Chương 92: Chị chỉ muốn cùng em làm một đôi vợ vợ bình thường thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng vẫn là P'Noy lặng lẽ giúp các cô đóng cửa lại.

Phòng bệnh yên lặng đến mức chỉ có tiếng thìa chạm vào bát kim loại phát ra âm "Leng keng leng keng" thanh thúy, nghe có chút xao động.

Becky giống một y tá tận tâm, từng muỗng cháo đều đút rất cẩn thận.

Cô yên lặng đút, Freen yên lặng ăn.

Cuộc cãi vã kịch liệt đêm đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến hai người.

Tai nạn giao thông lại còn tác động hơn nữa.

Hiện tại các cô rất khó tìm ra bước đột phá để xoa dịu mối quan hệ này, cả hai chỉ đơn giản là không nói lời nào.

Becky vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt của Freen, nhưng cô vẫn biết Freen đang chăm chú nhìn cô.

Cô suy nghĩ mông lung: Có phải lúc cô ra ngoài vẫn chưa đánh tan hết kem nền không?

Ăn xong một bát cháo, Freen đánh vỡ sự trầm mặc, nói: "No rồi."

Becky đặt cái chén không lên tủ đầu giường, cúi đầu, cô thở ra một hơi khó nhọc, nói: "Thật xin lỗi."

Freen không thấy biểu cảm bây giờ của cô, chỉ có thể nhìn được xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, chị nhíu mày, nhẹ giọng: "Chị nói rồi, tai nạn không liên quan đến em."

Hai ta Becky đặt trên đùi hai tay chậm rãi nắm thành quyền, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt kiềm chế phức tạp của chị, run giọng nói: "Vừa rồi em nghe được hết rồi, chị nói chị không muốn sống nữa."

Câu nói kia là nói với Bà Nune, Freen không nghĩ cô tới đúng lúc như vậy, chị trầm mặc, nghiêm nghị nói: "Ngày đó......!Khi em cầu xin chị buông tha cho em thì chị thật sự đã rất nản lòng."

"Khi chiếc xe tải kia sắp tông vào, chị thậm chí đã nghĩ rằng chết quách cho rồi, dù sao không có em thì cuộc sống của chị cũng không còn ý nghĩa gì nữa." Freen dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nghĩ đến sau khi chết sẽ không còn được gặp em nữa thì chị lập tức hối hận. Chị đã cố gắng né nó nhưng lại không né được, sau khi bị tông thì mất ý thức."

Lúc Freen còn hôn mê thì Becky nghe Nin nói là tên tài xế xe tải lái xe lúc say rượu, không tỉnh táo nên mới vượt đèn đỏ tông vào chị.

Lúc ấy Nin mắng tên tài xế vô lương đó bên tai cô suốt nửa tiếng, Becky không nói một câu nào, bởi vì cô luôn cảm thấy Freen xảy ra chuyện thì có liên quan đến mình.

Nhất định Freen không muốn cô cảm thấy hổ thẹn nên mới đổ hết tội lỗi lên đầu tài xế xe tải.

Becky thở nhanh hai hơi, nói: "Nếu chị không tới tìm em thì đã không xảy ra chuyện rồi."

Freen duỗi tay, nâng cằm cô lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng rung động, chị nói nghiêm túc: "Chị lặp lại lần nữa, chuyện này không liên quan gì đến em cả."

Becky chỉ cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại trong lồng ngực, bị đè nén rất khó chịu.

Cô đẩy tay Freen ra, nhìn về phía nơi khác, lẩm bẩm: "Em cho rằng......!em sẽ không được gặp lại chị nữa."

"Không thấy chị không phải là rất hợp ý em sao?" Freen bất ngờ nở nụ cười, thản nhiên nói: "Nếu chị chết rồi thì em không cầm phải sợ chị bám dính lấy em nữa, không cần sợ chị làm trễ nải việc em đi tìm hạnh phục."

Hiện tại Becky không hề muốn nghe cái từ "Chết" này một chút nào.

Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Freen lại như một con dao nhỏ đâm thẳng vào tim cô, cô nhắm chặt hai mắt, liên tục lắc đầu.

Không phải như thế.

Nếu Freen thật sự có chuyện gì thì cô làm sao còn tâm tình đi tìm hạnh phúc gì đó? Những lời này giống gánh nặng ngàn cân đè nặng trong lòng cô khiến cô nói không nên lời.

"Thật ra chị rất sợ chết." Freen nhìn hàng mi đang run rẩy của cô, tự nhủ nói: "Khi chị hôn mê thì đã mơ một giấc mơ rất dài. Chị mơ thấy em và Sam ở bên nhau, hai người tay nắm tay, ôm nhau, hôn môi, cười nói rất vui vẻ......!Hai người còn muốn kết hôn."

Becky mở to mắt, nhìn chị bằng ánh mắt không thể tin nổi.

"Chị muốn xông lên ngăn cản, nhưng lại không thể nào chạy được, kêu gọi cũng không thành tiếng. Chị trơ mắt nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào ân ái, rồi lại rời đi, chị không làm được gì cả."

"Sau đó chị không thấy gì nữa. Có một bàn tay vẫn luôn túm lấy chị, giống như muốn kéo chị vào địa ngục. Chị nghĩ là chị sắp chết rồi, loáng thoáng, nghe được có ai đó gọi tên chị."

"Là em sao?" Freen nhìn cô đầy mong đợi, "Em vẫn luôn muốn gặp chị, đúng không?"

"......" Becky không chắc có phải giọng nói mà chị nghe được là của mình hay không, cô cố ý bỏ qua câu hỏi phía sau, nói: "Lúc chị hôn mê đúng là em đã nói chuyện với chị."

"Nói gì vậy?"

"......!Chị không nghe được sao?"

Freen tập trung suy nghĩ, thật sự nghĩ không ra, nói: "Xin lỗi, chị chỉ nghe thấy có người gọi chị, giọng nói kia rất giống giọng em. Còn nội dung gì thì chị nghe không rõ."

Tim Becky nhảy dựng lên, nghĩ thầm: Freen không nghe cô nói gì, nên nói với chị không đây?

"Em nói gì với chị vậy?" Freen vội vàng hỏi lại.

Becky không thể chịu nổi Freen nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nóng bỏng này, cô khẽ cắn môi, tim mềm nhũn, nói: "Em nói......!Chỉ cần chị tỉnh lại thì việc gì em cũng đồng ý với chị."

Freen không bao giờ nghĩ rằng khi mình hôn thì cô lại hứa hẹn như vậy, vừa sợ vừa mừng, chị giống như một kẻ lỗ mãng, bắt lấy tay cô, gấp gấp gáp hỏi lại: "Thật sự là việc gì cũng được sao?"

"......" Becky yên lặng gật đầu.

Freen nở nụ cười xán lạn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Được, vậy thì chị muốn kết hôn với em."

!!!

Lúc trước vì sinh mệnh của Freen mà hứa hẹn thì Becky đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.

Bất kể Freen yêu cầu cô làm gì thì cô đều sẽ đáp ứng.

Bởi vì đây là do cô thiếu chị.

Chỉ là cô không nghĩ tới, Freen trực tiếp nhảy tới chủ đề kết hôn......

Mơ màng hồ đồ liền kết hôn, chẳng lẽ cô thật sự không thể trốn thoát khỏi vận mệnh hai đời sao?

Becky nhắm mắt, nói: "Em đồng ý với chị."

Freen lại cười nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt lại nhạt dần, tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói: "Becky, em thay đổi rồi."

Becky không rõ nguyên do.

"Một năm nay, Becky mà chị quen là một cô gái sắc bén, giống một con nhím, người khác còn chưa tới gần thì em đã xù gai lên, tuyệt đối không cho người khác có cơ hội tổn thương em. Bị người ta mắng thì em cũng sẽ nhanh mồm dẻo miệng phản kích lại, không bao giờ để ai lợi dụng em. Nhưng hiện tại, em lại vì muốn bù đắp cho chị mà tự làm bản thân thiệt thòi, làm chuyện mà em không muốn."

"......"

Freen thấy sự cô im lặng thì biết ngay mình đã nói trúng rồi, cười khổ một tiếng, nói: "Chị là thật sự rất muốn kết hôn với em."

"......"

"Tối hôm qua, chị nằm trên giường ngủ không được, suy nghĩ cả một đêm, đột nhiên nghĩ thông suốt cái vấn đề mà em hỏi lúc trước."

Becky: "Hở?" Vấn đề nào?

Freen nói: "Em hỏi chị là, nếu giữa mẹ và em chị chỉ chọn một người thì chị sẽ chọn ai. Lúc đó chị không trả lời. Hiện tại chị nghĩ kỹ rồi, chị chọn em."

Becky thầm giật mình: Chẳng lẽ Freen thật sự vì cô mà sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Bà Nune sao?

Lúc ấy cô chỉ muốn để Freen biết khó mà lui nên cố ý làm chị khó xử, chứ cũng không phải muốn Freen lựa chọn thật sự.

Bà Nune và cô có bất hòa như thế nào thì vẫn là mẹ của Freen, để hai người bọn họ đoạn tuyệt tình mẹ còn thì quá thất đức rồi.

Becky không có tâm tư ác độc như vậy.

"Nhưng chị không muốn cắt đứt tình mẹ con." Dường như Freen có thể nhìn thấu nội tâm của cô, chị nói: "Chỉ nói lựa chọn là chỉ đứng ở lập trường của em, quan tâm cảm xúc của em, tôn trọng mong muốn của em."

"Em không muốn dính líu đến mẹ chị thì chúng ta có thể mua nhà ở riêng. Em không muốn thấy bà thì không thấy. Em không cần ăn cơm với bà, cũng không cần hiếu thuận với bà ấy, chỉ cần em muốn thì chị có thể để hai người vĩnh viễn không gặp mặt nhau."

"Em sợ bị người phê bình thì chị có thể lập tức giải nghệ ngay."

"Chị sẽ không rời khỏi nhà họ Chankimha nhưng cũng sẽ không lấy một phần tiền nào của gia đình. Dựa vào tiền tiết kiệm thì chị nghĩ chị có thể mở vài cửa hàng đủ để nuôi sống em và chị."

"Chị không làm ảnh hậu gì nữa, cũng không phải là Chankimha gia đại tiểu thư. Chị chỉ muốn cùng ngồi cùng ăn với em, làm một đôi vợ chồng bình thường thôi."

"Tất nhiên, nếu em thích đóng phim thì chị cũng không ngăn cản em. Chị sẽ đứng ở phía sau yên lặng bảo vệ em, làm hậu phương vững chắc nhất của em, nhìn em từ một mầm non trở thành đại thụ."

"Em muốn có một gia đình hoàn chỉnh thì chúng mình có thể đón ba em đến, ở cùng chúng mình cũng được, mua nhà riêng cho ông ấy cũng được. Tóm lại, chị sẽ đối xử với ông ấy hệt như ba chị, khi em đi đóng phim thì chị sẽ chăm sóc ông ấy. Chúng ta cùng nhau hiếu thuận với ông, cùng bầu bạn khi ông ấy già đi."

"Đây là suy nghĩ của chị suốt một đêm, quy hoạch tốt cuộc sống sau hôn nhân của chúng ta." Khi Freen mô tả thì đôi mắt chị vẫn luôn chứa đầy ý cười, nhưng nói tới đây thì ánh mắt lại trầm xuống, chị nói: "Nhưng chị không biết đó có phải là cuộc sống mà em muốn không."

Becky kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Freen có thể nghĩ ra biện pháp để giải quyết quan hệ xấu hổ giữa cô Bà Nune thì cô cũng không ngạc nhiên một chút nào.

Nhưng Freen nói giải nghệ thì lại vượt ngoài dự kiến của cô.

Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này thì thái độ của Freen đối với điện ảnh đều rất kiên trì và rõ ràng.

Becky vẫn luôn cảm thấy Freen là người sinh ra vì phim ảnh.

Một người đam mê phim ảnh như vậy, lại vì để thành toàn lòng tự trọng nhỏ bé của cô mà sẵn lòng nói ra chuyện giải nghệ.

Điều này thật sự khiến cô rất bất ngờ.

Nói không cảm động là giả.

Becky rũ mắt, nói: "Chị không cần vì em mà phải nhượng bộ như thế."

Freen cười nhạt, nói: "Em xem, em cũng không muốn chị nhượng bộ thì chị sao nỡ để em thiệt thòi được? Cho nên Becky nè, những gì chị vừa nói hãy quên đi."

Becky bỗng ngẩng đầu lên: "Có ý gì?"

"Chị không cần em chịu thiệt thòi lập tức kết hôn với chị, cũng không cần em chịu thiệt làm bạn gái của chị ngay bây giờ, chị chỉ muốn em cho chị một cơ hội thôi." Freen nói: "Không phải là cơ hội làm bạn bè, mà là cho cho chị một cơ hội chính thức theo đuổi em, được chứ?"

"......"

Freen nhìn đôi mắt dần dần trào nước của cô, nói: "Không cần lại đẩy chị ra, để chị có thể quang minh chính đại theo đuổi em, chúng ta có thể thử ở chung. Em không cần có gánh nặng tâm lý nào, chỉ cần thuận theo trái tim mình. Chờ ngày nào đó em có thể buông xuống, thả lỏng, trong lòng không còn khúc mắc thì lại chấp nhận chị, được không?"

Becky nghe mà ngơ ngác, mờ mịt không biết làm sao.

Freen nắm lấy tay cô đặt lên tim mình, nhẹ nhàng nói: "Nếu như em đồng ý, thì gật đầu cái nè."

Nhịp tim dưới lòng bàn tay vừa mong manh mà lại chậm rãi, nghĩ đến mười ba ngày chị hôn mê thì chóp mũi Becky đau xót.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch mới khỏi bệnh của chị, thật lâu sau, Becky chần chờ rồi gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net