|FTI's fanfic| The rainy day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : m0on

Category : Romance , memories , personal :)

Disclaimer : Song Seung Hyun không thuộc về tôi . "Anh" thuộc về tôi và cả reader . Còn lại .. chi tiết câu truyện thuộc về tôi :)

Đối với Seung Hyun những gì đã xảy ra trong quá khứ dù tốt hay xấu đối với cậu đều đáng giá , đều đáng quý , đều đáng giữ lại nhất là kỉ niệm.. Những kỉ niệm ngọt ngào đáng nhớ mà những kỉ niệm dù nhỏ nhặt nhưng vô tình lại trở thành một hồi ức .. một vết sẹo trong tim nó cũng đều đáng trân trọng như nhau ...

Cậu vẫn nhớ .. có lần cậu và Anh đã nói chuyện thế này :

" Anh sẽ không quay đầu lại chứ..?"

"Quay lại à ? Làm gì có gì để mà quay lại . Phía đằng sau chỉ toàn là nước biển mênh mông , không có bờ bến gì , quay lại là chìm nghỉm .. Anh sẽ không quay lại phía sau nữa đâu"

"Thật không ..?"

"Thật chứ sao không . Phía sau chỉ toàn là nước mênh mông làm sao có thể quay lại được ."

"Ừ phải rồi . Vì không có bờ cũng chẳng còn bến nên sẽ không quay đầu nhìn lại nhé . Sẽ chỉ đi về phía trước .. tiếp tục đi thôi Anh nhé . Không nhìn lại phía sau nữa , đúng không ..?"

"Ừ . Tất nhiên rồi ."

Hyun vẫn nhớ .. cái cách cậu đã bỏ qua lý trí của mình ngay lúc . Cái cách mà tình cảm từ trái tim đã phủ mờ lý trí . Hay nói là tự lừa dối bản thân cũng đúng , lý do cho cậu hành động như thế chỉ là vì quá yêu Anh mà thôi , yêu Anh đến mức cho dù biết mình đang bị lừa dối , đang trở thành một chấm nhỏ tô điểm cho bức tranh tình yêu của Anh với Người ta . Ngay lúc ấy , Hyun đã biết mình đang giả vờ , giả tạo một cách kinh tởm . Một chút hi vọng mong manh không đủ để làm cậu thấy an tâm.. Và kết quả sau cùng nhận được là một cú hích đủ mạnh để cậu rơi thẳng xuống vực thẳm của tuyệt vọng . Tuyệt vọng đến độ không thể khóc , không thể buồn đau cũng chẳng thể trách móc Anh . Không chỉ có thế , ngay vào lúc ấy những hình ảnh trước đây luôn chập chờn ẩn hiện trong tâm trí mà Hyun đã cố tình tự che mờ đi bằng trái tim để cứ thế đâm đầu bước tiếp vào bụi gai bây giờ đã sáng tỏ như gương .

Giống như một bộ phim ngắn . Trong vòng hơn 600 tiếng , cậu đã tự mình chọn con đường ngắn nhất đi qua mọi thứ cảm xúc , đi qua tất cả những gì sẵn có . Không quá dài..nhưng vừa đủ đầy , trọn vẹn một chữ YÊU . Hyun biết.. chỉ cần thế thôi cậu đã mãn nguyện lắm rồi . Lần này lý trí đã hoàn toàn thất bại trước trái tim , cậu hoàn toàn bị cảm xúc dẫn dắt , Hyun biết rằng mình đã cố gắng hết sức ra sao , đã hết mình như thế nào , liều như thế nào . Đám cỏ gai nhọn hoắt nằm vô duyên ngay trước mặt như lời thách thức "Này ! Có dám bước qua không . Thử đi đồ nhát gan !" . Và cậu đã làm..đã bước qua , để rồi cho dù chân đau đến nỗi tim cũng đau , dù máu chảy nhiều như đã cạn rồi nhưng Hyun vẫn cứ làm như không biết , lờ đi , giả vờ thản nhiên một cách nhẹ nhàng đến mức ngay cả bản thân cậu cũng không dám tin , một ngày nào đấy con người lý trí sáng như gương như Song Seung Hyun lại có thể liều lĩnh yêu một cách mù quáng đến vậy .

Cũng không hiểu vì sao nhưng bản thân cậu thật sự coi nhẹ chuyện này . Ừ cần Anh đấy , yêu Anh đấy , mong muốn có Anh lắm , muốn ở bên Anh lâu dài lắm . Thế nhưng .. khi biết Anh đi rồi , trái tim lại không sụp đổ như những gì cậu tưởng tượng ban đầu . Anh đi cũng được , Anh về đây cũng được , Anh quay lại phía sau - nơi toàn nước mênh mông không có bờ kia cũng được . Cũng không quá buồn như cậu nghĩ . Chính bản thân Hyun cũng thấy bất ngờ với suy nghĩ này của mình , bất ngờ vì trái tim tưởng như không thể thiếu Anh lại rất bình thản khi Anh lặng lẽ buông tay bỏ lại cậu mà đi không nói một câu . Bản thân cậu cũng lặng lẽ quay lưng bước đi theo hướng đối diện mà không nói một lời . Tại sao nhỉ ? Chỉ là trong thâm tâm , Hyun đã nghĩ ngay từ đầu : Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn ở đây , vẫn luôn có chỗ cho Anh , Anh đi cũng được Anh về cũng được , sớm cũng được mà muộn cũng được hoặc có thể là không bao giờ .. nhưng ở đây vẫn luôn có chỗ cho Anh . Chẳng phải gì to tát , đơn giản chỉ là nơi mà trước đây Anh đã từng ở - một nơi nào đấy trong tim Song Seung Hyun này .

Bây giờ thì Hyun nghĩ có lẽ cậu đã quên thật rồi . Dù xung quanh đâu đâu cũng vẫn còn vương lại những kỉ niệm , những giấc mơ có Anh thật đẹp ..

Trong căn phòng vẫn còn bóng dáng Anh. Cái hương man mát dễ chịu của Anh vẫn còn vướng trên giường , trên chăn gối , trên bộ đồ cậu hay mặc khi nằm bên cạnh Anh . Trong máy tính vẫn còn dán ảnh của Anh , vẫn còn những cái ảnh bí mật chụp cho Anh . Cái clip ngắn vài giây tự quay dành cho Anh cũng vẫn còn .. nhưng là bí mật không cho Anh biết . Hình ảnh một cậu trai vui vẻ nấu thạch trong bếp , hạnh phúc với suy nghĩ một lúc nữa là sẽ được gặp Anh , sẽ đưa được cho Anh thứ mình tự tay làm cũng vẫn còn đọng lại .

Hơi ấm của Anh bên tai cũng vẫn còn .

Giọng hát của Anh cũng vẫn còn văng vẳng .

Cảm giác khi được Anh ôm thật chặt cũng vẫn nguyên vẹn đây.. trong hồi ức của cậu.

Khi nằm ngủ bên cạnh Anh thật yên bình cũng vẫn còn rõ mồn một đây .

Khi ôm Anh thật chặt , với ý nghĩ trong đầu sẽ giữ mãi lại yêu thương này.. Hyun biết mình vẫn còn .

Anh trong tim.. cũng vẫn còn .

Thế nhưng .. cũng có những khi Hyun cảm thấy thật sự khó chịu .. rất khó nghĩ làm sao để yên ổn lý trí làm sao để vẹn tròn trái tim . Có lúc đã rất khổ sở với cảm giác hối hận tràn ngập .. những lúc ấy Hyun biết trái tim đang gào thét hai chữ "Nhớ Anh"nhưng lý trí thì lại bình thản mà nói rằng "Sẽ chẳng sao cả đâu." . Tuy thế nhưng Hyun thật sự không hề có ý trách Anh , không oán trách một lời . Còn lại bên trong tim không phải nhớ , không phải hận cũng chẳng phải thù ghét . Chỉ là điều gì đó rất nhẹ nhàng . Ai nói gì cậu mặc kệ , chỉ cần biết Song Seung Hyun là người hạnh phúc nhất trên đời . Ngày hôm ấy , người chứng kiến Anh không phải là cậu , người đau lòng lúc ấy không phải là cậu , những giọt nước mắt rơi xuống cũng không phải nước mắt của cậu . Sự thù hận cũng chẳng phải xuất phát từ tim Hyun mà ra . Người khác khóc hộ cậu , đau hộ cậu , buồn hộ cậu . Ông trời thương cậu ngày hôm sau cũng cho mưa rơi xuống , cơn mưa ấy đối với Hyun thật đặc biệt . Chỉ bởi vì ngày hôm ấy thật đặc biệt .. cũng là cơn mưa ấy nhưng trước đây lại là lúc có Anh ở bên cạnh , đứng dưới mái hiên cùng trú mưa . Tối hôm ấy , mưa rơi bất ngờ để kết thúc một bắt đầu và mở ra một kết thúc khác cho Hyun . Ngày hôm ấy , thời tiết mát mẻ rồi đến tối đột ngột trở lạnh , rồi lại bất ngờ cho cơn mưa cũng là ngày đầu tiên cậu trao cho Anh cái ôm khẽ khàng , nhút nhát của mình .

Đó là cơn mưa trước đây . Còn bây giờ , Hyun biết , đối với cậu cơn mưa rơi là khi ông trời thông cảm và khóc thay nó những giọt nước mắt chẳng rơi ra được .

Còn cái quên .. chỉ là Hyun nghĩ cậu đã quên rồi , dù rằng bản thân nó vẫn nhớ Anh . Vẫn còn những lúc im lặng khi nghĩ đến Anh . Quên ở đây .. là quên đi điều quan trọng nhất mà thôi . Chắc chắn là như thế .. bởi lần thứ hai nước mắt cậu rơi xuống cũng là lần cuối cùng cậu khóc vì Anh . Nước mắt của Song Seung Hyun không có , cậu không phải đứa mau nước mắt cũng chẳng phải đứa uỷ mị . Cậu sẽ nhớ và chẳng bao giờ quên . Nhưng chỉ đơn giản là Nhớ thôi .. chẳng phải gì khác .

Bởi lẽ .. trong tim đã tạnh cơn mưa rồi . ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net