một và chẳng còn gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày im lặng tự nhốt mình trong nhà là những ngày ồn ã nhất. Thế giới vẫn tiếp tục vận hành khi không có sự xuất hiện của Froilan. Vị bác sĩ cũng không còn quan tâm nữa, gương mặt ông gầy đi sau những bữa ăn tạm bợ và dạ dày nhói lên từng cơn như đang vạch trần một con người cố gắng che đi vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

Chúng ta che đi những điều mình không muốn đối diện và mặc nhiên cho rằng nó không tồn tại. Vết thương dù nằm bên dưới lớp băng gạc dày cũng không thể giúp vơi đi nỗi đau của người đang phải hứng chịu. Huống hồ chi, những vết thương trong lòng Froilan còn chẳng được ai dòm ngó; mà chính ông cũng chẳng biết kể cho ai, kể thế nào hay bắt đầu từ đâu khi những gì đã từng tồn tại bấy giờ cũng đã ngủ yên bên dưới lớp đất lạnh lẽo.

Froilan nằm trên giường, hai tay đặt ngang bụng, tư thể chuẩn mực lịch lãm. Tàn thuốc bên trong gạt tàn chất thành đống, đầy ụ. Những điếu thuốc loe ngoe không đều chen lấn nhau như nấm mọc sau mưa. Tàm thuốc là đất, điếu thuốc èo uột thiếu sức sống. Có những điếu chỉ còn phân nửa khi tâm trí Froilan chợt nhớ đến Nando và những cái vuốt ve thân mật giữa hai người. Còn lại là những điếu cạn, hút đến sát đầu lọc khi tâm trí ông trống rỗng, trước mắt mù mờ tối đen.

Các ngón tay chai sần giật nảy khi cảm nhận được sức nóng bén tới. Điếu thuốc cũng chẳng vơi bớt đi nỗi nhớ, khói thuốc chẳng thể che lấp được sự xót xa. Mà chính Froilan cũng biết rằng những điều mà ông cho rằng có thể cứu rỗi được mình giờ đây cũng chẳng còn tồn tại.

Niềm vui của thứ tình yêu cấm đoán giống như sao bằng vụt sáng trên bầu trời rồi khuất bóng, để lại con người bên dưới lửng lờ giữa vui sướng và tiếc nuối bởi những điều mà chính họ cũng không chắc là thật hay giả.

Tiếng ho bị ghìm lại trong cổ họng chợt bùng lên như lửa để rồi khiến cơ thể bất lực chỉ đành để mặc nó giày xéo lồng ngực đau nhói. Froilan nhắm chặt mắt, cơ thể người đàn ông cong lại cố gắng áp chế cơn đau trồi lên ồ ạt như thuỷ triều, hoặc một loài côn trùng nào đó lần lượt đâm vào da thịt kẻ thù khi họ vô tình chọc vào ổ của chúng. Dường như trước sự kiệt quệ về tinh thần, cơ thể cũng dần yếu đi. Froilan cảm tưởng bản thân ông là ngọn đèn lay lắt được đặt bên cửa sổ của ngọn hải đăng để mặc gió biển rít gào hoặc chuẩn bị đợi một cánh hải âu bay ngang qua hất đổ, khiến cơ thể ông chìm trong nước biển lạnh ngắt và ánh mặt trời cũng chẳng thể vươn tới sưởi ấm được nữa.

Đêm nay trăng không đẹp, hoặc nói đúng hơn, từ khi Nando đi, trăng không bao giờ đẹp nữa. Tiếng thở hổn hển đầy mệt mỏi, những ngón tay run rẩy cố vươn lên nắm chặt lấy tủ đầu giường như một điểm tựa. Chất lỏng màu hổ phách còn sót lại trong bình thuỷ tinh được rót vào ly, viên thuốc trắng đè lưỡi đắng ngắt rồi lại bị cái cau nồng xua đi biến mất trong cổ họng. Froilan thở ra một hơi nặng nhọc, rượu khiến đầu óc ông choáng váng, áo sơ mi vẫn chưa được thay và tiếng gọi cũng không còn ai đáp lại nữa.

Cô đơn kinh khủng.

Nỗi cô đơn mà Froilan nghĩ rằng mình đã quen thuộc từ lâu. Một nỗi cô đơn khi bị quay lưng, chối bỉ. Hoặc cảm giác tuyệt vọng khi đột ngột khi bỏ rơi trong đêm trường hiu quạnh.

Người ta sẽ không cảm thấy cô đơn khi từ đầu đến cuối họ chỉ có một mình; và con người chỉ cảm nhận được cô đơn khi bỗng dưng có ai đó bước vào đời họ, xáo trộn nó rồi đột ngột bỏ đi mà không nói một lời nào. Giống như bản nhạc chỉ viết được phân nửa, hay giống chai rượu chỉ còn lại một phần nhưng người ta cố chấp bỏ thêm nước rồi gọi nó là rượu. Froilan là người ở lại sau những mất mát, khi tất cả đã rời đi và cuộc đời lại đẩy ông xuống một cái giếng sâu, nơi bầu trời cách xa đến mức người bên trong đã quen dần với cảm giác lạnh lẽo. Người ta nói vị bác sĩ vẫn còn sống tốt sau cú sốc ấy mỗi khi họ thấy ông vẫn đến bệnh viện như bao ngày, và ông vẫn lành lặn như một sinh vật không thể bị tổn thương khi vẫn làm tốt công việc của mình thay vì bận tâm đến những cơn đau đã hằn vào trong cốt tuỷ, khắc sâu trong tâm hồn.

Nước mắt cũng đã không còn chảy, những tiếng thét gào cũng đã được cất sâu ở nơi nào đó. Froilan như người lữ hành cô độc bước từng bước nặng nề giữa sa mạc mênh mông. Vị bác sĩ chẳng biết mình nên đi đâu, ông không thể dừng lại vì biết bản thân không còn chốn quay đầu, nhưng nếu tiếp tục bước đi thì trước mắt vẫn là con đường dài không có đích đến.

Công việc tồn đọng đã được giải quyết xong và tương lai của bệnh viện đã được bàn giao cho những người trẻ hơn, triển vọng hơn và tập trung hơn. Froilan nghĩ đã đến lúc mình nên nghỉ ngơi, hoặc cơ thể ông từ lâu đã như một cỗ máy cạn dầu. Bọn người ở thị trấn này là một lũ người chết tiệt, mưu toan. Và Froilan cũng chẳng còn bao nhiêu sức để theo đuổi thứ quyền lực không bao giờ có hồi kết. Con người chỉ biết đủ khi không có gì trong tay, một khi đã có thì lòng tham sẽ trở thành hang động không đáy sẵn sàng nuốt được những gì có thể nuốt. Rồi đến khi không còn gì để thoả mãn nó nữa, hang động ấy bắt đầu nuốt chửng con người, cũng chính là khởi nguồn của nó. Froilan cũng có lòng tham, nhưng chính ông cũng là người bảo vệ những người khác thoát khỏi lòng tham.

Người dân ở La Cruiz tin vào Chúa, họ đến nhà thờ và gọi tên Chúa, khóc nấc lên với những hành động mà họ nghĩ là tội lỗi và chờ đợi người đàn ông ấy tha thứ. Người ta yếu đuối trước những gì họ không biết tượng tần và cũng trở nên mạnh mẽ bởi chính nó. Có lẽ vì họ không biết Chúa nên Người trở thành niềm tin duy nhất của họ. Froilan cũng từng tin vài Chúa và rồi lại bị mất niềm tin. Ông không còn đặt chân đến nhà thờ và thật tệ khi để một người đàn ông phải chết hết lần này đến lần khác cho một kẻ không bao giờ thay đổi.

- Hôm nay có chuyện gì vui không?

Froilan ngẩng người hồi lâu trước giọng nói vừa vang lên. Yết hầu người đàn ông cục cựa, dường như Chúa đang trêu đùa ông hay đó là một ân xá cuối cùng dành cho kẻ đã quay lưng với Người.

Froilan không chắc, khoé mắt ông nhói lên, tầm nhìn trước mắt hết mờ rồi lại tỏ, còn Nando bấy giờ lại bước từng bước về phía ánh sáng. Phong thái của anh chậm rãi, ánh mắt anh nhìn Froilan bất đồng trên giường trong veo, đong đầy tình yêu. Họ va vào nhau, họ lừa dối nhau, họ chì chiết, xua đuổi rồi lại buông lỏng bản thân và tình nguyện va vào đối phương một lần nữa. Những lời lừa dối vẫn còn đó, nhưng họ mặc kệ nó rồi ôm nhau, sưởi ấm, cười rồi lại khóc. Nando nhìn Froilan bằng rất nhiều ánh mắt, và chính điều ấy bao giờ cũng khiến ông xiêu lòng. Vị bác sĩ sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ anh, hoặc thậm chí, ông cũng sẵn sàng rời đi chỉ để Nando được an toàn.

- Nando ơi Nando, - Froilan thì thầm tên người yêu như bao lần - anh có thể giúp gì cho em?

Nando không trả lời, anh lắc đầu thật nhẹ. Chiếc áo khoác bên ngoài tuột xuống khỏi vai rồi nằm lại phía sau bước chân của anh. Nando thuần khiết như một thiên thần, hoặc chính nỗi nhớ nhung đã khiến Froilan không còn đủ tỉnh táo để phân biệt được người trước mặt là thật hay mơ. Tình yêu những tưởng đã chai sạn sống dậy một lần nữa, hoặc chính Nando là nguồn nước thanh mát cứu rỗi Froilan lúc này. Đầu óc mụ mị khiến vị bác sĩ không thể phân tích được tình huống trước mắt. Có lẽ những gì vừa xảy ra là hậu quả một ngày làm việc cuối cùng đầy căng thẳng, hoặc có lẽ Froilan vẫn còn đang mắc kẹt trong một giấc mơ dài hơn ông tưởng và chính nỗi nhớ đã khiến Nando xuất hiện để xoa dịu ông như mọi lần anh vẫn hay làm. Froilan định chống một tay xuống để nâng người mình ngồi dậy thì bị Nando cản lại.

- Đừng đuổi em đi nhé, anh đang mệt mà.

Giọng Nando tha thiết, hàng chân mày trĩu xuống càng khắc hoạ rõ sự lo lắng trong lòng anh lúc này. Nando đứng yên tại chỗ, cách xa giường ngủ, ánh sáng phảng phất một góc mặt của anh. Có lẽ chính Nando cũng sợ Froilan sẽ nặng lời như bao lần khác. Chàng thanh niên lưỡng lự, chần chừ muốn bước tiếp rồi lại thôi. Bàn tay anh nắm chặt, đặt giữa lồng ngực, ánh mắt vẫn luôn nhìn Froilan chưa rời đi một giây nào.

- Nando ơi Nando, sao anh có thể đuổi em đi được?

Froilan mệt mỏi trả lời, dường như cảm xúc đường đột dâng trào trong lồng ngực đã hoàn toàn rút cạn sức lực của ông. Froilan muốn ngồi thẳng dậy, ông muốn bước xuống giường rồi đi thẳng một mạch đến chỗ chàng thanh niên. Vị bác sĩ muốn ôm chặt lấy Nando, ông muốn hôn lên mắt, lên má, xuống cằm rồi để Nando dẫn cả hai vào một nụ hôn nồng cháy hơn.

Nụ hôn của họ tưởng chừng như khúc giao hoan giữa hai linh hồn, nơi những rào cản không còn tồn tại nữa và là nơi họ có thể nói yêu nhau mà chẳng cần phải đoái hoài gì ai. Thế nhưng Nando lại lắc đầu, anh ra hiệu cho Froilan ngồi yên trên giường. Còn phần mình, cái cà vạt lúc này đã nằm dưới chân trong khi bàn tay thanh mảnh đang lần xuống dưới lưng quần.

- Đừng đi đâu hết, Froilan. Hãy để em đến bên anh. Đừng đi đâu hết, đừng rời bỏ em.

Giọng Nando bấy giờ da diết như van xin. Sự vắng bóng người yêu khiến lòng anh trống rỗng đến nặng nề. Nando chưa từng một lần lớn tiếng, hay yêu cầu. Giọng anh nỉ non, tha thiết và điều ấy bao giờ cũng khiến Froilan mủi lòng ở lại mỗi khi ông tỏ ý muốn dứt khoát rời đi.

- Nando ơi Nando, sao anh có thể làm vậy với em được chứ?

Froilan đưa tay lên che miệng, một thói quen khó bỏ mỗi khi ông muốn kiểm soát tâm trạng đang ngổn ngang trong lòng mình. Hai mắt ông lóng lánh, nước mắt tưởng như không bao giờ xuất hiện nữa thế mà lại rưng rưng. Vị bác sĩ không phải kiểu người mau nước mắt, đi qua những giông bão cuộc đời, chịu đựng bất công, bị quay lưng hay thậm chí phải giấu giếm bản ngã của mình đằng sau vỏ bọc hoàn hảo. Tất cả những đau đớn ấy như từng cái gai nhọn chi chít đâm vào da thịt cho đến khi ông biết may một cái áo dày hơn, chắc chắn hơn để khoác bên ngoài.

Rồi Nando xuất hiện, bước vào đời ông ngẫu nhiên đến mức Froilan không nghĩ chính mình sẽ rơi vào cảnh huống thế này. Khi những toà thành đã được dựng xây một cách vững chãi, và những khung cửa không có lấy một khe hở để gió lùa vào. Nando đến, như một ngọn gió trái mùa đường đột. Sự chân thành và ngây thơ đã khiến ông mềm lòng. Hoặc có lẽ, chính Froilan cũng nhìn thấy chính mình bên trong Nando, một đứa trẻ chưa bị tổn thương, một thanh niên chưa cần phải trưởng thành. Họ va vào nhau, như được nhắc đến khi nãy, lừa dối nhau, phản bội nhau rồi lại tha thứ cho nhau. Nando không phải mẫu người Froilan cho rằng mình sẽ phải lòng, có lẽ ông chỉ muốn bảo vệ anh nhưng Nando lại mang đến cảm giác ấm áp mà rất lâu rồi Froilan chưa được cảm nhận. Ấm áp đến mức nguy hiểm.

- Điều gì khiến anh không hài lòng vậy Froilan?

Nando hỏi khẽ khi anh cúi xuống hôn lên trán Froilan, một nụ hôn phớt như cánh chuồn chuồn dự định đậu lên chiếc lá nhưng lại bị hạt mưa doạ cho sợ phải bay đi mất. Vị bác sĩ tưởng rằng mình tan chảy trước sự dịu dàng ấy, cơn đau nhức cũng đã vơi bớt đi phần nào. Sự quyến luyến và tham lam khiến ông chồm lên nắm lấy tay Nando ngay khi anh chàng định rời đi.

- A!

Thiếu niên chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã phịch xuống giường. Nando ngồi thẳng dậy, chiếc quần tây kéo đến đầu gối bị anh đạp xuống đất. Chàng trai nghịch ngợm cười thầm mấy tiếng, hai mắt cong cong nhìn Froilan đầy say mê. Dường như thế giới trong anh lúc này chỉ tồn tại một mình ông.

Đèn trong phòng không sáng, buổi tối, chỉ còn lại ánh đèn vàng trên tủ đầu giường vẫn miệt mài hoàn thành công việc của nó. Nếu ngày thường, sẽ có thêm cái đèn ngủ ở đầu bên kia. Nando áp má vào bàn tay dày đặc vết chai của người yêu, hai mắt híp lại đầy hạnh phúc. Chàng thanh niên cũng dùng tay giữ lấy mặt Froilan, ngón tay cái cẩn thân lần theo từng đường nét trên gương mặt ông trong thứ ánh sáng lờ mờ. Động tác của Nando nhẹ nhàng, cứ như thể anh sợ rằng chỉ cần mình mạnh tay một chút, người trước mặt sẽ trở thành tro bụi bay đi.

- Froilan.

Nando nức nở gọi tên ông, bàn tay chàng thanh niên mềm mại như những cánh hoa mân mê góc mặt trong khi ngón cái quyến luyến rời khỏi vùng mắt trũng sâu rồi lướt xuống bờ môi nứt nẻ. Ánh mắt Nando nghiêm túc, anh nhìn người yêu đầy tôn thờ như cách người nghệ nhân tôn thờ tác phẩm do chính tay người ấy tạo ra. Nando không cho mình cái quyền kiêu hãnh ấy. Không ai có thể tạo ra Froilan, những gì liên quan đến vị bác sĩ đều do chính tay ông mà thành. Froilan chính là sao sáng trên trời (đối với Nando), là tác phẩm hoàn mĩ mà Nando nghĩ rằng đó là món quà mà Chúa cho ưu ái tặng cho đứa con của Người để chàng thành niên có thể gặp được ông.

Nando thở ra thật nhẹ, nhẹ đến mức chẳng có dấu hiệu nào cho thấy anh vừa làm việc đó. Nhưng Froilan cảm nhận được. Bàn tay của Nando lạnh, hơi thở lướt qua gương mặt ông nhột nhạt. Vị bác sĩ không né đi, ông lẩm bẩm gọi tên anh mặc cho ngón tay Nando vẫn còn đặt trên môi mình. Rồi chẳng nói với nhau lấy một lời, họ kéo đối phương vào một nụ hôn.

- Froilan.

Nando nức nở gọi tên ông lần nữa, hơi thở của anh dồn dập giữa những cái hôn tưởng chừng như thiêu đốt. Họ ôm nhau thật chặt, như thể bấu víu lấy cơ thể đối phương làm điểm tựa, sợ rằng nếu bỏ lỡ thêm một khoảnh khắc thì họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Bên ngoài cửa sổ là đêm hè tĩnh mịch, bên trong căn phòng là hai con người vẫn đang triền miên trong thứ tình cảm hoang dại và cấm đoán của họ. Nụ hôn chính là chìa khoá mở ra cánh cửa dẫn họ đến thế giới đầy những nỗi niềm chưa thể nói thành lời mà vỡ tan ra như bong bóng, biến thành cảm xúc da diết rồi chỉ có thể tỏ bày qua những nụ hôn.

- Nando ơi Nando, ôm chặt anh đi em. Đừng để anh một mình như thế nữa.

Nước mắt cả hai lặng lẽ rơi. Giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống theo gò má rồi đọng lại vị mặn ngay nơi đầu môi. Ấy là giọt nước mắt hạnh phúc, giọt nước mắt của sự đoàn tụ và họ cũng đã khóc cho khoảng thời gian hai người xa nhau.

- Đi với em nhé.

Nando thầm thì giữa khoảng nghĩ của những nụ hôn. Rồi chẳng đợi Froilan trả lời, anh lại tiếp tục kéo ông vào một nụ hôn khác nữa. Hơi thở của họ nóng rực, như thể họ sẵn sàng lao vào nhau rồi thiêu đốt lẫn nhau, để thân xác họ hoà vào làm một hoặc bất cứ điều gì có thể khiến khoảnh khắc này không kết thúc.

Người ta chỉ thật sự thấy sợ và tiếc nuối khi họ đã từng trải nghiệm qua sự kiện ấy một lần. Tất cả những lí thuyết chuẩn bị từ trước bấy giờ cũng chỉ là câu từ sáo rỗng, vô nghĩa. Một khi đau đớn đã khắc vào tận xương tuỷ, nó sẽ như một loại rượu nặng không bao giờ phai. Nó cứ tồn tại ở đó theo năm tháng, đôi lúc sẽ vơi đi nhưng cũng có thể vì một cơn gió hay một điều gì đó tầm thường hơn thế gợi lại và vẫn đau đớn như thể sự kiện đó vừa được tái hiện một lần nữa.

- Đi với em nhé, Froilan.

Nando hỏi một nữa khi hai người đang nằm ôm nhau trên giường. Chàng thanh niên ngước mắt lên, đôi mắt anh lấp lành như vầng trăng và tình ý ẩn chứa bên trong mỗi khi nhìn vì bạc sĩ vẫn không hề thay đổi. Cánh tay đang ôm lấy anh của Froilan siết chặt, ông thở dài một hơi mang tính suy tư rồi quay sang hôn lên trán thanh niên. Froilan không trả lời có hay không, vị bác sĩ vẫn còn đặt lên gương mặt người yêu những nụ hôn vụn vặt. Ông từ tốn hôn lên môi, lên má, xuống cằm rồi lại linh tinh ở đâu đí mà Nando chỉ có thể bật cười trước cảm giác nhộn nhạo ấy.

Căn phòng vẫn không thay đổi kể từ ngày hôm đó, hoặc có chăng, nó bừa bộn khi Froilan chẳng còn tâm trạng chăm chút hay quan tâm gì đến bản thân mình và những thứ xung quanh. Vị bác sĩ dường như già đi trông thấy, cơ thể ông gầy rộc thiếu sức sống. Hai mắt ông trũng sâu, những đường tơ máu như mạng nhện lan dài phủ khắp tròng trắng như một toà kiến trúc cũ kĩ bị người ta bỏ quên. Rồi râu mọc lỉa chỉa dưới cằm, khi hôn nhau cọ vào mặt Nando hơi ngứa. Hơi thở của Froilan cũng yếu đi trông thấy, và đôi khi ông chợt ho một tràng như xé gan xé phổi trong khi Nando chỉ biết nằm cạnh vuốt ngực rồi dụi vào lòng ông.

- Em muốn ta đi đâu?

Froilan hỏi lại khi Nando tưởng chừng câu hỏi ấy đã tan vào hư không. Chàng thanh niên rút mình vào lòng ông, cảm nhận bàn tay ấm áp đang ve vuốt da thịt mình bên dưới tấm chăn.

- Một thành phố, một thị trấn, một nơi nào đó mà em và anh không phải là bí mật của nhau. Một nơi ánh mắt của ta có thể chạm vào nhau, ta mỉm cười khi nhìn thấy nhau và thoải mái hôn nhau bất cứ khi nào ta muốn. Một nơi mà không ai biết ta là ai, hoặc ít nhất thì ở nơi đó em có thể bảo vệ được anh.

Giọng Nando thầm thì, bên tai anh là tiếng trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực Froilan. Vòng tay chàng thành niên siết chặt lấy vị bác sĩ, trong lòng anh dâng lên một nỗi niềm chua xót khôn cùng. Mọi thứ vô dụng khi cứ nói mãi hai từ giá như. Nhưng khi mọi chuyện vỡ lỡ, anh lại ước gì giá như mình có thể mạnh mẽ hơn một chút, hoặc anh không cần để Froilan phải lo lắng cho mình nhiều đến thế.

Nếu như.

Nếu như.

Nếu như.

Nando không biết mình đã lặp lại hai từ ấy bao nhiêu lần. Cứ mỗi khi nói, anh lại càng thêm ân hận. Cơ thể đang run lên của chàng thanh niên được vị bác sĩ ôm chặt vào lòng, như thể chính ông là cái vỏ bọc bảo vệ anh khỏi thế giới ngoài kia. Froilan vứt tàn thuốc xuống dưới sàn, khói nhàn nhạt phả vào gương mặt điển trai của chàng tình nhân buộc anh phải rụt cổ lại. Họ kéo nhau vào một nụ hôn khác, không nóng bỏng ám mùi tình dục mà là một cảm giác trấn an.

- Biết đâu chúng ta sẽ can đảm hơn khi không ai biết chúng ta là ai. Lũ người khốn kiếp ở thị trấn này vin vào nỗi sợ và e dè của người khác. Bản thân ta bị ép phải xem thứ tình cảm này như cách ta mắc kẹt với nỗi sợ của chính mình. Khi nào chúng ta sẽ đi, dù nơi nào đi chăng nữa, anh vẫn luôn muốn bảo vệ em.

Froilan dịu dàng vén tóc mái của chàng trai, lời nói của ông nhỏ nhẹ, đôi mắt dần híp lại vì mỏi mệt.

- Sớm mai được không anh? Sau đêm nay, chúng ta sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nando lại hôn lên môi vị bác sĩ sau khi đưa ra câu trả lời, thật nhẹ nhàng như một lời hồi đáp. Chàng trai ôm lấy người tình, lại một nụ hôn day dứt không nỡ buông ra của hai người họ. Rồi anh buông ra, hôn lên trán Froilan lần cuối khi vị bác sĩ đã lửng lơ giữa hiện tại và mơ mộng. Trước mắt ông dần mờ đi, còn Nando cứ xuất hiện rồi biến mất. Vị bác sĩ rút vào lòng anh, thầm thì chỉ cho hai người nghe thấy.

- Ngủ ngon, Nando.

- Ngủ ngon, Froilan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#malexmale