Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anna khi còn bé rất ít mơ thấy ác mộng, nhưng mà thỉnh thoảng... Ví dụ như trước khi ngủ Elsa đầu óc xấu xa đọc một câu chuyện không quá đẹp, ví dụ như tình cờ ở đâu đó nghe hoặc thấy được một ít chuyện dọa người, well, trẻ con luôn biết sợ chút gì đó.

Dù sao... Mỗi khi như vậy, nàng sẽ sống chết cầu xin ỷ lại Elsa cho leo lên giường. Mà Elsa, bình thường luôn một loại biểu cảm âm thầm đắc ý lại có cảm giác thâm sâu hài lòng làm ra một điệu bộ "Thật là không có biện pháp với em", đại phát từ bi mở ra một góc chăn, chờ đợi cô bé Anna gào khóc nhào vào trong ngực cô.

Sau đó toàn bộ những đêm dài đó, gió tuyết từ từ bên ngoài cửa sổ, lò sưởi trong phòng toát ra ánh sáng mờ mờ nhưng ấm áp, nàng tựa đầu vào trong ngực Elsa, nghe thấy chị giống như khi còn nhỏ, dùng một loại thanh âm tràn đầy kiên nhẫn vô tận một lần nữa dỗ dành nàng: "Không sao, chị ở đây, Anna không sợ... Chị ở đây."

Không lâu sau, nàng liền quên mất cơn ác mộng vừa rồi, thỏa mãn nhắm mắt lại chầm chậm hô hấp, ở trong hương thơm lạnh như băng ngủ say.


**********

Khi Anna tỉnh lại, trong lúc nhất thời nàng cho là mình vẫn đang nằm mơ --- nếu nằm mơ mà lại nói như vậy, nàng nhất định là mơ thấy lúc còn bé đi. Nằm mơ thấy chị đối với mình có kiên nhẫn vô hạn và bao dung, Elsa mỗi một đêm đều sẽ bầu bạn cùng mình, bảo vệ mình.

Sau đó nàng mở mắt ra, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp dán chặt vào mình.

Lông mi dài màu vàng an tĩnh khép chặt, gương mặt thánh khiết khi ngủ này phải giống như một bức tranh Thánh mẫu nào đó trên hành lang.

Thân thể của cô bị mình làm cho ấm áp, bên dưới hơi phập phồng.

Mái tóc dài xõa tung trên gối, Anna cảm thấy tim mình đang đập. Nhưng mà dưới tình huống bình thường, con người không phải đều sẽ không cảm thấy nhịp tim mình sao ? Nàng ngừng thở nhìn mặt Elsa, nàng không nhớ đã bao lâu không có nhìn mặt Elsa gần như vậy.

Thời điểm nữ nhân này thanh tỉnh, đại đa số thời gian cô sẽ có một loại khí chất không thể khinh nhờn, để cho người khác khó mà tới gần. Nhưng khi cô nhắm mắt lại, Anna cảm thấy, mình hẳn là ngoại lệ.

Nghĩ như vậy, nàng càng không kiềm được xê gần lại một chút.

Trời ơi, các nàng vốn đã quá gần được chưa ? Nàng có thể cảm giác được hô hấp của Elsa phả vào trên mặt mình, nhưng mà nàng lỗ mãng rút ngắn khoảng cách, trên thực tế hành động này khống chế không được tốt lắm, vì vậy môi của nàng liền ngay tức khắc chạm vào một đôi môi mềm mại khác.

GOD...

Trong đầu trống rỗng, nàng không cảm giác được tim mình đập nữa, cũng không cảm giác được mình đang hô hấp.

Nàng cái gì cũng không để ý nữa, điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới là... môi Elsa thật mềm a.

"Ưm..." Elsa phát ra một cái âm thanh mơ màng, đời này Anna chưa từng có phản ứng mau lẹ như vậy, nhanh chóng lùi về hơn nữa còn xoay người.

Nàng nhắm chặt đôi mắt, tiếng tim đập giống như một trăm con cá sơn tinh* cùng nhau khiêu vũ. Nàng nghe được Elsa ngồi dậy, búi sơ mái tóc, sau đó né người sang xem nàng, thấy nàng vẫn đang nhắm hai mắt ngủ, liền nhẹ nhàng khẽ cười.

Có lẽ là lần đầu tiên, Anna nghe được Elsa cười không mang theo bất kỳ che giấu nào, mà tràn đầy tình yêu và cưng chìu, mặc dù êm ái kia chỉ là âm thanh của hơi thở, nhưng mà trong đó pha trộn sự lười biếng khi vừa mới tỉnh giấc cùng quyến rũ. Anna thề mình tuyệt đối không có nghe lầm.

Ba mẹ, hai người có biết Elsa vốn dĩ có một loại thanh âm quyến rũ mê hoặc lòng người như vậy không ?

Nàng trong lòng đang khổ sở đè nén cảm giác muốn nhảy cỡn lên ván giường ngăn lại, các loại kích động hoang đường như từ trong phòng khiêu vũ chạy như bay qua, vọt tới sân thượng lên tiếng kêu to cùng dúi đầu vào bụng Olaf. Cô vừa mới rời giường, mái tóc dài màu bạch kim của nữ vương bệ hạ rơi xuống trên mặt nàng, sau đó qua cực kỳ lâu, một nụ hôn nhẹ đến mức gần như không thể phát giác rơi vào trên cổ nàng.

Về sau trí nhớ của nàng giống như bị cắt mất một mảnh sau khi uống hết một thùng rượu Vodka vậy, nàng không nhớ Elsa làm sao từ phòng nàng rời đi, cũng không nhớ mình làm sao mà rời giường.

Khi nàng chải chuốc tóc xong, thay quần áo xong, ngồi ở trước bàn trang điểm, nàng phát hiện trong gương mình vẫn là một bộ dạng mặt đầy đờ đẫn ngu si.


**********

Elsa phát hiện hôm nay Anna có chút không giống bình thường.

Cô như thường lệ thức dậy thật sớm, sau đó từ phòng Anna trở về phòng mình, quan thư ký của cô đứng chờ ở cửa đối với cô báo cáo hạng mục công việc hôm nay, dùng xong bữa sáng sẽ đi gặp mặp mấy vị đại thần, sau đó cùng quan viên phụ trách đối ngoại mua bán mở một cuộc hội nghị. Thời điểm người bên dưới đang nói về một tuyến đường thủy mới được mở, nữ vương bệ hạ thoáng né người qua một bên, một tay chống cằm, khẽ tựa nhẹ vào ghế tựa.

Không ngờ, cô bất quá là thỉnh thoảng vụng trộm lười một chút, buông xuống hình tượng nữ vương trong chốc lát, chính mình lại bắt gặp một người.

Cô liếc thấy Anna mặc váy màu xanh lá đi lang thang ngoài cửa, sau đó nàng luôn là em gái hoạt bát lộ nửa mặt ra, tựa như động vật nhỏ nhìn cô.

Thoi điểm mới vừa phát hiện Elsa cứng người lại một chút, sau đó dứt khoát lấy tư thế kia cười vẫy vẫy tay với Anna.

Trong lúc nhất thời cả phòng đều dừng lại nhìn Tiểu công chúa của bọn họ, Anna giống như đột nhiên ý thức được mình đang lõm sâu trong cục diện lúng túng như thế nào, nàng cả người cứng ngắc đứng ở cửa: "Ách... Hi ?"

Không giỏi ứng phó loại chuyện này Princess Anna theo bản năng đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía chị, sau đó thấy Elsa không khỏi tức cười nghiêng đầu, một ngón tay uốn cong che ở bên mép, bả vai hơi run rẩy.

Anna thẹn quá hóa giận vội vã muốn ra khỏi hiện trường trước, nữ vương anh minh cơ trí thu liễm nụ cười lại một chút, tự nhiên hào phóng đưa tay mời nàng: "Anna, tới đây."

Princess Anna nhấc váy lên, chạy chầm chậm nhảy tót lên bên người nữ vương.

Quan nội thị mang ghế tới cho nàng ngồi, hàng ghế bên dưới Elsa đều là những quan viên quan trọng nhất, mọi người một lần nữa rối rít đứng dậy hành lễ với nàng, lúc này nàng mới ý thức được "Lần đầu chấp chính" mà nàng trốn tránh đã lâu rốt cuộc vẫn phải thực hiện.

Ông trời Arendelle ơi, thật là đáng mừng.

"Tại sao lại tới đây ?" Trên mặt nữ vương lộ ra mỉm cười ung dung, tao nhã hào phóng, mắt nhìn thẳng. Anna nhìn phải nhìn trái một chút mới có thể chắc chắn: "Cùng chị nói chuyện ?"

Nàng thấy Elsa không nhịn được cười một tiếng, vì vậy vô thức nắm váy mình gảy gảy hoa văn thêu phía trên, nói: "Oh... Ừm... Em..." Ánh mắt nàng rối loạn khắp nơi, lời nói lắp ba lắp bắp, thật vất vả mới xuất ra được một câu: "Tối hôm qua..."

"Không bằng chúng ta nghe một chút ý kiến của Princess Anna ?" Một chú râu quai nón đứng dậy hành lễ với nàng: "Công chúa, đối với đường biển này, ngài có thể có cao kiến gì ?"

"..." Gặp quỷ rồi...


**********

Nói tóm lại, lần đầu tiên Princess Anna nghe chính trị tương đối thê thảm rốt cuộc cũng hạ màn đáng giá ghi vào sử sách, trong đó còn may mắn là nữ vương không có chút nguyên tắc thiên vị nào càng không có tâm trí giải vây mới có thể để cho nàng có dũng khí còn sống mà đưa ra ý kiến chính trị.

Anna mặt không còn chút máu tê liệt ngồi trên ghế dựa cao ở phòng ăn, nhìn qua thật giống như lần nữa cũng sẽ không yêu thích.

"Bước đầu tiên vĩ đại nha, Anna." Nụ cười trên mặt nữ vương đã sáng rỡ cho tới trưa, Anna hơi thở mong manh nói: "Em có thể không cần bước thứ hai hay không..."

Nàng đang đắm chìm trong đau thương thảm thiết của mình, nhưng vẫn không nghe được Elsa trả lời. Nàng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía chị, Elsa cắt thịt trong khay, giương mắt đối với nàng cười một tiếng.

Sáng rỡ kéo dài một buổi trưa, bây giờ biến mất.

"Em không thích, cũng không cần tới." Cô nói như vậy, Anna nhíu mày lại, điều này rất tốt, nhưng mà giọng điệu này nàng không thích.

"Dù sao em cũng không phải người thừa kế, em sẽ không cần xử lý chính sự đúng không ?"

Elsa nhìn nàng: "Anna."

Bất mãn mới vừa tích tụ một chút, lập tức liền không còn.

Elsa gác chén đĩa lại, nghiêm nghị nhìn nàng: "Anna, chị đã nói qua, chị sẽ không kết hôn."

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất trên đầu chiếu vào trên sàn nhà cẩm thạch, một chút ánh sáng vẽ nên gò má Elsa, nàng cảm thấy nàng nên giống như cô giơ tay nhấc chân đều cao quý như vậy, thanh âm của cô không lớn, nhưng trong phòng ăn yên tĩnh rõ ràng có thể nghe rõ từng chữ phát ra.

"Chị sẽ không có con cái, sẽ không có người thừa kế."

"Anna, em là người thừa kế duy nhất của chị."

Cô nói xong cúi thấp đầu, con ngươi màu nước biển tối lại: "Hoặc là, nếu em bằng lòng, con của em sẽ là người thừa kế của chị."


**********

P/S: *Cá sơn tinh: Hay còn gọi là cá sơn xiêm, cá sơn gián. Loài này cũng được nuôi ở Việt Nam, chi tiết các bạn có thể search chị Gồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net