Giới thiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hạ A Sửu, ngươi có thai rồi!"

Đại phu nhân nói khẽ khàng, rồi tiếp ly trà hoa cúc từ tay nô tỳ, thổi nguội, thưởng hương, mới chậm rãi uống. Từng cái giơ chân nhấc tay của nàng ấy đều toát lên phong thái khoan thai cao quý, đến thanh âm cũng thật thánh thót an yên, so với Hạ A Sửu đầu bù tóc rối đang rên hừ hừ trong góc nhà kho kia, tựa như trăng sáng trên trời và bùn hôi dưới đất.

"Sao ngươi không nói gì?!"

Đại phu nhân đã thưởng hết ly trà, thấy Hạ A Sửu vẫn rên rỉ hèn mọn như cũ, bèn lạnh lùng tiếp:

"Ta cứ tưởng ngươi sẽ vui vẻ lắm chứ?! Nói tin này cho Vũ Hi, biết đâu chàng sẽ nể tình đứa bé mà cầu xin ta tha tội cho ngươi?!"

"Xin giúp ta?"

Hạ A Sửu bấy giờ mới hơi nhổm dậy, khuôn mặt trơ xương xạm đen bẩn thỉu khẽ ngước nhìn đại phu nhân, trong đáy mắt có cái gì vừa bi thương, vừa trào phúng:

"Người đang nói đùa gì vậy? Triệu Vũ Hi sẽ vì nghiệt tử từ một dã nữ thấp hèn mà phản bội lại tình cảm sâu nặng với phu nhân, thách thức cả Lý tướng ư?"

Chỉ e... chàng mới là người đầu tiên bóp chết đứa bé!

Chàng cho rằng nàng hãm hại phu nhân vô sinh, thì làm sao nỡ để nàng được làm mẹ!

Để xả hận cho phu nhân, có thể khiến phu nhân thỏa mãn vui vẻ, đừng nói bỏ một miếng thịt chưa thành hình, dù là giết đi nữ tử đã thương chàng mười ba năm, đợi chàng mười ba năm, cùng chàng đồng cam cộng khổ suốt mười ba năm, cũng nào có khó khăn gì!

"Ngươi đã hiểu chàng như vậy..."

Tâm phu nhân hơi nhói lên, khi nhìn vào mắt nữ tử kia, không hiểu sao bỗng thấy mông lung mờ mịt! Nhưng nàng ấy vẫn không quên được những đau đớn nữ tử đó đã gây cho mình, nên lại nắm tay thật chặt, quyết liệt nói:

"Biết trước như vậy... cũng tốt!"

Rồi sai gia nhân mang lên một bát thuốc, màu đặc quánh như than, mùi gay nồng nhức mũi, chỉ hít một hơi Hạ A Sửu đã thấy đầu óc mơ màng và bụng đau âm ỉ, nàng biết đây nhất định là thứ có thể giúp nàng chấm dứt cuộc đời dằng dặc thê lương này.

"Ngươi định uống luôn ư?!"

Phu nhân thấy nàng dứt khoát bê thuốc lên, liền hốt hoảng nói:

"Gượm đã! Lẽ nào ngươi không muốn nói lời nào trước lúc đi ư?!"

Phu nhân từ nhỏ đã chân không chạm đất tay không vương bụi, cho rằng sinh mạng thực quý trọng, nên cứ ngỡ Hạ A Sửu bị ép chết thế này phải rất bi thương luyến tiếc. Nhưng nàng chỉ nhướn mày nhìn nàng ấy, hồi lâu mới bật cười bảo:

"Không còn!"

Độc là ai hạ, oan vì ai gánh, ngày hôm nay tại sao ra nông nỗi này đã chẳng quan trọng nữa!

"Vậy còn chàng?"

Phu nhân ngập ngừng một lúc mới run run hỏi:

"Ngươi yêu chàng như vậy... cho dù ngươi hãm hại ta... nhưng mà chết đi rồi... ta.. ta sẽ không trách ngươi! Ta sẽ giúp ngươi truyền tâm nguyện cuối cùng đến chàng?!"

"Tâm nguyện của ta?"

Hạ A Sửu nhíu khóe mày.

Nàng nhớ năm nàng mười tuổi, tâm nguyện đầu tiên là được gặp lại vị công tử ấy- Triệu Vũ Hi!

Tâm nguyện thứ hai là gả cho Triệu Vũ Hi!

Tâm nguyện thứ ba là thấy chàng công thành danh toại, quan lộ sáng láng!

Tâm nguyện thứ tư là nhìn chàng vui vẻ hạnh phúc, không còn cô đơn...

Đời này tất cả thời gian, nhiệt thành và nguyện ước của nàng đều dành cho Triệu Vũ Hi, vậy thì tâm nguyện cuối cùng...

Thuốc độc đã uống cạn, máu đỏ khẽ trào ra, nhưng nụ cười trên môi Hạ A Sửu càng lúc lại càng an nhiên hơn, nhẹ bẫng đáp:

"Triệu Vũ Hi... kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa... vĩnh viễn... vĩnh viễn không mong gặp lại chàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net