Chương 85: Chị đã ở đây cả đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế cười ha ha, nói: "Cô khách sáo quá, xe này là của nhà cô mà, cô cứ dùng thoải mái."

"Cảm ơn." Freen chờ hắn xuống rồi ngồi vào ghế lái, "Đợi lát nữa chú cứ gọi taxi đưa mẹ cháu về là được."

"Được."Chiếc xe màu đen chạy nhanh như gió. Freen chạy xe đến nhà Becky ở, chạy đến trên lầu gõ cửa, gõ thật lâu mà không ai trả lời. Lại gọi điện thoại cho Becky lần nữa thì lại thông báo là đã tắt máy. Chị không chắc là Becky đã về chưa về, hay cố ý trốn ở trong nhà không muốn gặp chị nữa.

Chị vừa gọi vừa đập cửa rầm rầm, khiến hàng xóm liên tục ra ngoài, nhìn chị bằng ánh mắt đầy khiển trách. Freen đoán là Becky không có ở trong nhà, nếu không đã sớm lao ra mắng chị rồi. Suy nghĩ một lát, chị gọi điện cho Nin: "Becky có ở cạnh em không?"

"Không có ạ, em ăn tết ở nhà, Becky nói trong khoảng thời gian này không có việc gì, cũng chưa tìm em nữa." Nin nói.

Freen lo lắng nói: "Đã trễ thế này mà em ấy còn chưa về nhà nữa."

Nin nói không chắc chắn: "Có khi nào chị ấy ở nhà Sam không ta."

Freen nhíu mày thật sâu, hỏi: "Sam ở đâu?"

"Em chị nhớ mang máng, cụ thể ở nơi nào thì không rõ lắm."

Dù biết thì cô nàng cũng không tiện lắm, sợ lại chọc Becky nổi giận......!Nin nhịn không được mà tò mò: "Freen, chị vội vã đi tìm Becky như vậy là có việc gì sao?"

Freen mím môi, trầm giọng: "Không có việc gì."

Cúp máy.Sau khi tìm thấy số điện thoại của P'Beer, Freen ngập ngừng đôi chút, cuối cùng cũng không gọi đi. Dù P'Beer có nói địa chỉ cụ thể cho chị, thì chị cứ thế mà đi tìm cũng không thích hợp.

Becky đã có ý trốn chị, chắc chắn sẽ không muốn gặp chị. Hơn nữa chị cũng không dám khẳng định là rốt cuộc bây giờ Becky có ở nhà Sam không nữa.......Tiểu phẫu không tốn nhiều thời gian lắm, khi rời khỏi bệnh viện thì cũng chỉ mới hơn 10 giờ. Mới vừa đi ra cửa phòng khám thì điện thoại Becky lại vang lên. Khi nhìn thấy ba chữ "Freen vênh váo" kia, cô cũng không biết lần này người gọi tới là Freen thật, hay lại là những người khác, cũng lười nghe máy, cứ để điện thoại vang lên.

"Sao lại không nghe máy?" Sam hỏi cô.

Đối phương lại gọi tiếp hai lần, Becky không thèm nhìn mà trực tiếp cúp máy, nói: "Điện thoại gây rối thôi."

Sam yên lặng nhìn kỹ cô vài vài giây, không biết có hay hoài nghi không nữa.

Freen vênh váo: "Nghe điện thoại đi, chị đây."

Nhìn thấy tin nhắn này, Becky mới dám xác định người bên kia là Freen. Cô ngẩng đầu, nhìn chân trời mà thở hắt một hơi trắng xóa. Cô biết là Freen cũng bị người ta gài bẫy, gọi điện cho cô có thể là muốn giải thích, nhưng cô không muốn nghe. Thuốc gây tê dần dần mất đi hiệu lực, miệng vết thương sau khi phẫu thuật còn đau hơn lúc trước. Cô bị tiếng chuông ồn ào kia làm đau nhức huyệt thái dương, tâm phiền ý loạn, trực tiếp tắt máy. Sam mở cửa xe cho cô, sau khi lên xe lại nhìn tay trái bị thương của cô, nói: "Tay em bị thương, Irin lại không có ở nhà, nếu không đêm nay cứ ngủ nhà chị một đêm đã? Lỡ như có chuyện gì thị chị cũng có thể chăm sóc em."

Becky chỉ là giúp Sam dọn dẹp chút đồ đạc, Sam lại mời cô ăn lẩu, lại làm tài xế cho cô, còn đưa cô đi bệnh viện. Cô rất xấu hổ không muốn làm phiền đối phương nữa, theo bản năng muốn từ chối, nhưng đột nhiên nghĩ đến Freen có khi sẽ chạy tới tìm cô, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiện không ạ?"

"Nhà chị có hai phòng, ngày thường có mình chị à, có gì mà không tiện chứ."

"Vậy làm phiền chị rồi."

"Em đó, luôn khách sáo với chị như vậy, rốt cuộc có có coi chị là bạn không đấy?" Sam giả vờ tức giận nói.

Becky cười hì hì nói: "Là bạn là bạn mà, em không sáo với chị nữa, được chưa nè."

"Vậy còn được." Bên cạnh bệnh viện có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, Sam dừng xe lại, nói muốn xuống mua đồ dùng vệ sinh cho cô.Becky cũng muốn xuống xe theo.

"Em là người bệnh, ngồi yên đừng có lộn xộn." Sam ngăn cô lại, nói.

Becky đành phải thôi. Trong xe chỉ còn lại mình cô, vẻ tươi cười ngụy trang trên mặt cùng không duy trì nổi nữa, ngơ ngác nhìn màn hình tối đen. Sam vốn dĩ là phải chuyển nhà, nhưng khi về lại lấy chăn ra đã xếp gọn trong bao ra, giúp cô trải giường chiếu. Becky muốn giúp đỡ nhưng Sam không cho, cô ngây ngốc đứng ở một bên, xem đối phương làm việc thành thạo, nói: "Chị hơi bị đảm đang nha."

Sam rất nhanh đã sắp xếp giường xong, vỗ vỗ tay không chút bụi, nói: "Không phải là chị thổi phồng đâu, tám tuổi là chị biết trải giường chiếu rồi đó."

Becky có biết sơ là khi Sam còn nhỏ thì điều kiện trong nhà cô ấy cũng không tốt lắm, nhưng cô cũng không nói ra, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Nếu sau này có người đàn ông nào cưới được chị thì đúng là phúc khí lớn mà."

Kiếp trước Sam cũng dính tai tiếng không ít, trong ấn tượng của Becky thì Sam hơn ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, cho nên không có biện pháp giúp cô ấy "Đoán trước" chân mệnh thiên tử của cô ấy là ai. Sam không cho ý kiến, đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu búng búng trán cô rồi nói: "Chị thấy cưới em cũng rất có phúc đó."

Becky che trán lại, hổ thẹn mà nói: "Em không đảm đang tý nào đâu, thủ công nghiệp cơ bản sẽ không."

Điều kiện của gia đình Becky cũng bình thường, nhưng từ nhỏ đến lớn ông Armstrong rất thương cô, gần như là không phải để cô động tay động chân. Sau này lại kết hôn với Freen, mỗi ngày đều có dì giúp việc, việc nhà lại càng không tới tay cô.

Đáy mắt Sam đầy ý cười, ngón tay móc một sợi tóc trên vai cô, nói: "Em không biết không quan trọng, nửa kia em biết là được rồi."

Nửa kia? Ma xui quỷ khiến làm Becky nghĩ đến Freen ở kiếp trước, lắc đầu nguầy nguậy muốn cưỡng ép đuổi những ý nghĩ lộn xộn đó đi. Sợ chậm trễ việc chuyển nhà của Sam nên Becky chỉ ở một đêm. Cô muốn gọi taxi về nhưng Sam lại nói: "Chị muốn tới phòng tập yoga, tiện đường chở em qua đó luôn."

Vì thế Becky lại đi nhờ xe lần nữa. Cô nói Sam dừng xe trước cửa tiểu khu, tạm biệt Sam, đôi tay giấu trong túi, đón gió bắc run bần bật mà đi vào. Đi rồi vài bước, nhìn thấy phía trước có một vóc dáng quen thuộc, cô dừng chân lại. Việc Freen xuất hiện ở đây thì cô không hề kinh ngạc chút nào, kinh ngạc chính là bộ dạng của Freen. Chỉ một đêm mà Freen tiều tụy rất nhiều, hốc mắt hãm sâu, quầng thâm rất đậm, sắc mặt rất khó nhìn. Một đóa hoa trắng tinh lại rơi xuống bùn đất, chênh lệch quá lớn. Becky vẫn không nhúc nhích, trong lòng khiếp sợ không thôi. Là vì chờ cô cả đêm nên không ngủ sao? Chỉ trong chớp mắt, Freen đã tới trước mặt cô. Trong lòng Becky có cảm giác quái dị nói không nên lời, quay đầu đi không muốn nhìn chị. Hai tay Freen tóm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, buộc cô phải nhìn qua, đôi mắt đầy tơ máu khóa chặt lấy cô, cổ họng chị như trộn lẫn cát, thanh âm nghẹn ngào đến quái lạ: "Chị ở đây đợi em cả đêm, mà em lại ở bên Sam ư?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net