Bản tình ca cuối cùng - chương 25&26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Steve.
Ronnie nói đúng, ông nghĩ. Bản nhạc dứt khoát có tính hiện đại.
Ông không nói dối khi kể với cô rằng nó không bắt đầu theo cách đó. Trong tuần đầu tiên, ông thử giai điệu gần giống Schumann*; vài ngày sau đó, ông lại theo cảm hứng từ nhạc của Grieg*. Sau đó, là Saint-Saens* mà ông nghe trong đầu. Nhưng cuối cùng, không gì cho cảm giác đúng hết; không gì cuốn ông vào cảm xúc tương tự mà ông có được khi ông ghi lại nốt đơn đầu tiên đó trên giấy.
(*Robert Schumann 1810-1856, soạn giả, nhà phê bình âm nhạc người Đức lừng danh nhất thế kỷ 19, nhạc của ông thường biên soạn cho piano và hợp xướng.)
(*Edvard Grieg 1843-1907, một nhà sáng tác và biểu diễn dương cầm xuất sắc người Na-Uy, nhạc của ông mang đậm tính dân tộc và sắc thái của dân ca Na-Uy.)
(* Charles-Camille Saint-Saëns 1835-1921 : Soạn giả, nghệ sĩ dương cầm người Pháp nổi tiếng với phong cách và kỹ thuật khác biệt trong nhạc cổ điển, tiên phong trong cuộc cách mạng âm nhạc thính phòng cuối thế kỷ 20.)
Trong quá khứ, ông đã hoạt động sáng tạo âm nhạc mà ông mộng tưởng sẽ sống được qua nhiều thế hệ. Lần này, ông không nghĩ ngợi gì. Thay vì vậy, ông thử nghiệm. Ông thử để cho âm nhạc tự nó xuất hiện, từng chút, từng chút một, ông nhận ra ông đã ngừng cố gắng bắt chước những soạn giả vĩ đại, và hài lòng với việc tin tưởng vào bản thân. Không phải là ông chưa từng, mà ông chỉ không như thế. Bản nhạc có gì đó chưa đúng và có khả năng sẽ không bao giờ đúng, nhưng bằng cách nào đó điều này khá ổn với ông.
Ông băn khoăn không biết đây có phải là vấn đề của ông ngay từ đầu hay không – rằng ông đã phí hoài cả cuộc đời để ganh đua với những gì được làm bởi những người khác. Ông đã chơi nhạc được viết bởi những người đã sống hàng trăm năm trước đây; ông tìm kiếm Thiên Chúa trong suốt những cuộc đi dạo trên bãi biển vì điều đó đã được mục sư Harris làm. Đôi khi con trai ông ngồi bên cạnh ông trên một cồn cát bên ngoài ngôi nhà và nhìn ngắm sự vật qua cặp ống nhòm, bất chấp phần lớn khả năng là ông không nhìn thấy được gì, ông tự hỏi không biết ông có chấp nhận lựa chọn đó, ít đi vì ông nghĩ những người khác đã có câu trả lời, hay nhiều hơn vì ông e sợ việc tin tưởng vào bản năng của chính mình. Chắc hẳn những người thầy của ông đã chống đỡ cho ông và cuối cùng, ông đã e ngại việc trở nên chính mình.
"Cha ơi?"
"Gì vậy, Jonah."
"Cha sẽ đến thăm chúng con ở New York chứ?"
"Không gì khiến cha hạnh phúc hơn đâu."
"Vì con nghĩ bây giờ chị Ronnie sẽ nói chuyện với Cha."
"Cha hy vọng thế."
"Chị ấy đã thay đổi nhiều, Cha có nghĩ vậy không?"
Steve đặt cặp ống nhòm xuống. "Cha nghĩ tất cả chúng ta đều thay đổi nhiều trong mùa hè này."
"Vâng." Cậu bé nói. "Con nghĩ con đã cao hơn, điều đó là một."
"Con dứt khoát là có cao lên. Và con đã học được cách chế tác cửa sổ kính màu."
Cậu bé có vẻ suy nghĩ về điều đó. "Cha này."
"Gì nào?"
"Con nghĩ con muốn học cách đứng được bằng đầu của con."
Steve do dự, tự hỏi không biết điều đó đến từ đâu trên trái đất này. "Cha có thể hỏi tại sao không?"
"Con thích việc lộn ngược đầu xuống. Con không biết tại sao. Nhưng con nghĩ con cần cha giữ chân cho con. Ít nhất trong lúc khởi đầu."
"Cha rất vui lòng làm điều đó."
Họ im lặng trong một lúc lâu. Đó là một đêm êm dịu, được soi sáng bằng ánh sao trời, và khi ông ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ xung quanh, Steve cảm thấy một sự mãn nguyện trào dâng đột ngột. Vì được trải qua mùa hè với những đứa trẻ của ông, vì được ngồi trên cồn cát với con trai ông và nói về những điều không quan trọng. Ông đã có được nhiều những ngày như thế này và khiếp sợ với ý nghĩ rằng chúng sẽ sớm kết thúc.
"Cha ơi."
"Gì, Jonah?"
"Ở ngoài đây có phần buồn chán."
"Cha cho rằng nó thanh bình đấy chứ." Steve đáp.
"Nhưng con có nhìn thấy được thứ gì đâu."
"Con có thể thấy những ngôi sao. Và nghe tiếng sóng biển."
"Con đã nghe chúng vỗ suốt ngày rồi. Chúng nghe như mọi ngày khác thôi."
"Khi nào con muốn thực hành việc đứng bằng đầu?"
"Có lẽ ngày mai."
Steve quàng tay quanh con trai ông. "Có gì không đúng sao? Con có vẻ buồn."
"Không có gì đâu." Giọng Jonah chỉ vừa đủ nghe được.
"Con có chắc không?"
"Con có thể đi học ở đây không?" cậu bé hỏi. "Và sống với cha?"
Steve biết ông phải cư xử thận trọng. "Còn mẹ con thì sao?"
"Con yêu mẹ. Và con cũng nhớ bà ấy. Nhưng con thích ở đây, con thích trải qua thời gian cùng cha. Cha biết đấy, chế tác cửa sổ, thả diều. Chỉ vui chơi. Con đã vui thật vui. Con không muốn kết thúc."
Steve kéo cậu bé lại gần hơn. "Cha cũng thích ở cùng con. Đây là mùa hè tuyệt nhất trong cuộc đời của cha. Nhưng nếu con đến trường, điều đó đâu có giống với việc chúng ta ở bên nhau như chúng ta có lúc này."
"Có lẽ cha có thể dạy con học tại nhà."
Giọng Jonah nhỏ nhẹ, gần như sợ hãi, và với Steve, cậu bé nghe có vẻ đúng với tuổi của cậu. Sự nhận biết khiến ông nghẹn ngào. Ông ghét những gì ông sắp nói, dù ông không có lựa chọn nào khác. "Cha nghĩ mẹ con sẽ nhớ con, nếu con ở đây cùng với cha."
"Cha có thể trở về. Có lẽ cha và mẹ có thể cưới nhau lại."
Steve hít một hơi thở sâu, ghét phải nói điều này. "Cha biết điều này thật khó khăn và có vẻ không công bằng. Cha ước chi có cách để cha thay đổi điều đó, nhưng cha không thể. Con cần ở với mẹ. Mẹ rất yêu con, và bà ấy sẽ không biết phải làm gì nếu không có con. Và cha cũng yêu con, cha muốn con không bao giờ quên điều đó."
Jonah gật đầu, như thể cậu bé mong đợi câu trả lời của Steve. "Ngày mai chúng ta vẫn sẽ đi Fort Fisher chứ?"
"Nếu con muốn. Và sau đó, chúng ta có thể đi trượt nước."
"Ở đây có trò trượt nước sao?"
"Không. Nhưng có một chỗ không xa đây lắm. Chúng ta chỉ phải nhớ mang theo quần áo thôi."
"Được ạ ." Jonah nói, nghe có vẻ có nhiều sức sống hơn.
"Có lẽ chúng ta cũng có thể đến Chuck E. Cheese's nữa."
"Thật sao?"
"Nếu con muốn. Chúng ta có thể khiến nó xảy ra."
"Được ạ." Cậu bé nói. "Con muốn."
Jonah im lặng lần nữa trước khi vươn tới thùng ướp lạnh. Khi cậu bé kéo ra một gói bánh cookie, Steve biết đủ để không nói gì.
"Cha này?"
"Gì nào?"
"Cha có cho rằng những con rùa sẽ nở đêm nay không?"
"Cha không nghĩ chúng đã hoàn toàn sẵn sàng, nhưng sẽ không lâu nữa đâu."
Jonah mấp máy môi nhưng không nói gì, và Steve biết con trai ông lại đang nghĩ đến việc ra đi. Ông ôm cậu bé chặt hơn chút nữa, nhưng sâu thẳm bên trong ông, thứ gì đó đã vỡ vụn, thứ gì đó ông biết sẽ không bao giờ hàn gắn lại được nữa.
Sáng sớm hôm sau, Steve nhìn chằm chằm xuống bãi biển, biết rằng nếu ông đi dạo, ông sẽ có một buổi sáng thú vị. Thiên Chúa, ông đã nhận ra, không ở đó. Dù sao thì ít nhất là với ông. Nhưng điều đó tạo nên ý nghĩa, vì ông suy nghĩ về nó. Nếu khẳng định như thế.
Sự hiện hữu của Thiên Chúa thật sự là điều đơn giản đó, và ông cũng cho rằng bãi biển sẽ đông đúc hơn trong những buổi sáng. Chúng được lấp đầy những con người với sự tìm kiếm riêng của họ, thay cho những người chạy bộ, hoặc đi dạo với những con chó của họ, hay câu cá trên những ngọn sóng vỗ.
Sự hiện diện của Chúa, bây giờ ông đã hiểu, huyền diệu như chính bản thân Thiên Chúa, và Chúa là gì, nếu không phải sự huyền diệu?
Dù vậy, thật lạ lùng, ông mất quá lâu để có thể nghiệm ra được điều đó.
***
Ông trải qua cả ngày cùng Jonah, y như họ đã lên kế hoạch vào đêm trước. Pháo đài có lẽ gây thích thú cho ông nhiều hơn là Jonah, vì ông hiểu về lịch sử cuộc nội chiến và biết rằng Wilmington là cảng chức năng chính trong Confederacy*. Trượt nước, tuy vậy, vượt xa hơn cả sự mong đợi đối với Jonah hơn là Steve. Mọi người chịu trách nhiệm mang những tấm đệm của mình lên trên đỉnh, và trong khi Jonah đủ khỏe với cặp trượt đầu tiên, Steve phải kế tục ngay sau đó.
(*Confederacy hay Liên Minh Miền Nam gồm 11 bang ly khai trong cuộc nội chiến Nam-Bắc Mỹ 1861-1865 gồm : Alabama, Arkansas, Georgia, Florida, Lousiana, Mississippi, Nort Carolina, South Carolina, Texas, Tennessee, Virginia – Người ta chỉ có một cuộc nội chiến trong 5 năm mà nhắc nhở miết như một kinh nghiệm đau thương, còn mình thì nội chiến liên tục trong suốt chiều dài lịch sử, và mỗi lần đều là "trường kỳ kháng chiến", ít ít cũng cỡ vài chục năm, và được nhắc đến như một cuộc chiến thần thánh đáng tôn thờ í. Ew. Oops!!!- Đúng là "nhất tướng công thành vạn cốt khô"!!!)
Thành thật thì ông cảm thấy như thể ông sắp chết.
Chuck E. Cheese's, một cửa hàng bánh pizza với hàng tá trò video game, đã giữ Jonah bận rộn trong vài giờ. Họ chơi ba games khúc côn cầu trên bàn, chất đống vài trăm vé trò chơi, và, sau khi thanh toán tiền mặt cho những vé đó, họ đi ra với hai khẩu súng bắn nước, ba trái banh nẩy, một túi bút chì màu và hai cục tẩy. Ông thậm chí không muốn nghĩ đến việc ông đã phải trả bao nhiêu tiền.
Đó là một ngày thật tuyệt, một ngày đầy tiếng cười, nhưng khá mệt. Sau khi trải qua một ít thời gian với Ronnie, ông về giường. Kiệt sức, ông ngủ ngay trong vài phút.
26.

Ronnie.
Sau khi cha cô và Jonah rời đi cho một ngày dạo chơi, Ronnie đi tìm Blaze, hy vọng gặp được cô ấy trước khi cô phải đến hồ cá. Cô nghĩ cô chẳng có gì để mất. Điều tệ nhất có thể xảy ra là Blaze sẽ thổi tung hoặc xua cô đi bằng tay, điều sẽ để cô lại trong vị trí tương tự như cô đã ở. Cô không mong đợi Blaze đột ngột thay đổi suy nghĩ và không muốn tạo cho mình hy vọng hão, nhưng điều đó không khó. Will đã chỉ ra : Blaze không có gì giống với Marcus, kẻ không hề có chút lương tâm nào, và cô ấy phải cảm thấy chút gì đó tội lỗi, đúng không?
Không mất nhiều thời gian để tìm thấy cô ấy. Blaze đang ngồi trên một đụn cát gần bến tàu, quan sát những người lướt sóng. Cô không nói gì khi Ronnie tiến đến.
Ronnie thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy cô bắt đầu với điều hiển nhiên nhất.
"Chào Blaze." Cô nói.
Blaze không nói gì, và Ronnie cố gắng tự chủ trước khi tiếp tục.
"Tớ biết là bạn chắc chắn không muốn nói chuyện với tớ..."
"Nhìn bạn cứ như một trái trứng Phục Sinh* ấy."
(*Easter Egg : Trứng Phục Sinh là một nghi lễ mang tính tôn giáo vào ngày lễ Phục Sinh trong đạo Thiên Chúa – thường thấy ở Phương Tây. Vào ngày này, người ta trang trí những trái trứng đã luộc chín, hoặc bánh, kẹo, chocolate có hình trái trứng với đủ hình đủ kiểu trang trí, màu sắc sặc sỡ. Những trái trứng này mang ý nghĩa của sự tái sinh, trước đây thường để trưng bày, ngày nay, nhất là ở Mỹ, đã trở thành một trò vui trong gia đình, người ta dấu những trái trứng EE cùng những phần quà để trẻ em tìm kiếm, và góp vui còn có hình tượng chú thỏ Phục Sinh Bunny cùng truy tìm trứng với bọn trẻ – biểu tượng chú thỏ cũng mang ý nghĩa sinh sản vì thỏ có tốc độ sinh sản rất nhanh.)
Ronnie liếc vào trang phục mà cô phải mặc ở hồ cá : Áo sơ mi màu lam ngọc với huy hiệu của hồ cá, quần sort trắng, và giày trắng.
"Tớ cố phỉnh phờ họ đổi đồng phục thành màu đen, nhưng họ không để tớ làm."
"Quá tệ. Màu đen là màu của bạn." Blaze lóe lên một nụ cười nhẹ. "Bạn muốn gì?"
Ronnie nuốt khan. "Tớ không cố làm quen với Marcus đêm đó. Hắn đến với tớ. Và tớ không biết tại sao hắn lại nói như thế, ngoại trừ hắn muốn bạn ghen. Tớ chắc chắn bạn không tin tớ, nhưng tớ muốn để bạn biết, tớ không bao giờ làm những điều như vậy với bạn. Tớ không phải loại người đó." Lời lẽ tuôn trào, nhưng cô phải nói ra ngay.
Blaze ngừng lại, rồi nói. "Tớ biết."
Đó không phải câu trả lời mà Ronnie mong đợi. "Vậy tại sao bạn lại bỏ những thứ đó vào trong túi của tớ?" Ronnie buột miệng.
Blaze liếc nhìn cô. "Tớ đã nổi điên với bạn. Vì rõ ràng là anh ấy thích bạn."
Ronnie nén lại một câu trả lời sẽ đặt dấu chấm hết ngay lập tức cho cuộc trò chuyện, trao cho Blaze một cơ hội để tiếp tục. "Tớ đã thấy cậu trải qua khá nhiều thời gian bên Will trong mùa hè này."
"Anh ấy nói hai người thường là bạn bè."
"Phải, bọn tớ đã." Cô ấy nói. "Cách đây rất lâu rồi. Anh ấy là người tốt. Bạn may mắn đấy." Cô chùi tay vào quần. "Mẹ tớ sắp cưới bạn trai của bà. Sau khi bà ấy kể với tớ, chúng tôi đã có một trận chiến thật sự lớn và bà ấy đá tớ ra khỏi nhà. Bà ấy thay đổi cả khóa và mọi thứ."
"Tớ rất tiếc khi nghe điều đó." Ronnie nói, và cô thật sự thấy tiếc.
"Tớ sẽ sống sót."
Lời bình luận của cô ấy khiến Ronnie nghĩ đến những điều tương đồng trong cuộc đời của họ – ly hôn, giận dữ, và nổi loạn, cuộc tái hôn của cha mẹ – tuy vậy, bất chấp những điều đó, lúc này họ không còn giống nhau chút nào nữa rồi. Blaze đã thay đổi từ khi mùa hè bắt đầu. Không còn những điều thích thú với cuộc sống mà Ronnie đã nhận ra khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Blaze dường như cũng già hơn, như thể cô ấy bị già đi nhiều năm thay vì chỉ nhiều tuần. Nhưng không theo cách tốt đẹp. Có những chỗ mọng lên bên dưới mắt cô ấy, và làn da cô tái xám. Cô ấy cũng bị mất trọng lượng. Nhiều trọng lượng. Trong một cách kỳ lạ, như thể Ronnie đang trông thấy một người mà cô có lẽ đã trở nên, và cô không thích những gì cô nhìn thấy.
"Những gì bạn đã làm với tớ là sai." Ronnie nói. "Nhưng bạn vẫn có thể sửa nó lại cho đúng."
Blaze lắc đầu chầm chậm. "Marcus sẽ không để tớ làm. Anh ấy nói anh ấy sẽ không nói chuyện với tớ nữa."
Lắng nghe giọng nói vô cảm của cô ấy khiến Ronnie muốn lắc cho cô ấy rung lên. Dường như Blaze cảm nhận được những gì Ronnie nghĩ, và cô ấy thở dài trước khi tiếp tục.
"Tớ không có nơi nào khác để đi. Mẹ tớ đã gọi cho tất cả những  người quen biết và nói họ đừng chứa chấp tớ. Bà kể với họ điều đó thật khó với bà, nhưng những gì tớ cần là 'trừng trị nghiêm khắc' ngay lập tức. Tớ không có tiền để ăn, và trừ phi tớ muốn ngủ trên bãi biển mọi đêm trong phần còn lại của cuộc đời tớ, tớ phải làm những gì Marcus bảo tớ làm. Khi anh ấy nổi điên với tớ, anh ấy thậm chí còn không để tớ tắm ở chỗ của anh ấy. Và anh ấy không cho tớ tiền từ những buổi biểu diễn mà bọn tớ làm, nên tớ cũng không có gì ăn. Đôi khi anh ấy đối xử với tớ giống như một con chó, và tớ ghét điều đó. Nhưng tớ có ai khác nữa đâu."
"Bạn đã thử nói chuyện với mẹ bạn chưa ?"
"Ích gì chứ? Bà ấy nghĩ tớ là một kẻ thất bại, và bà ấy ghét tớ."
"Tớ chắc chắn bác ấy không ghét bạn đâu."
"Bạn không biết bà ấy như tớ."
Ronnie nhớ lại lần cô đến thăm nhà của Blaze và thấy tiền để trong phong bì cho cô ấy. Nghe không có vẻ giống người mẹ đang được nói đến, nhưng Ronnie không muốn nói điều đó. Trong yên lặng. Blaze đẩy bản thân và đứng lên. Quần áo của cô ấy bẩn thỉu và nhàu nhĩ, như thể cô đã mặc nó trong suốt nhiều tuần. Điều chắc chắn là thật.
"Tớ biết những gì bạn muốn tớ làm," Blaze nói, "Nhưng tớ không thể. Và đó không phải vì tớ không thích bạn. Tớ có thích. Tớ nghĩ bạn thật tử tế, và tớ không nên làm những gì tớ đã làm, nhưng tớ đã mắc bẫy cũng như bạn vậy. Và tớ cũng không nghĩ Marcus đã xong việc với bạn đâu"
Ronnie cứng người. "Ý bạn là gì?"
Blaze đứng lên. "Anh ta đang nói về bạn lần nữa. Và không trong cách tốt đẹp đâu. Tớ sẽ tránh xa tớ ra nếu tớ là bạn."
Trước khi Ronnie có thể trả lời, Blaze đã rời đi.
"Này, Blaze!" Ronnie gọi với theo. Blaze chầm chậm quay lại.
"Nếu có bao giờ bạn cần thứ gì đó để ăn, hoặc một nơi để ở lại, bạn biết tớ sống ở đâu rồi đấy."
Trong một thoáng, Ronnie nghĩ cô đã trông thấy không chỉ chút lóe sáng của lòng biết ơn, mà còn thứ gì đó gợi cô nhớ đến cô gái thông minh, sinh động lần đầu tiên cô gặp vào tháng Sáu.
"Và một điều nữa." Ronnie thêm. "Những thứ bốc hỏa mà bạn đang làm cùng Marcus là điên khùng."
Blaze trao cho cô một nụ cười buồn bã. "Bạn thật sự cho rằng thứ đó khùng điên hơn thứ gì khác trong cuộc đời tớ vào lúc này hay sao?"
Chiều hôm sau, Ronnie đứng trước tủ đồ của cô, biết rằng cô hoàn toàn chẳng có gì để mặc. Cho dù cô có định đến đám cưới – điều cô vẫn chưa chắc chắn – cô không có thứ gì thích đáng để mặc, trừ phi đó là tiệc cưới của Ozzy Osbourne* và bè nhóm của ông ta.
(*Ozzy Osbourne : Còn được mệnh danh là 'hoàng tử của bóng tối', ca sĩ chính trong ban nhạc nổi tiếng Heavy Metal Black Sabbath, với 15 hình xăm trên người, có hình tự xăm lấy khi còn thiếu niên.)
Nhưng đây là một đám cưới nghi thức, trang trọng : khách mời được yêu cầu mặc lễ phục và đầm dạ hội không chỉ trong tiệc cưới. Cô chưa bao giờ hình dung sẽ tham dự  tiệc nào đó giống như vậy khi đóng gói đồ đạc cho mùa hè ở New York. Cô thậm chí còn không mang theo đôi giày khiêu vũ màu đen mẹ cô đã mua cho cô vào lễ Giáng Sinh, thứ hiện giờ vẫn còn nguyên trong hộp.
Cô thật sự không hiểu tại sao Will lại muốn cô đến. Cho dù cô tìm ra cách để trông có vẻ chỉnh tề, vẫn không như thể cô sẽ có ai đó để nói chuyện cùng. Will ở trong tiệc cưới, điều này có nghĩa là cả tấn hình ảnh phải chụp trong lúc cô đến tiệc chiêu đãi, và anh phải ngồi trong bàn đầu tiên, nên họ thậm chí không thể ở bên nhau trong bữa tiệc. Cô chắc chắn kết thúc việc ngồi trong bàn với thống đốc hoặc một thượng nghị sĩ, hoặc vài gia đình bay đến bằng máy bay riêng... nói chuyện với vẻ vụng về. Thêm sự việc Susan ghét cô, toàn bộ mọi thứ là một ý tưởng tồi tệ. Một ý tưởng thật sự tồi tệ. Đáng kinh hoàng trong mọi cách có thể tưởng tượng ra được.
Mặt khác...
Khi nào cô được mời đến một đám cưới giống như thế này lần nữa? Giả sử thôi nhé, ngôi nhà trải qua một sự thay đổi trọng đại trong đôi tuần : Một tầng tạm thời, mới được lắp dựng trên hồ bơi, những lều rạp được lắp dựng, lều rạp của hàng ngàn bông hoa kết lại, và không chỉ ánh sáng được thuê từ một xưởng phim trong Wilmington, mà còn toàn bộ nhân công đến để lắp đặt mọi thứ được dùng như sự thay thế. Nhà cung cấp thực phẩm – mọi thứ, từ trứng cá hồi đến rượu champagne hiệu Cristal – đến từ ba nhà hàng khác nhau ở Wilmington, và trông nom toàn bộ hoạt động là một bếp trưởng mà Susan biết ở Boston, người từng nắm vai trò bếp trưởng một lần ở Nhà Trắng (White House : Tòa nhà Quốc Hội Mỹ) Toàn những thứ thượng đỉnh, chắc chắn không có gì cô từng mơ đến cho đám cưới của riêng cô – thứ gì đó bên bờ biển Mexico với một tá người phục vụ thêm vào kiểu ưa thích của cô – nhưng cô đã được khẩn khoản mời tham dự. Cô sẽ không bao giờ tham dự một đám cưới nào giống như thế trong cuộc đời của cô.
Dĩ nhiên, giả sử như cô tìm được thứ gì đó để mặc. Thành thật mà nói thì cô thậm chí không biết tại sao cô lại tìm kiếm trong tủ quần áo của cô. Cô không thể vẫy một cây đũa thần và biến quần Jeans của cô thành đầm dạ hội, hoặc giả vờ là một phần mới mẻ trên mái tóc của cô sẽ khiến cho ai đó lờ đi một trong những chiếc áo thun hòa nhạc của cô. Trang phục tươm tất nửa vời duy nhất mà cô sở hữu, thứ duy nhất mà Susan có thể không thấy ghê tởm nếu bà ấy đơn giản dừng lại trên đường đến chỗ quay film của bà, là trang phục mà cô mặc đến bể cá, thứ khiến cô trông y như một trái trứng Phục Sinh.
"Chị đang làm gì vậy?"
Jonah đứng trong khung cửa, nhìn cô chằm chằm.
"Chị cần tìm thứ gì đó để mặc." Cô nói.
"Chị định đi chơi à?"
"Không. Ý chị muốn nói là để mặc cho lễ cưới."
Cậu bé ngẩng cao đầu. "Chị sắp cưới sao?"
"Dĩ nhiên không. Chị của Will sắp cưới."
"Chị ấy tên gì?"
"Megan"
"Chị ấy có tử tế không?"
Ronnie lắc đầu. "Chị không biết. Chị chưa bao giờ gặp chị ấy."
"Vậy tại sao chị lại tham dự đám cưới của chị ấy?"
"Vì Will muốn chị đến. Đó là cách nó tiến hành." Cô giải thích. "Anh ấy có thể dẫn theo một khách mời đến đám cưới. Chị được cho là khách mời."
"Oh," Cậu bé nói, "Chị định mặc gì?"
"Không có gì. Chị không có gì để mặc hết."
Cậu bé di chuyển về phía cô. "Chị mặc gì đẹp nhất ?"
Trang phục trứng Phục Sinh. Chắc vậy.
Cô kéo một chiếc áo sơ mi. "Chị không thể mặc thứ này. Đó là một đám cưới trang trọng. Chị được cho là phải mặc đầm dạ hội."
"Chị có cái đầm dạ hội nào trong tủ không?"
"Không."
"Vậy tại sao chị lại đứng ở đó?"
Đúng vậy. Cô nghĩ, đóng cửa tủ lại. Cô ngã ập xuống giường.
"Em nói đúng." Cô nói. "Chị không thể đi. Đơn giản là như thế."
"Chị có muốn đi không?" Jonah hỏi một cách tò mò.
Trong một thoáng, suy nghĩ của cô đi từ không chắc chắn đến một chút, và cuối cùng là Có, tôi muốn. Cô cuộn đôi chân lại bên dưới cô. "Will muốn chị đến. Điều đó quan trọng với anh ấy. Và đó cũng là một đám cưới đáng để chiêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net