia kinh ngạc rồi lại biến mát, ông ta che giấu rất khá, lập tức cúi người hành lễ với Becky.

"Chào chú Tristin, chú không cần khách sáo như vậy, chú là trưởng bối, cháu là tiểu bối, chú gọi cháu là Becky là được rồi." Becky vội nói.

Trước kia nhà của nàng cũng có quản gia cùng dì giúp việc nhưng họ chưa bao giờ khách sáo như vậy.

Tristin đồng ý, lại khách sáo nói thêm hai câu rồi mới nói: "Tiên sinh đã chờ hai người rất lâu."

Trên đường tới đây Becky đã tìm hiểu thông tin từ Freen, biết ông nội cô đã qua đời từ mấy năm trước. Hiện tại chủ nhân của Chankimha là chú hai của cô, cũng chính là ba của Pensri - Martin.

Có thể là do tuổi trẻ quá mức buông thả nên sức khoẻ của Martin đã sớm có vấn đề. Khi quản lí xí nghiệp của gia đình đến năm 60 tuổi, kinh nghiệm cùng gia sản đều thịnh vượng, cũng là ở độ tuổi hào hoa phong nhã thì ông lại chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng. Đúng như lời Pensri nói, đây cũng coi như một loại báo ứng.

Nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Martin đã chờ không nổi mà trực tiếp ra ngoài.

"Chú hai." Freen vội vàng bước lên trước.

Becky cũng đi theo sau, thuận tiện đánh giá một phen người đàn ông mình đã nghe qua vô số sự tích này.

Khác với hình ảnh cao lớn đĩnh bạt trong tưởng tượng, có lẽ là do có bệnh nên Martin phải ngồi trên xe lăn. Mái tóc ông ta cũng trắng hơn phân nửa, trông rất gầy, khi ngồi trên xe lăn lại càng gầy hơn, gương mặt cũng hốc hác, không nhìn ra có một tí thịt nào. Nhưng thật ra trên gương mặt vẫn ẩn chứa vài phần phong lưu phóng khoáng của ngày xưa, ánh mắt cũng không mờ mịt như của người già mà rất minh mẫn khôn khéo.

"Sarocha, rốt cuộc cháu cũng quay lại rồi." Martin vui mừng nắm tay lôi kéo Freen, mắt cũng nhìn thẳng không ngừng đánh giá cô, như là sợ rơi mất miếng thịt nào đó trên người cô vậy. Từ hành động này có thể nhận thấy có bao nhiêu cảm tình.

"Xin lỗi chú hai. Cháu thật sự rất bận nên không có thời gian quay về." Freen ngồi xổm xuống, lại giới thiệu Becky với ông: "Đây là vợ chưa cưới của cháu, Becky."

"Đã nghe lâu rồi, vẫn luôn muốn gặp." Ắnh mắt của Martin rốt cuộc cũng di chuyển lên người Becky, ngay sau đó lộ ra nụ cười hoà ái: "Lớn lên trông xinh đấy, con nhóc cháu cũng thật có phúc."

Becky vội gọi "Chú hai.", sau đó lại hỏi thăm một lượt.

Đến khi Tristin tới nhắc Martin không thể đứng ngoài gió quá lâu thì đoàn người lúc này mới đi vào nhà chính.

Vừa rồi Becky ở cửa đã bị tấm biển trên cửa làm cho kinh ngạc một trận, sau khi vào nhà rồi mới biết nhà Chankimha có nhiều tiền hơn so với vẻ bề ngoài.

Mọi thứ trong nhà được bày trí rất khiêm tốn, thậm chí có thể nói là đơn giản, bởi vì không có quá nhiều vật trang trí. Nhưng Becky nhìn được, có vài vật trang trí đều là đồ cổ.

Mọi người ngồi xuống, phòng bếp đưa lên một món chè. Becky nhìn bát chè kia, đồ sứ màu trắng sữa, mỏng nhẹ và trong suốt, là đồ đựng thức ăn cao cấp được làm bằng sứ.

Freen cùng Martin nói chuyện đến quên trời quên đất, Becky liền yên lặng ăn chè, mùi vị rất ngon.

Độ khoảng nửa tiếng sau, trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó có vài người cùng nhau đi đến, là mấy người con riêng của Martin.

Sau khi hàn huyên một hồi thì Freen lại một lần nữa giới thiệu cho Becky, ngoại trừ Pensri thì những người còn lại đều là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Martin có ba người con trai, bốn người con gái, trong đó có một đứa con gái còn đang học tiểu học.

Đa số những người này đều có thiện ý với Freen và Becky, ít nhất ngoài mặt vẫn là như vậy, ngoại trừ anh cả Hazel và tam tiểu thư Mira.

Hazel hiện tại chính là người đứng đầu tập đoàn Céline, anh sở hữu một gương mặt lạnh ngàn năm không đổi, rất ít khi cười. Bất quá do anh còn trẻ tuổi mà đã phải gánh vác chức vụ lớn nên khí chất không thể một sớm một chiều dưỡng thành được, thật sự không phải vì bất mãn với Becky cùng Freen mà anh đối với ai cũng như vậy.

Còn Mira thì thật sự chán ghét, vốn dĩ cô ta đã không ưa gì Pensri rồi, nay Pensri lại có quan hệ tốt với Becky nên đương nhiên cô ta sẽ chẳng ưa thích nổi nàng.

Nhưng mà Mira biết thái độ của ba mình với Freen nên đương nhiên cô ta sẽ chẳng ngu xuẩn tới nỗi tự mình tìm ngược, cũng chỉ là không mấy nhiệt tình, khi tặng quà cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Mỗi người trong nhà đều tặng quà cho Becky, tất cả đều là trang sức vàng bạc, giá trị xa xỉ.

May mắn quan hệ của bọn họ là giả nên Becky mới dám nhận. Dù sao thì sau khi trở về trả lại cho Freen là được rồi.

Mà quà Mira đưa cho nàng là một cái kẹp tóc, đụng hàng với quà của em gái nhỏ, điều này làm cho bạn nhỏ Julia rất không vui.

Cả đám người cùng nhau ngồi xuống, Martin nhìn đồng hồ, sau đó hỏi quản gia: "Nói cho chị dâu biết chưa? Khi nào sẽ đến vậy?"

Becky liếc nhìn Freen, thấy vẻ mặt cô vô cùng lãnh đạm thì nàng cũng thoáng bình tĩnh trở lại.

Quản gia nói đang đi trên đường, rất nhanh sẽ tới.

Sau khi ăn cơm xong thì rốt cuộc Calla cũng đã đến rồi.

"Xin lỗi, là tôi tới muộn." Calla vừa vào cửa liền áy náy nói: "Trên đường bị kẹt xe."

Bà ta vẫn giống như Calla lần trước, ngũ quan, giọng nói đều giống nhau như đúc. Nhưng hôm nay thần thái của bà ta lại không giống lúc trước.

Hôm bà ta thật sự rất quý phái sang trọng, khí chất nổi bật, trong mắt đều là từ ái.

Rốt cuộc Becky cũng có thể hiểu được tâm ý của Pensri khi nói đến người bác dâu cả này rồi, nàng càng hiểu hơn nỗi khó chịu trong lòng Freen.

Đối diện với Calla như vậy, nói bà ta bạo lực gia đình, dã tâm tàn độc thì quả thật sẽ chẳng có ai tin.

Becky vốn dĩ đang ngồi cạnh Freen, lúc này không kìm lòng nổi mà nắm tay cô.

Chỉ là cô bỗng nhiên thấy đau lòng cho cô, nhưng Freen lại cho rằng nàng đang sợ hãi nên ngay sau đó lại nắm lấy tay nàng.

Bàn tay của Freen rất lớn, lòng bàn tay ấm áp đã bao bọc toàn bộ bàn tay của Becky, giống như là có lớp tường đồng vách sắt bao bọc bên ngoài nên đặc biệt có cảm giác an toàn.

Becky liền thất thần.

Đợi đến khi nàng tỉnh táo trở lại thì Calla đã lấy ra một chiếc hộp đẩy tới trước mặt nàng. Bên trong là một cặp vòng tay dương chi bạch ngọc quý giá. Lấy năng lực giám định của Becky thì có thể nhìn ra đây là một món đồ cổ, ít nhất nó đã có hai ba trăm năm lịch sử.

Becky bỗng nhiên nhớ tới lần đâu tiên hai người họ gặp mặt, khi đó bà ta cao cao tại thượng nói sẽ không đưa tiền cho nàng.

Becky quay đầu nhìn Freen một cái, Freen gật đầu, ý bảo nàng có thể nhận.

"Cảm ơn dì." Becky vui sướng nhận lấy, rất ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn.

Nàng rất muốn nhìn dáng vẻ đau lòng của Calla nhưng bà ta lại không. Thậm chí bà ta đang rất thật tâm hài lòng, ôn hoà nói: "Đứa nhỏ Freen này từ nhỏ đã phải chịu khổ nhiều rồi, có chuyện gì đều giấu trong lòng, không muốn nói cho người khác nghe. Dì vừa nhìn con thì đã biết con có tính cách hoạt bát, nhất định có thể làm nó mở rộng cửa lòng. Dì thật sự rất hài lòng, cũng rất cảm ơn sự xuất hiện của con. Chỉ có điều nó lớn hơn con nhiều như vậy, vẫn là thiệt thòi cho con mà thôi. Sau này nếu nó có bắt nạt con, làm con không vui thì con nói với dì, tất cả mọi người ở đây đều đứng về phía con."

Becky nghe xong thì rất muốn tặng cho Calla giải thưởng Oscar cao nhất, kỹ thuật diễn này, thật khiến cho người khác bái phục mà.

Trước hôm nay, Becky vẫn cảm thấy có việc kì lạ... đó là vì sao lần trước Calla lại đi tìm nàng? Bà ta ở trước mặt nàng bộc lộ bản tính như vậy sẽ không sợ nàng đi nói với những người khác ở đây sao?

Hiện tại thì Becky đã hiểu.

Đúng là Calla không sợ, diễn xuất nhiều năm của bà ta nay đã để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người. Nếu bây giờ Becky dám vạch trần gương mặt thật của bà ta, nhất định mọi người sẽ nghĩ nàng là người phụ nữ có tâm địa độc ác. Mà nếu Freen đứng về phía nàng thì bọn họ sẽ cho rằng là nàng quyến rũ Freen, làm cho cô ngay cả mẹ ruột cũng không nhận. Nhiều năm nay Freen đã bất hoà với người trong gia đình, mà Calla lại thường xuyên cùng bọn họ lui tới, nói về tình cảm thì nhất định bọn họ sẽ thiên về phía Calla hơn, cũng nguyện ý tin tưởng những gì mình nhìn thấy hơn. Đương nhiên, bọn họ sẽ không có cảm giác gì với Freen mà chỉ càng thêm chán ghét Becky.

Đó là lí do vì sao Calla không sợ hãi.

Đến nỗi bà ta tới tìm Becky có thể xem như một loại thử, xem nàng có thể hợp tác với bà ta hay không.

Bà ta không có động thái tiếp theo, hẳn là đã biết không thể hợp tác được rồi.

Như vậy, Becky cảm thấy mình bây giờ chính là kẻ địch trong lòng bà ta.

Cũng may diễn xuất của nàng cũng được Freen truyền lại cho nên ứng phó khá tốt, không lộ ra bất kì sơ hở nào.

Chỉ là... cứ đánh cờ như vậy rất mệt.

Sau một bữa cơm, Becky cảm giác quá mệt mỏi.

"Có phải Becky thấy mệt rồi không?" Người thận trọng như Calla rất nhanh đã phát hiện: "Hôm nay đi đường chắc là mệt rồi nhỉ, nếu không thì nghỉ ngơi sớm chút đi. Dù sao đã về đây rồi thì có rất nhiều thời gian, có chuyện gì thì ngày mai lại nói."

Vốn dĩ sức khỏe của Martin không tốt, không thể thức khuya nên tự nhiên cũng đồng ý với bà ta, những người còn lại không có lí do gì để ngăn cản.

"Vậy phòng thì... chị dâu tự sắp xếp nhé?" Martin nói.

Nói ra cũng thật châm chọc, ông trước kia trăng hoa, phụ nữ không đếm xuể. Mà lúc này đây đến một người phụ nữ bên cạnh cũng chẳng có, những việc trong nhà đều là do quản gia tự xử lý.

Nhưng Becky và Freen có thân phận đặc thù, giao cho quản gia thì có vẻ không đủ coi trọng.

"Em hai yên tâm, chị đã chuẩn bị xong hết rồi." Calla nói: "Mọi người đều đi nghỉ sớm đi."

Mọi người đều đứng lên đi về, Becky cùng Freen đi theo Calla về căn phòng ở phía tây.

Becky còn nghĩ khi không có ai thì bà ta sẽ lộ ra bộ mặt thật, nhưng Calla quả thực quá cẩn thận, bà ta vẫn luôn đeo mặt nạ giả.

"Đây là phòng lúc trước Freen ở, tối nay các con cứ ngủ ở chỗ này đi." Calla đứng trước cửa phòng, nói xong lại do dự hỏi: "Có được không?"

Becky còn tưởng bà ta sẽ sắp xếp cho nàng riêng một phòng nên lúc này hơi ngây ngẩn, theo bản năng liếc nhìn Freen.

Freen lại không nhận ra ánh mắt cầu xin giúp đỡ của nàng, suốt một đường đi cô đều không nói gì, phản ứng chậm chạp.

Becky có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu rõ tường tận.

Calla dịu dàng như vậy rất giống mẹ cô, điều đó khiến Freen có cảm giác rối loạn, cô sẽ không phân biệt được người trước mặt này rốt cuộc là Calla thật hay giả.

Becky càng thêm đau lòng.

"Đương nhiên là được ạ." Becky quay đầu nói với Calla: "Cảm ơn dì."

Nàng cảm thấy có thể là Calla đang thử xem quan hệ của nàng với Freen chân thật đến đâu đây mà.

Nếu nàng từ chối hai người ở chung một phòng thì sẽ bị lộ ra.

"Chủ yếu là sợ thói quen của con thôi, dì tin con ở cùng Freen thì sẽ an toàn hơn." Calla giải thích: "Nếu con muốn ở một mình thì dì sẽ cho người đi chuẩn bị phòng cho con."

Lúc này Freen mới tỉnh táo lại: "Chúng ta chia..."

"Như vậy là được rồi ạ." Becky nhanh chóng cướp lời cô.

Khoé môi Freen giật giật, không nói gì nữa.

"Vậy các con nghỉ ngơi sớm đi." Calla cười cười, sau đó xoay người rời đi.

Freen nhìn Becky: "Ở đây có rất nhiều phòng..."

"Bà ấy đang thử chúng ta thôi." Becky nói rồi đẩy cửa phòng, sau đó cả người đều ngây ngẩn.

Ánh đèn trong phòng toả ra màu hồng nhạt, chỉ có một chiếc giường, chăn được làm bằng lụa tơ tằm mềm mại màu đỏ, chữ "Hỉ" to đùng cùng cánh hoa hồng rải đầy trông cực kì bắt mắt.

Becky: "..."

Như thế này thì ngủ kiểu gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC