Chap 21: Em Gái Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
buồn nói lời thanh minh gì với Hoàng Nam mà còn đáp lại lời nói đầy tính châm chọc và cố tình gây chuyện vừa rồi của Bội Quỳnh:

"Cảm ơn lời khen của em."

Bội Quỳnh sốc nặng trước câu trả lời của Khánh Dương. Cô ta không ngờ Khánh Dương cứ thế mà thừa nhận luôn. Chuyện này có gì vẻ vang đâu chứ. Con trai vốn thích kiểu con gái hiền lành, trong sáng và chỉ hướng về mình. Chị ta cứ dùng thái độ này kiểu gì Hoàng Nam cũng sẽ chán ghét thôi.

Khánh Dương không phủ nhận, vậy có nghĩa là những gì Việt Anh nói đều là sự thật. Tuy không thể hiện ra ngoài mặt nhưng Hoàng Nam vẫn cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Cảm giác này còn rõ ràng hơn cả khi hắn hiểu nhầm Khánh Dương đã có bạn trai hôm trước.

Cứ mỗi khi Hoàng Nam có cảm giác mình đã thân với Khánh Dương hơn một chút thì lại có một tin tức nào đó xuất hiện tát vào mặt hắn một cái, như muốn hắn nhận ra mình không phải là người duy nhất. Ít nhất thì hiểu lầm kia cũng được giải thích ngay sau đó, nhưng hiện tại Khánh Dương lại không nói gì. Khả năng cao mọi chuyện đều là sự thật.

Việt Anh khá hài lòng với những gì mình đã gây ra, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của Hoàng Nam hiện tại. Trong mấy vấn đề tình cảm này, Hoàng Nam cũng đâu phải loại người tốt đẹp gì, vì vậy Việt Anh chỉ cảm thấy mình đùa rất vui mà chẳng có một chút cảm giác tội lỗi nào.

Lúc này có một giáo viên đi ngang qua lớp 11A, hỏi nhờ một vài nam sinh đi theo giúp đỡ khuân vác. Bọn Hoàng Nam đều bị kéo đi hết, vậy nên lúc này trong lớp chỉ còn lại Khánh Dương, Bội Quỳnh và một vài nữ sinh khác ở trong lớp.

Bây giờ Bội Quỳnh cũng không cần giả vờ nữa, cô ta trực tiếp buông lời khiêu chiến: "Chị có thể bỏ mặt nạ xuống rồi đó. Đừng giả vờ thanh cao nữa."

"Em đang nói cái gì vậy?" Khánh Dương nhìn Bội Quỳnh bằng ánh mắt vô tội.

"Tới bây giờ chị vẫn còn đóng kịch nữa à? Không có anh Nam ở đây đâu." Bội Quỳnh lớn tiếng nói.

Trái ngược với sự hung hăng của người đối diện, Khánh Dương vẫn duy trì sự bình tĩnh:

"Thế theo em thì chị đang giả vờ cái gì?"

"Chị đang giả vờ không quan tâm thôi. Chứ tôi biết chị đang tức điên lên rồi. Những ngày qua chị đang rất tự mãn chứ hả? Nghĩ là mình là tất cả của anh Nam đúng không? Chị lầm rồi. Chẳng qua là tôi không có ở trường thôi."

Khánh Dương càng bình tĩnh thì Bội Quỳnh càng trở nên mất kiểm soát. Nó khiến cô ta có cảm giác mình như một trò đùa của Khánh Dương vậy.

"Hoàng Nam yêu biết bao nhiêu người rồi mà cũng có yêu em đâu, chị không biết em dựa vào cái gì mà tự tin như vậy luôn đó." Khánh Dương nói, trong mắt cô Bội Quỳnh chỉ là một đứa trẻ lắm mồm và lố bịch, không biết vị trí của mình ở đâu.

"Bởi vì tôi sẽ là người cuối cùng."

"Ồ. Vậy chúc em may mắn và tiếp tục hạnh phúc với thân phận người dự bị của mình đi nha."

Khánh Dương không dám tự tin rằng mình đã nhìn thấu 100% con người của Hoàng Nam. Nhưng chắc chắn hắn không phải kiểu người yêu đương qua đường cho vui rồi lại đi kết hôn với một cô em gái mưa nào đó mà hắn chẳng buồn rõ ràng một lần. Tình huống tệ nhất là hắn bị người ta gài bẫy, nếu không thì trường hợp mà Bội Quỳnh mong chờ cũng khó mà xảy ra được.

"Chị..."

Bội Quỳnh siết chặt hai tay, muốn bộc phát nhưng lại không biết đáp lại Khánh Dương như thế nào. Từ trước đến nay không một ai dám nói chuyện với cô ta bằng thái độ này. Người yêu của Hoàng Nam thì sao chứ, Bội Quỳnh chẳng sợ.

Hoàng Nam có thể chia tay với những người kia bất cứ lúc nào, còn cô ta thì không. Cô ta dùng danh nghĩa em gái mưa để ở bên cạnh Hoàng Nam nên chỉ có bọn họ sợ cô ta chứ cô ta vốn chẳng đặt bọn họ vào mắt. Bọn họ còn phải nhẫn nhịn cô ta vài phần, làm gì có ai chỉ nhìn cô ta bằng nửa con mắt như Khánh Dương chứ.

Thật ra Bội Quỳnh lại chẳng thể nào nghĩ đến Khánh Dương cũng không khác gì mình. Kể ra Khánh Dương cũng chưa có gì chính thức với Hoàng Nam nên chẳng sợ cái gì gọi là chia tay hay kết thúc. Vốn dĩ là kiểu quan hệ có cũng được, không có cũng được. Vì vậy nên chẳng có gì có thể uy hiếp được cô.

Khánh Dương lười cãi nhau với Bội Quỳnh, điều đó chỉ khiến tâm trạng vui vẻ của cô bị ảnh hưởng. Trong đầu Khánh Dương đã thoáng qua suy nghĩ loại bỏ Hoàng Nam ra khỏi cuộc chơi tình ái của mình. Cô không thích mình phải tranh giành với những thể loại em gái mưa, bạn thân khác giới như thế này. Một lần cho mối tình đầu đã là quá đủ rồi.

Khánh Dương là người ích kỷ, lại vô lý. Cô có thể chơi trò mập mờ với người khác, nhưng chỉ thích người ta chỉ như vậy với một mình cô mà thôi. Trò chơi mập mờ chỉ thật sự kích thích khi mà nó chỉ diễn ra trong mối quan hệ của hai người. Trên hai người thì mất vui rồi.

Cô chỉ muốn kiểm chứng tác dụng của việc giả vờ làm trà xanh, chứ không có ý định quyết chiến với một trà xanh khác xem chiêu trò của ai mạnh hơn. Chuyện đó khiến cô cảm thấy vị thế của mình bị hạ thấp đi rất nhiều.

Đang suy nghĩ lung tung thì Khánh Dương nhìn thấy Bội Quỳnh đột nhiên chộp lấy chai nước suối trên bàn học, mở nắp ra và tự đổ lên người mình. Khánh Dương không kìm được mà trợn mắt nhìn Bội Quỳnh. Cô cũng phản ứng không kịp trước hành động nhanh gọn này của cô ta.

Tuyệt chiêu cuối cùng của trà xanh tới rồi.

Quả nhiên thời của Bội Quỳnh đã đến, ngay khi cô ta vừa thực hiện xong hành động đó thì âm thanh ồn ào liền vang lên, nhóm nam sinh đã quay trở lại. Khánh Dương thở dài một tiếng, lại là một vở kịch kinh điển.

"Chị, tại sao..."

Trước khi Bội Quỳnh kịp nói hết câu thì Khánh Dương đã đứng lên, thái độ vô cùng hốt hoảng và sợ hãi:

"Chị xin lỗi! Không ngờ những gì chị vừa nói lại khiến em bất ngờ như vậy. Em bất cẩn quá, lần sau đừng uống nước trong lúc nói chuyện nữa nha, kẻo lại giật mình run tay như lúc nãy. Có sao không?"

Bội Quỳnh không biết đây là lần thứ mấy trong ngày mình bị Khánh Dương làm cho cạn lời như vậy rồi. Bỗng dưng cô ta không biết nói gì nữa. Kịch bản quen thuộc thường dùng bỗng nhiên không biết nói ra như thế nào. Cô ta vốn định đổ lỗi cho Khánh Dương vì ghen ghét mà tạt nước lên người mình. Nhưng giữa chừng Khánh Dương lại nhảy ra cướp lời, hơn nữa lại còn diễn như thật.

Khánh Dương vội vàng lấy ra trong balo một chiếc khăn tay, bước đến nắm lấy một tay của Bội Quỳnh muốn lau bớt nước trên áo đồng phục cho cô ta:

"Trời ạ! Nước đổ nhiều quá. Thôi để chị vào nhà vệ sinh với em để giải quyết nhé?"

Không cần biết Bội Quỳnh có đồng ý hay không, Khánh Dương giữ lấy tay của người bên cạnh, dùng sức lôi cô ta đi. Ánh mắt cô chứa đầy sự lo lắng và có lỗi. Tựa như những gì vừa xảy ra chính là vì Khánh Dương đã làm Bội Quỳnh giật mình mà làm đổ nước vậy. Bội Quỳnh muốn giật tay lại nhưng không được vì Khánh Dương khỏe hơn cô ta vài phần.

Lúc này nhóm người Hoàng Nam cũng vừa về đến lớp và chứng kiến toàn bộ những gì vừa diễn ra.

"Ủa sao vậy?" Hoàng Nam hỏi.

"Chị ta..."

Bội Quỳnh hoảng loạn nhìn sang Hoàng Nam, muốn tố cáo những gì Khánh Dương vừa làm nhưng cùng lúc đó Khánh Dương lại siết chặt tay khiến cô ta vì đau mà không nói thêm được nữa.

"Lúc nãy Dương làm Quỳnh giật mình làm đổ nước ra áo. Nên giờ để Dương vào nhà vệ sinh giúp Quỳnh một tí."

"Vậy à? Chuyện gì mà khiến con bé này sốc tới mức như vậy thế?"

Hoàng Nam hỏi như một thói quen, nhưng sau khi Khánh Dương nghe xong thì lại thành Hoàng Nam đang chất vấn mình vì Bội Quỳnh. Trong lòng cô càng thêm bất mãn.

"Thì là chuyện Dương đã trả tiền cho Nam đó."

Vừa nghe xong thì Việt Anh đã ho một tiếng, Bội Quỳnh cũng sững người vài giây. Vốn dĩ Khánh Dương chỉ bịa ra một chuyện để nói, dù đây là tình tiết có thật nhưng cô cũng không nghĩ nó khiến người ta bất ngờ như vậy.

Bảo Huy và Minh Quân dù đã biết nhưng vẫn cười lại một lần nữa còn Hoàng Nam thì hơi lúng túng: "Ra là chuyện đó."

Dù sao thì phản ứng của Việt Anh cũng đủ giúp Khánh Dương chứng minh rằng đây hoàn toàn là một câu chuyện có thể khiến cho người ta bị sặc mà làm đổ nước.

"Thôi Dương và Quỳnh vào nhà vệ sinh nhé. Để lâu lại nhiễm lạnh."

"À ừ. Hai người đi đi."

Hoàng Nam vừa nói xong thì Khánh Dương đã kéo Bội Quỳnh ra khỏi lớp. Khi vừa vào đến nhà vệ sinh, Khánh Dương liền buông tay Bội Quỳnh ra. Lúc này cổ tay cô ta đã bị lực nắm của Khánh Dương làm cho đỏ lên. Bội Quỳnh ôm lấy cổ tay của mình, tức không nói nên lời.

"Thì ra chị cũng không phải dạng vừa."

"Biết thì tốt."

Trái ngược với thái độ nhiệt tình quan tâm trong lớp, lúc này Khánh Dương hoàn toàn mặc kệ chuyện Bội Quỳnh sẽ xử lý chiếc áo đồng phục bị ướt của mình như thế nào. Cô không rảnh để quan tâm chuyện bao đồng. Lúc nãy chỉ là diễn kịch để tránh tội mà thôi.

Khánh Dương dựa người vào bồn rửa tay, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường trước dáng vẻ nhếch nhác giả vờ tội nghiệp của Bội Quỳnh:

"Lần sau có làm thì làm cho có logic một chút. Cô nghĩ mục đích của việc tạt nước là gì? Là làm cho cô ướt từ đầu đến chân, tạt thẳng vào mặt. Chứ có tí nước ngay đây thì làm được gì. Nhìn giả chết đi được. Tôi mà muốn tạt nước cô thật thì có cả cái xô này cũng không đủ chứ mà vài giọt đó. Cô nghĩ Hoàng Nam sẽ tin à?"

"Thì ra cuối cùng chị cũng không giả vờ được nữa ha. Anh Nam có thể tin hoặc không, vấn đề là anh ấy muốn chọn tin ai thôi. Sao? Chị kéo tôi đi vì không dám nhìn kết quả à?"

Khánh Dương gật gù, Bội Quỳnh nói cũng có lý. Quả nhiên là người làm trà xanh lâu năm có khác. Không biết có bao nhiêu người bị Hoàng Nam đá là có công của cô ta đây.

"Có gì mà không dám? Dù sao thì cũng không liên quan đến tôi."

"Chị nói vậy không sợ tôi nói lại với anh Nam?"

"Nếu tôi sợ cô nói lại với Hoàng Nam thì tôi đã diễn tiếp với cô rồi."

Khánh Dương nói rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại lớp học của mình. Việc xử lý mấy tình huống này thật khiến tinh thần mệt mỏi mà.

Khi Khánh Dương về lớp thì giờ học đã bắt đầu như mọi ngày, lớp học vẫn như cũ tựa như chẳng hề có sự xuất hiện của Bội Quỳnh lúc nãy. Dù cho khung cảnh quen thuộc nhưng tình cảm của Khánh Dương dành cho Hoàng Nam cũng đã khác đi vài phần. Hoàng Nam cũng vậy, hắn nhìn hộp bánh trên bàn cùng với thái độ nửa đùa nửa thật của Việt Anh lúc nãy trong lòng cũng không vui.

Khánh Dương tập trung nghe giảng, không nói chuyện với Hoàng Nam như những ngày trước. Trong lòng Hoàng Nam thoáng qua cảm giác mất mát, xem ra cô đã quyết định bơ đẹp hắn rồi.

"Quỳnh là con gái bạn của ba mẹ Nam. Nam xem nó như em gái thôi." Hoàng Nam bất ngờ lên tiếng, hắn nghĩ mình nên có một lời giải thích.

Ánh mắt Khánh Dương không rời khỏi màn hình máy chiếu trên bảng, hờ hững trả lời: "Nói với Dương làm gì?"

"Sợ Dương hiểu lầm."

"Dương không hiểu lầm."

"Vậy thì nói chuyện bình thường với Nam đi."

"Dương có gì không bình thường đâu." Khánh Dương quả quyết.

Hoàng Nam không tin. Hắn không nhận ra sự khác biệt mới làm lạ. Hắn đâu phải là bọn con trai chưa bao giờ yêu đương, chỉ cần có một tí thay đổi liền có thể nhận ra ngay lập tức. Hoàng Nam dùng tất cả kinh nghiệm tình trường của mình để đánh cược rằng Khánh Dương chắc chắn là đã để ý chuyện hắn với Bội Quỳnh rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net