Chương 8.2: Tan Theo Sương Khói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"TA PHẢI GIẾT... PHẢI GIẾT NGƯƠIIIIIIIIIIIIII..."

"Sửu Nhi, bình tĩnh... bình tĩnh đã!"

Triệu Vũ Hi ôm cánh tay lùi ra sau, hổn hển nói:

"Ta sẽ giải thích với nàng... sau này ta sẽ..."

"NGƯƠI RÕ RÀNG ĐÃ HỨA VỚI TA... HỨA SẼ CỨU TỶ... NHƯNG RỒI LẠI CHÍNH NGƯƠI HÃM HẠI TỶ... NGƯƠI ĐỐI VỚI TỶ NHƯ VẬY... TRIỆU VŨ HI, TA PHẢI GIẾT NGƯƠIIIIIIIIIIII..."

Tiếng rống của A Sửu như tiếng của ác quỷ yêu ma, cùng với oán khí uất hận ngập trời khiến cho người xung quanh kinh sợ bàng hoàng, nhất thời chưa kịp phản ứng. Cũng chính lúc ấy, mũi đao của nàng cũng như bão tố cuồng phong giáng xuống, khiến Triệu Vũ Hi trốn không thoát chạy không xong, ngã nhào xuống một góc đình.

Hắn chật vật ngẩng đầu, thấy lưỡi mác lạnh lẽo chĩa ngang cần cổ, và nữ tử từng ngàn y trăm thuận mình sớm sớm chiều chiều, từ khi nào đã nhìn mình bằng ánh mắt ghê tởm căm thù, lạnh lùng nói:

"Sai lầm lớn nhất cuộc đời ta... là đã cứu ngươi hai mạng... yêu ngươi! Nhưng từ hôm nay... ta sẽ không sai... vĩnh viễn không sai nữa!!!"

Dứt lời, lưỡi mác tiến tới, xẻ tan vạt áo, cứa rách da thịt.

Lưỡi mác đâm dần vào tâm, từng chút từng chút, cứ thế sẽ cướp đi sinh mạng hắn!

Triệu Vũ Hi sẽ chết dưới tay Hạ A Sửu!

Chết như thế... khi phụ thân còn an yên... chấp niệm chưa hoàn thành... nếu cứ chết như vậy, vào thời khắc cuối cùng, hắn đột nhiên nhận ra mình cũng chẳng còn quá bất cam hay luyến tiếc. Chỉ là Sửu Nhi... Sửu Nhi của hắn...

"Xin lỗi..."

"Ngươi..."

"Thực... xin lỗi..."

Thanh âm Triệu Vũ Hi thoảng ngân trong gió, mỏng mảnh mơ hồ, nghe vào tai A Sửu lại như tiếng sấm giữa trời quang. Sấm dội thấu tận chân tâm, đánh tan trái tim thành ngàn vạn mảnh.

Mỗi mảnh mỗi mảnh bỗng hóa thành những bức họa xa xưa cũ kĩ, tung bay đầy trời, hiển hiện trước mắt bọn họ.

Sườn núi Lâm hoang vu lạnh giá, mùa đông năm ấy có hai thân ảnh cuốn chặt vào nhau, tiếp cho nhau hơi ấm, truyền cho nhau sinh mệnh...

Nơi phố huyện nhỏ hẹp, thiếu niên đi trước, tiểu nữ theo sau, cãi cọ không ngừng, nhưng lại vô lự vô tư, hồn nhiên thoải mái...

Hay là vào một mùa khác, khi cánh hoa đào cuối cùng tàn héo, nam nhân nắm chặt tay nàng, dịu dàng ước hẹn:

"Mùa xuân năm nay qua rồi! Đợi đến năm sau... những năm sau... chúng ta nhất định sẽ trở về suối đào ngàn năm, cùng nhau ngắm muôn hoa đua nở..."

Hay là ở một nơi khác, trên ngọn đồi bạt ngàn gió nắng, dưới bầu trời trong trẻo cao xanh, hắn ngồi bên nàng, ngập ngừng bảo:

"Hạ A Sửu... hãy bước vào trái tim ta đi... Dù rằng nơi đó vô cùng tối tăm... vô cùng xấu xí..."

Hóa ra nàng vẫn nhớ!

Những hồi ức của họ, những xúc cảm yêu thương, những thề thốt của hắn, và cả lời hứa của nàng:

"Ta yêu chàng! Triệu Vũ Hi, dù chàng đối xử với ta tệ thế nào, ta cũng vẫn yêu chàng!"'

"Là ta cam tâm tình nguyện!"

"Vũ Hi, đời này kiếp này, chỉ cần chàng không buông tay, ta sẽ mãi mãi... mãi mãi... mãi bên chàng!"

Từng lời từng đã nói bỗng văng vẳng bên tai, từng chuyện đã qua bỗng ẩn hiện trước mắt. Để rồi tiếng đàn của a tỷ một lần nữa lại ngân lên da diết, và máu đỏ rực rỡ, và sắc lửa bừng cháy cả một góc trời...

"A... tỷ..."

Thanh âm A Sửu vụn vỡ run rẩy, nhưng ánh mắt nàng càng thêm lạnh lẽo kiên định, nghiến răng nói:

"Ngươi đã hại chết tỷ tỷ của ta! Cho dù thế nào... dù thế nào... ta cũng sẽ giết ngươi..."

"Sửu... Nhi..."

"Ta phải giết ngươi... GIẾTTTTTTTTTTTTTTTT..."

Bàn tay nắm lưỡi mác thật chặt, dùng lực đâm xuống.

Mác đâm vào ngực hắn, máu đỏ rỉ ra, từng giọt từng giọt.

"Phụt..."

Máu bỗng phun thành đường, tung bay đầy trời, nhuộm ướt cả người Triệu Vũ Hi, nhưng lại không phải máu của bản thân, mà là của nữ tử trước mắt.

Máu nàng đổ xuống, một ngụm là mười ba năm ngu muội cố chấp, cùng biết bao kỉ niệm hồi ức, say đắm yêu thương...

Một ngụm là bỏ đi cả trái tim linh hồn của nàng, tất cả tất cả đều chậm rãi xa xôi dần, mơ hồ dần, tan theo sương khói...

Hóa ra trước khi kịp đâm chết hắn, độc tố lâu nay của nàng lại phát tác, lồng ngực dâng trào đau đớn, phun ra một ngụm máu đen. Cơ thể nàng cũng yếu ớt ngã khuỵu, bàn tay vô lực, từ từ trượt xuống.

Hạ A Sửu rốt cục đã không kịp giết Triệu Vũ Hi!

"Không giết ngươi lần này... nhưng từ giờ... ta... cũng không yêu ngươi..."

Nàng nhoẻn cười khép mi, trước khi ngất lịm đi, thanh âm vẫn cố sức vang lên, thều thào mông lung, nhưng vô cùng rõ ràng cương quyết:

"Triệu Vũ Hi... ta đã... không còn yêu ngươi nữa!"

***

Khi Hạ A Sửu tỉnh dậy, đập vào mắt là cảnh vật quen thuộc của Đào cư.

Nô tỳ Tiểu Thúy chia xa đã lâu, nay đã đang đứng gác bên mép giường, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt:

"Cô nương tỉnh rồi! Có khát không?!"

Dứt lời không đợi nàng đáp, đã tự tiện dọn lên một bát thuốc to, vừa bón từng thìa nguội ngắt đắng chát vào miệng nàng, vừa hằn học nói:

"Sao cô nương lại hành thích thiếu gia?! Nghe nói đêm hôm đó cô còn lẻn vào hỷ phòng, âm mưu hành thích đại phu nhân..."

"A tỷ... tỷ..."

"Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy? Điên rồi ư?! Sao cô có thể yêu đến ngu dại điên cuồng, bất phân trái phải như thế?!"

"Hắn... đã hại chết tỷ tỷ ta!"

"Cô... cô..."

Tiểu Thủy nghe đến đây, mặt mũi bỗng nghệt ra, lắp bắp không lên lời. Đúng lúc ấy Triệu Vũ Hi bỗng từ ngoài tiến vào, thấy bọn họ liền vui mừng cười nói:

"Nàng đã tỉnh rồi ư?! Từ lúc nào? Tiểu Thúy, sao ngươi không báo cho ta biết!"

"Chỉ vừa mới! Thiếu gia, vậy nô tỳ xuống bếp sắc thuốc! Ngài và cô nương..."

"Được!"

Triệu Vũ Hi gật đầu, đợi Tiểu Thúy lui ra ngoài, thuận tiện khép lại cửa, hắn mới an tâm ngồi xuống bên giường, vươn tay nắm lấy bàn tay khô gầy của Hạ A Sửu, dịu dàng hỏi:

"Sửu Nhi, nàng sao rồi?! Còn chỗ nào khó chịu không?!"

"Ngươi hãm hại tỷ tỷ!"

Nàng dùng hết sức bình sinh rút tay ra khỏi hắn, vô cùng mạnh bạo quyết đoán, cũng vô cùng lạnh nhạt:

"Ngươi hại chết tỷ tỷ ta!"

"Sửu Nhi, chuyện này... chuyện này có chút liên can phức tạp, tạm thời ta chưa thể nói rõ với nàng! Để sau... sau này ta sẽ..."

"Ta cùng ngươi không có sau này!"

Nàng thản nhiên cắt lời, liếc mắt nhìn biểu cả kinh ngạc của hắn, bỗng cười bảo:

"Có lẽ ngươi đã quên rồi... vậy thì để ta nhắc lại: chẳng cần mất công diễn kịch nữa, ta sẽ không trúng kế, bởi vì... ta không còn yêu ngươi!"

"Sửu Nhi, đừng nói nữa!"

"Không yêu ngươi, nhưng vẫn oán hận! Đợi đến khi sức khỏe ta phục hồi, nhất định sẽ tận tay giết người, trả thù cho tỷ ấy..."

"Đừng nói... Sửu Nhi... làm ơn đừng nói nữa..."

Triệu Vũ Hi bỗng bịt tai nhắm mắt, vừa không ngừng lắc đầu, vừa run rẩy bảo:

"Ta phải làm sao?! Phải làm sao... làm thế nào với nàng đây?!"

"Nếu sợ, có thể giết ta!"

"Không! Không!! Sửu Nhi, ta yêu nàng! Thực sự rất yêu rất yêu nàng! Nàng cũng yêu ta mà, không phải ư?!"

Khóe mắt A Sửu thoảng tia khinh thường, cũng lười cùng hắn đóng kịch. Vậy mà kẻ kia một mình độc tấu, diễn càng lúc lại càng nhập vai, tựa như chính hắn bỗng biến thành một nam chính si tình tội nghiệp, bị dòng đời xô đẩy đến bức đường này, chỉ còn biết tuyệt vọng níu giữ bàn tay nàng, nghẹn ngào thổn thức:

"Sửu Nhi, nàng yêu ta mà! Nàng đã hứa sẽ mãi mãi yêu ta, không xa không rời, không đổi thay không phản bội... Nàng rõ ràng đã hứa như vậy... xin nàng... cầu xin nàng... đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó..."

Nam tử cực kì tàn nhẫn cao ngạo, khoảnh khắc ấy bỗng như biến thành đứa trẻ mới lớn, lặng lẽ khóc trên tay nàng. Lệ nam nhân nhỏ xuống, thấm qua ngực áo, tràn vào tận tim nàng. Lệ nóng bỏng vô ngần, nhưng chỉ làm thanh âm nàng thêm nhạt nhòa lạnh lẽo:

"Ta không còn yêu ngươi!"

"Không!! Nàng yêu ta! Ta chưa buông tay, cũng không cho phép nàng từ bỏ!!!"

"Ta với ngươi giờ chỉ có thù hận..."

"Không! Tuyệt đối không!!!"

Triệu Vũ Hi bỗng gầm lên, rồi chưa đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã nhảy lên giường.

"Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, thân thể nàng... tâm nàng... lòng của nàng... tất cả đều thuộc về ta! Là ta... duy nhất chỉ mình ta... luôn luôn... vĩnh viễn... chế ngự trái tim nàng!!!"

Dứt lời hắn một tay ghì chặt lấy mình nàng, một tay cởi hết quần áo vướng bận giữa hai người, rồi cúi đầu, tại đôi môi nàng mạnh mẽ liếm mút trà đạp.

Hạ A Sửu vừa mới ốm dậy, toàn bộ sức lực sau mấy câu đôi co cự cãi vừa rồi đã tiêu đi hơn nửa. Giờ rơi vào hoàn cảnh này, chân muốn đá hắn lại chẳng thể nhấc, tay muốn tát hắn cũng khó lòng vươn.

Cả người nàng cứng ngắc vô lực, chỉ có thể mở to mắt, cắn chặt răng mặc cho hắn cường ngạnh quấy rối.

Vô dụng hèn mọn như thế, nhục nhã bi thương như thế, A Sửu đột nhiên nhớ đến, không phải rất giống với tình cảnh ba năm trước ư?!

Chỉ khác rằng người yêu nhiều rồi thương tổn ngày đó là nàng, mà kẻ nước mắt chảy dài lúc này, từ bao giờ đã đổi thành nam nhân phía trước.

Khóc vì cái gì?

Là yêu sao?!

Bất kể là hắn yêu, giả dối hay chân tình... bất kể hắn thật lòng thật dạ, hay giả vịt giả vờ, bày mưu lập kế... bất kể sự thực hắn che giấu là gì, cũng đã thành sương khói bay xa, chẳng còn ý nghĩa nữa rồi!

Bởi vậy mà...

"Triệu Vũ Hi, ngươi không cần thô bạo, ta sẽ không phản kháng!"

"Sửu Nhi... ý nàng là..."

"Lần giải độc Thất Xuân Hoàn ba năm trước ngươi hại ta thê thảm! Giờ.. ta vẫn chưa muốn chết..."

Nàng ngừng lại một nhịp, ngước nhìn hắn, trong đôi mắt không mang theo nửa tia cảm xúc, chỉ có vô tình đạm nhạt, cùng chế giễu khinh khi:

"Ta còn phải sống để trả thù! Cho nên lần này... xem như bị chó cắn đi!"

"Nàng... nàng..."

Ánh sáng vui mừng mong mỏi trên gương mặt hắn khắc chốc bỗng vụn vỡ tan tành, chỉ còn lại bất lực, đớn đau cùng hai hàng lệ:

"Sửu Nhi... chờ ta... một chút... thêm một chút nữa thôi! Sau này nhất định ta sẽ giải thích với nàng!"

Hắn khẽ thì thào, rồi làn môi một lần nữa phủ xuống, hôn liếm khóe môi nàng.

Chỉ khác là, lần này động tác của hắn vô cùng dịu dàng. Bàn tay vuốt ve nàng cũng run rẩy không ngừng, như đang nâng niu bảo vật quý giá nhất trên đời, như thể e sợ chỉ một chút sơ sẩy, người trong lòng sẽ lập tức vỡ vụn.. giống như tình yêu của nàng.. tan theo khói sương, vĩnh viễn rời xa hắn...

Không!! Nàng tuyệt đối không thể rời xa hắn! Bởi vì...

"Sửu Nhi... ta yêu nàng... ta yêu nàng... yêu nàng... yêu nàng... yêu nàng..."

Thanh âm hắn triền miên bên tai, nụ hôn hắn nồng nàn tới tấp, chạy theo mười đầu ngón tay của hắn, chậm rãi chảy trôi trên cơ thể nàng.

Không bỏ qua bất cứ nơi nào, không thiên vị bất cứ điểm nào, từ mái tóc dài xơ xác, đến làn da sạm đi vì ốm bệnh lâu ngày, đến khóe mắt trũng sâu, bờ môi khô nứt nhợt nhạt...

Hắn hôn từng tấc da tấc thịt của nàng, dùng tất cả nỗi sợ hãi tuyệt vọng của mình để khiêu khích yêu thương nàng, khơi gợi trong nàng những dục vọng nguyên thủy nhất.

Nhưng mà không đủ... không đủ...

Vì sao thân thể nàng rõ ràng nảy sinh phản ứng, nhưng đôi mắt nàng nhìn ta vẫn như vậy?!!

Đôi mắt có màu đỏ, huyết lệ ngày đó chưa hề tan.

Ta có thể nhìn thấy trong đó ngọn lửa đang nhảy múa bập bùng, là lửa của uất hận căm thù, vậy mà in vào mắt ta lại là một mảnh tăm tối giá lạnh.

Lạnh lẽo vô cùng vô tận, hơn cả đau đớn thấu xương khi mẫu thân chết trước mặt ta mấy mươi năm trước... hơn cả khoảnh khắc phụ thân để mặc ta chết đuối... hơn cả mùa đông năm ấy ta bị bỏ lại giữa đồi...

Tại sao lại lạnh lẽo đến vậy?!

"Sửu Nhi... ta phải làm thế nào? Phải làm thế nào đây?!"

Nước mắt của hắn lăn dài lăn dài, nụ hôn của họ chỉ toàn vị mặn chát, nhưng hắn vẫn cố chấp giữ lấy, một chút cũng không buông.

Cơ thể hắn tiến vào trong nàng, nỗ lực cảm nhận từng vòng cơ thớ thịt của nàng đang cuốn lấy mình, từng chút từng chút một.

Nóng bỏng chặt chẽ như vậy, ướt át quen thuộc như vậy, khiến hắn có ảo giác hai người họ đã hòa vào một thể, giống như mỗi đêm mỗi đêm bao nhiêu lâu trước, chưa từng bị hận thù chia ly.

Giống như tình yêu vẫn còn...

Giống như những đóa hoa nở nơi suối đào ngàn năm, trọn kiếp trọn đời, thiên trường địa cửu...

Giống như vậy... nhưng lại chẳng phải vậy...

Triệu Vũ Hi nhắm chặt mắt lại, lắc đầu cắn răng cố nén xuống những xúc cảm đang dâng trào trong ngực, cơ thể lại bắt đầu chuyển động, xuất xuất nhập nhập, nhấp nhô lên xuống.

Cự long của hắn vượt qua tầng tầng vòng cơ, đâm vào điểm tận cùng mềm mại nhất của nàng. Hắn hiểu rõ vị trí nào mẫn cảm nhất trên người nàng, nên chẳng hề phí công tốn lực, dịu dàng cọ xát, đè nghiến đảo xoay, một chốc đã có thể khiến nàng nhão ra như bún.

Nước từ trong nàng vẫn tuôn ra mênh mông bát ngát, mồ hôi nàng lấm tấm, hoa huyệt bị hắn trêu chọc vẫn kích động co giật từng cơn.

Hắn ở trong nàng, được nàng bao bọc thật chặt thật chặt. Nàng dưới thân hắn, được hắn vuốt ve hôn liếm. Tiếng da thịt va chạm vào nhau bành bạch, tiếng thở hào hển của hắn, lẫn với tiếng nấc nghẹn rên rỉ của nàng... Tất cả đều hóa thành dòng nham thạch nóng bỏng, phấn khích phun trào.

Là khoái cảm sung sướng vô cùng, cũng biến thành nỗi thống khổ tuyệt vọng vô tận vô cùng... khi hắn nhìn vào đôi mắt ấy...

"Lẽ nào..."

Hắn chậm rãi khép mi, không dám tiếp tục đối mắt với nàng nữa. Mười ngón tay đan lồng, hắn ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào lồng ngực nàng, khàn khàn nức nở:

"Lẽ nào... ta đã mất nàng rồi sao?!"

Mất rồi sao?!

Hạ A Sửu cười nhạt không đáp.

Cứ thế, nắng chiều dần tắt, đêm lạnh nhẹ buông.

Hạ A Sửu nằm vô lực trên giường, hơi nghiêng đầu, có thể thấy bóng lưng Triệu Vũ Hi lặng trước thềm cửa, rõ ràng phải rời khỏi, nhưng vẫn phân vân ngập ngừng, một bước cũng chẳng thể nhấc.

Ánh mắt đau đáu ngắm nhìn nàng, dường như cất chứa muôn vạn nỗi niềm, đau đớn cùng tận, bất đắc dĩ, giằng xé và ăn năn. Ánh mắt tựa hồ trái tim, hoặc như thanh âm thảng thốt khi hắn cất gọi tên nàng:

"Sửu Nhi... Sửu Nhi..."

Từng tiếng từng tiếng, triền miên mơ hồ, là làn mưa tháng tư len qua kẽ lá, thực buồn, cũng thực lạnh. Mưa rơi xuống đất, vụn vỡ tan tành, tiếng thở dài của hắn càng mơ màng khắc khoải:

"Dù thế nào... cũng hãy đợi ta... sau này ta sẽ giải thích với nàng... nhất định... nhất định..."

Ráng chiều rực rỡ nóng bỏng, len qua tóc mai lất phất, rải xuống sống mũi nghiêng nghiêng, in vào đôi mắt đen dài của Triệu Vũ Hi.

Cực kì đẹp đẽ, cũng cực kì thê lương, tựa hồ hắn vẫn là nam nhân nắm tay nàng hứa hẹn cùng ngắm đào hoa bay... vẫn ngồi bên nàng trên đồi cỏ bao la, dưới bầu trời cao xanh trong trẻo... hắn dường như vẫn là nam nhân đã sống trong tâm nàng suốt mười ba năm như vậy... mà nay bỗng như cách biệt một kiếp một đời.

Hạ A Sửu không nhìn được!

Hắn đứng ngược sáng, cho dù đôi mắt ấy có ướt át hơn nữa, đớn đau hơn nữa, đối với nàng cũng chỉ là một mảng xa xôi tăm tối, không nhìn được...

A Sửu nghĩ... nàng cũng không muốn nhìn... không muốn đợi nữa rồi!

__________________________

A Sửu và Vũ Hi không phải nam nữ chính yêu thích của tui, nhưng không hiểu sao viết đến chương này, lòng bỗng có chút đau ọ_ọ vote và cmt an ủi tui đi mà ọ_ọ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net